Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 31: Thủ tiêu sếp tổng 8



Nhắc nhở một câu “Tiếp tục chú ý”, Trì Tiểu Trì tiếp tục xem phim điện ảnh của mình.

Mấy video lưu trữ cảnh lão già chơi đủ loại tình thú thật sự cay mắt, 061 chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy đỏ mặt, nhưng Trì Tiểu Trì giao cho anh nhiệm vụ thì anh phải nhất định hoàn thành, chỉ có thể cố nén cay mắt, bắt đầu tắt tiếng và cắt ghép video, trong một loạt các đoạn video cắt nhỏ, tỉ mỉ chọn một đoạn hình ảnh sắc nét lộ toàn bộ khuôn mặt của nam chính Chu Khai.

Về phần khuôn mặt của tình nhân thì bị 061 dùng phần mềm làm mờ.

Chờ anh bận việc xong, thành công tải lên mạng, bên phía Trì Tiểu Trì đã không còn động tĩnh, chỉ có hình ảnh nam nữ trong phim đang ngồi tâm sự.

061: “…Tiểu Trì?”

Trì Tiểu Trì nhắm mắt không lên tiếng.

061 tắt phim điện ảnh đi.

Mất đi âm thanh, Trì Tiểu Trì lại một lần nữa tỉnh lại: “Hả? Tôi còn đang xem đấy.”

061 cười: “Đang xem hồi nào?”

Trì Tiểu Trì mạnh miệng: “Tôi mới vừa thấy bọn họ hôn môi.”

061 có loại kích động muốn cốc trán cậu, dứt khoát nói: “Tắt đèn, đi ngủ.”

Nói xong, đèn ngủ trong phòng cũng đã tắt, chăn tự động kéo lên trên, ấm ấp mềm mại hoàn toàn bao bọc Trì Tiểu Trì

Nằm trong ổ chăn, Trì Tiểu Trì vẫn không buông tha: “Tôi chưa xem xong mà. Cuối cùng nam chủ có chết hay không?”

061 đem ngón tay đặt trên huyệt thái dương, tăng tốc bộ phim lên 24 lần để xem qua một lượt, sau đó anh nói: “Đi tham gia quân ngũ, sau đó chiến tranh thắng lợi, anh ấy ngồi xe tăng trở về, ở trên đường gặp nữ chính, anh ấy nhảy xuống xe tăng, bế nữ chính lên pháo đài xe tăng.”

Trên thực tế, nam chính đã chết trận, thân xác nằm trong một mảnh chiếu lạnh lẽo nơi đất khách tha phương.

Trì Tiểu Trì lộ ra vẻ mặt an tâm, co vào trong chăn: “Vậy thật tốt.”

“Ngủ đi.” 061 cầm lấy tập thơ, “Ngày hôm qua đọc đến trang 65…”

…Trên thực tế, trong thế giới của Trì Tiểu Trì cũng có bộ phim đó, cậu đã từng xem qua.

Nhưng Trì Tiểu Trì thích kết cục 061 bịa ra, cũng như yêu thích kết cục mà Lâu Ảnh biên soạn cho Sirius Black.

Đêm nay Elson quên kéo rẻm cửa sổ phòng ngủ.

Ngoài cửa sổ thoang thoảng mùi hương đầu thu, mặc dù bóng đêm như mực nhưng vẫn có thể nhìn thấy tầng mây dày đặc trên không trung, bồng bềnh, ấm áp lại mềm mại, như một chiếc chăn có chất liệu tốt nhất, Trì Tiểu Trì tưởng tượng chúng nó đang đắp lên người mình, còn âm thanh của 061 đang vọng lại từ xa xa giữa các tầng mây.

Cậu nghĩ, sau khi làm xong nhiệm vụ rồi quay về thì sẽ không còn được nghe âm thanh đó nữa.

Cậu lại nghĩ, không sao, rồi dần dần sẽ quen, dầu gì vẫn còn thuốc ngủ.

Nghĩ như vậy, Trì Tiểu Trì ngủ thiếp đi.

Bên kia Chu Khai còn chưa biết chuyện sắp ập xuống đầu mình.

Chờ thể lực hơi khôi phục, ông ta mở ra hai chai rượu vang mới nãy dùng làm đạo cụ, cùng tình nhân nhỏ bé ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Rượu ngấm men say, hai người ôm nhau ngủ.

Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Chu Khai thức dậy như thường ngày, tâm tình vô cùng tốt mà hôn người trong lòng một chút, người trong lòng cũng hôn đáp lại, đứng dậy đi chuẩn bị bữa sáng, còn ông ta thì tự mình mặc quần áo tắm rửa, chuẩn bị đến công ty.

Khi bánh mì được nướng đến vàng óng hai mặt và nhảy ra khỏi lò nướng, Chu Khai cạo râu sạch sẽ xong, lúc này mới nhớ đến phải gọi di động, nhìn một chút xem có chuyện gì gấp cần xử lý hay không.

Mà điện thoại di động của ông ta vừa mở ra liền bị một lượng lớn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ lấp kín màn hình dẫn đến đơ máy.

“…Cái quỷ gì vậy?”

Chu Khai tùy tiện mở ra một tin nhắn, là hai phút trước thư ký Frank gửi đến, giọng điệu kỳ lạ, mời ông ta sau khi thức dậy thì mở email xem đường link đính kèm, tuyệt đối không nên đến công ty.

Ông ta lần lượt kiểm tra từng tiêu đề email chưa đọc, phát hiện người gửi email đều khác nhau, có người là giám đốc bộ phận, có người là thương hiệu từng hợp tác, có tên người nhìn khá quen, ngẫm lại hình như là người mẫu dưới trướng, trong đó còn bao gồm cô người mẫu da đen đang nổi Fiona.

….Chuyện này là sao?

Chu Khai còn chưa kịp mở ra email để xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì Sam đã gọi điện thoại tới.

Chu Khai khó hiểu mà bắt máy: “Sao vậy?”

Sam đang trên đường chạy về nhà Chu Khai, gấp đến độ sắp điên, mái tóc vàng thậm chí còn chưa kịp chải, rối tung thành một ổ trên đầu.

Vừa nghe thấy giọng của Chu Khai, anh ta suýt nữa đã nghẹn ngào lên tiếng: “Mr. Chu, cuối cùng ngài cũng bắt máy. Xin ngài đừng đến công ty. Phóng viên đã chặn dưới lầu, Frank và phòng cố vấn pháp luật đang ứng phó, tôi sắp đến nhà của ngài, chúng ta sẽ bàn bạc lại.”

Chu Khai mơ hồ: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Sam cật lực ổn định tâm tình: “…Ngài nhìn tập tin đính kèm trong email sẽ biết tất cả mọi chuyện.”

Nói xong, anh ta liền cúp máy.

Chu Khai vừa nghi ngờ vừa sợ hãi.

…Cậu ta dám cúp máy trước mình?

…Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Chu Khai nhất thời bối rối, vậy mà quên mất lúc này mình không có ở nhà.

Phía bên kia, Trì Tiểu Trì cũng đã thức dậy.

Nhưng mà bởi vì gãy xương, cậu được cho thêm thời gian hai tiếng đồng hồ nhiều hơn quy định để ngủ. Nếu Elson không tới gọi thì cậu liền nằm nướng trên giường.

Sau khi tải video lên Youtube, 061 chỉ liếc một lần sau khi nhìn thấy có khoảng 15-16 lượt view, sau đó liền mặc kệ nó tăng nhiệt, cũng không đi quản.

Anh lướt xem những chương trình phỏng vấn trước kia của Trì Tiểu Trì, còn đi tải xuống lịch sử của một vài video thời kỳ cậu ấy còn làm người mẫu, chớp mắt một cái thì trời đã sáng rồi.

Sau khi Trì Tiểu Trì thức dậy, anh thay đổi giao diện màn hình, đi nhìn thử video của Chu Khai.

Nhìn thấy lượt xem và lượng bình luận, 061 không nói nên lời cả buổi, kéo dài âm thanh, cất lên một tiếng cảm thán: “…Aiii.”

Trì Tiểu Trì lười nhác mà ôm gối, nói: “Cậu muốn ngâm thơ à.”

061: “…Cậu xem.”

Anh chuyển giao diện cho Trì Tiểu Trì xem.

Trì Tiểu Trì chống cằm nhàn nhạt liếc một cái: “Lúc này mới có bấy nhiêu thôi. Chờ xem đi, ngày tháng tốt đẹp của ông ta vẫn còn ở phía trước.”

Dứt lời, cậu liền cảm thấy rất hứng thú mà đem lực chú ý chuyển hướng về phía video: “Cậu chọn video khúc nào vậy, cho tôi xem với.”

Cùng lúc đó, Chu Khai cũng dựa theo đường link video gửi trong mail, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ mà mở đoạn video đó ra.

Video mở đầu là phông đen, có dòng ghi chú rõ ràng, video cấm trẻ em dưới 18 tuổi.

Mà ngay sau đó là khuôn mặt của Chu Khai chình ình xuất hiện trên màn hình, khiến ông ta giật nảy mình.

Trong video ông ta đang cầm một dụng cụ giả X mà ông ta quen sử dụng, vừa cười vừa áp sát một người đã bị làm mờ, chỉ có thể nhìn ra đó là phụ nữ.

Chu Khai lập tức tắt ngay video, mặt đỏ tới tận mang tai, thở hổn hển như trâu rừng.

Ông ta thậm chí không muốn đi xem đường link audio còn lại rốt cục là gì.

Ông ta nôn nóng mà bước tới bước lui trong phòng, liền quơ lấy điện thoại, nỗ lực liên hệ trưởng phòng quan hệ công chúng.

Nhưng tín hiệu liên tục báo bận, gọi lại thì vẫn tiếp tục bận.

Chu Khai liên lạc phó trưởng phòng, rốt cục có người bắt máy.

Ông ta há mồm liền nói: “Simon, bảo bọn họ xóa bỏ cái video khốn kiếp kia đi cho tôi ngay! Phát ra thanh minh, đây là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của tôi, tôi—-”

Simon ở đầu dây bên kia cắt ngang lời Chu Khai.

Trong ấn tượng của Chu Khai, Simon luôn xử sự ôn hòa lại đang cười lạnh một tiếng: “Tao chính là người da đen. Cút mẹ mày đi.”

Điện thoại bị cắt đứt.

Chu Khai cầm di động, sững sờ đến ngây người.

Mấy giây sau ông ta rốt cục cũng xem như đoán được chuyện gì có thể đang diễn ra.

Ông ta lao thẳng về phía máy tính, luống cuống tay chân mở ra đoạn link audio còn lại.

Số lượt chia sẻ audio hiển nhiên không bằng video có cảnh nóng kia, nhưng bình luận phía dưới lại nhiều gấp đôi.

Trì Tiểu Trì xem xong video, đưa ra lời bình: “Mr. Chu khi còn sống cũng là người có thể diện, mọi người chỉ nên khạc đờm rồi đi đi.”

061 hé miệng cười.

Sau đó Trì Tiểu Trì lại đưa ra một lời bình đầy chuyên nghiệp: “Chưa nói tới những thứ khác, động tác rất chuyên nghiệp, vừa nhìn là biết đã luyện qua rất nhiều lần.”

061: “…Chuyện này làm sao phân biệt được.”

Trì Tiểu Trì nói: “Rất đơn giản. Tôi cũng từng chơi thứ này mà.”

061 kinh ngạc.

Đối với phản ứng của 061, Trì Tiểu Trì hơi nhướn mày: “…Không phải chứ, tôi nhìn qua rất giống còn zin sao? Hay là giống như quanh năm ăn chay cấm dục?”

061: “…” Xác thực không giống.

“Nhưng mà đều là tôi tự mua mấy thứ đó dùng cho chính mình, tự mình động thủ, ăn no mặc ấm.” Người dân lao động Trì Tiểu Trì khinh bỉ Chu Khai, “Không giống cái loại giai cấp tư sản này, chỉ biết đàn áp lao công, có bản lĩnh thì tự mình phục vụ cho mình đi.”

061 bị cái miệng này của Trì Tiểu Trì lải nhải đến đau cả đầu.

Vừa dứt lời không bao lâu, một người một hệ thống đều nghe thấy tiếng xe bên ngoài.

061: “Chu Khai quay lại?”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ vốn yên phăn phắt bỗng nhiên ồ lên tiếng người cùng với tiếng tách tách của màn trập máy ảnh, hết đợt này đến đợt khác không dứt.

Nghe tiếng thì có thể đoán phóng viên núp ở bên ngoài ít nhất đã xếp thành hàng dài.

Giọng nói của Sam mơ hồ truyền đến từ bên ngoài: “Tôi không phải…Không thể trả lời….Xin nhường đường một chút, nhường đường một chút!!”

Trì Tiểu Trì nói: “Chọn hai cái video mèo cho tôi xem một chút đi. Anh ta muốn vào đến trong nhà ít nhất cũng sẽ bị quấn lấy mười phút.”

Quả nhiên gần mười phút sau, Sam mới sức cùng lực kiệt mà tiến được vào trong biệt thự.

Elson đưa anh ta vào, sắc mặt sững sờ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, dùng tiếng Tây Ban Nha hỏi thăm anh ta hai ba câu nhưng Sam cũng không có lòng đáp lại.

Sam hỏi: “Mr. Chu ở đâu?”

Elson đang muốn đáp lời thì trên cửa phòng vang lên tiếng lách cách mở cửa.

Mang theo băng gạc, Trì Tiểu Trì vịn tay trên cầu thang lầu hai, nhìn xuống phía dưới, ánh mắt mờ mịt lại dịu dàng: “Mr. Sam?”

Sam nhìn thấy băng gạc trước ngực cậu ta, bỗng nhiên cả kinh.

Theo lời Chu Khai, Thẩm Trường Thanh bị cảm mạo, cho nên trong khoảng thời gian này không thể nhìn thấy cậu ta ở công ty, nhưng nhìn thấy dáng dấp lúc này của Thẩm Trường Thanh thì rõ ràng là…

Elson biến sắc: “Mr. Thẩm, ngài mau quay về phòng đi.”

Thẩm Trường Thanh chỉ tay vào đồng hồ, trên mặt mang theo vẻ vô tội: “Đã đến giờ rời giường.”

Sam rất nhanh lấy lại tinh thần, khom người chào Thẩm Trường Thanh: “Cậu Thẩm, Mr. Chu có ở nhà không?”

Trì Tiểu Trì lắc đầu: “Anh ấy không có ở nhà. Hôm qua anh ấy tăng ca, cả đêm chưa về.”

Sam lập tức nghĩ tới đoạn video khó coi kia, cùng với người phụ nữ trong video cùng Chu Khai chơi trò tình thú.

Sam vốn là mang theo vài phần đồng tình với người đàn ông trước mắt, nhưng khi chú ý đến băng gạc trên ngực cậu ta, một loại suy đoán đáng sợ dần dần sinh ra trong lòng.

Trì Tiểu Trì lại mang vẻ mặt mọi chuyện không liên quan đến mình, khóe miệng và nụ cười trước sau không thay đổi: “Anh ấy không ở công ty sao?”

Sam nhìn chăm chú vào mắt của Trì Tiểu Trì: “Tôi còn chưa đến công ty.”

Trì Tiểu Trì nói: “Có chuyện gì gấp sao? Có liên quan đến công ty?”

Sam: “Không phải chuyện gì quá khẩn cấp, cậu không cần lo lắng.”

Trì Tiểu Trì nói: “Vậy thì tốt.”

Giọng nói mang theo cân nhắc ‘Fine’, khiến Sam thậm chí có loại cảm giác nổi da gà.

Trì Tiều Trì đang muốn quay người trở về phòng, giống như nhớ ra chuyện gì đó, nói vọng xuống với Elson: “Tôi muốn ăn bánh pudding.”

Elson công tư phân minh đáp: “Bây giờ chưa phải lúc ăn đồ ngọt, ngài…”

Trì Tiểu Trì trực tiếp cắt ngang lời Elson, đôi mắt tối tăm nhìn chăm chú hắn ta: “Nếu không anh gọi cho Mr. Chu hỏi thăm một chút đi?”

…Hỏi thăm một chút, hiện tại còn thời gian để quản chuyện này hay sao.

Tình huống lần này khác với sự kiện ngủ gật trong buổi trình diễn thời trang, trực tiếp tạo thành một trận động đất, huống chi sự kiện lần trước vẫn chưa hạ nhiệt. Cư dân mạng dồn dập lôi ra những bức ảnh trong show trình diễn thời trang, so sánh từng hình một, phát hiện trong mấy bức ảnh đó không thiếu người mẫu da đen.

Cư dân mạng khắp nơi trên thế giới đều có một đặc tính giống nhau, năng lực suy đoán cực mạnh, không ít người còn chắc chắn Chu Khai ngủ gật trong show thời trang nhất định là vì gián tiếp bày tỏ sự phản cảm với người da đen.

Cũng có người thận trọng đưa ra nghi vấn, audio chỉ có tiếng không có hình, làm sao có thể chứng minh lời phát biểu kỳ thị kia chính là Chu Khai nói?

Lập tức liền có chuyên gia đuổi tới, nghiêm ngặt so sánh âm thanh trong audio và video, dùng phần mềm nghiệm chứng, chính xác là giọng nói của Chu Khai.

Dư luận nổ tung khắp các diễn đàn trên mạng xã hội.

Người da đen nghiêm túc kháng nghị, người da trắng xem trò vui, cũng công bố đây là người da vàng kỳ thị chủng tộc đối với người da đen, không liên quan đến người da trắng, người da vàng thì lại kiên quyết phủ nhận thân phận của Chu Khai, bảo rằng ông ta đã nhập quốc tịch hơn hai mươi năm, là người da vàng nhưng suy nghĩ là người da trắng, bọn họ từ chối tiếp thu loại cặn bã này.

Chỉ có duy nhất một điểm chung mà ba bên đều nhất trí chính là Chu Khai là một tên ngu xuẩn.

Khoảng bảy giờ sáng, người mẫu Fiona phát biểu một câu trên chính instagram của mình: “Tôi từ lúc bắt đầu sự nghiệp cho đến nay đều dựa vào hai chân của mình, không phải ăn cắp.” Càng đẩy dư luận lên cao.”

Bắt đầu phiên giao dịch sáng sớm, cổ phiếu công ty Chu Khai rơi thẳng một đường xuống đáy. Giá trị vốn hóa thị trường không ngừng bốc hơi, trực tiếp làm cho Chu Khai muốn mù mắt.

Ông ta không dám đến công ty, thậm chí không dám rời nhà của tình nhân.

Dù sao sức mạnh của mạng xã hội là vô cùng tận, cơ hồ là khi video vừa được đăng lên liền có người nghe ra giọng nói của người phụ nữ bị làm mờ rất giống với người mẫu Lily cùng công ty với Fiona, người mà gần đây luôn tập trung vào các việc từ thiện.

Chu Khai như con thú bị nhốt trong lồng, đi tới đi lui trong biệt thự của Lily, không thể nào tưởng tượng được bên ngoài biệt thự ẩn náu bao nhiêu ống kính máy ảnh.

Lily thì đang nước mắt ròng ròng.

Chu Khai bị cô ta khóc lóc quấy nhiễu, hét lớn một tiếng: “Khóc cái gì mà khóc?”

Lily bị đánh sưng một bên mắt bỗng nhiên nghẹn lại, ngừng tiếng khóc.

Đây là lần đầu tiên cô ta chịu đựng cơn phẫn nộ của Chu Khai, đã gần như hỏng mất, cô ta thậm chí không dám tưởng tượng mấy năm nay Thẩm Trường Thanh đã trải qua những chuyện gì.

Sam lại gọi điện thoại đến, Chu Khai bắt máy, cưỡng chế cổ họng như có mùi tanh của cát đất, giọng nói khàn khàn: “…Alô.”

Giọng của Sam vô cùng uể oải bất lực: “Mr. Chu, xin ngài ở yên tại chỗ. Tôi mới vừa từ biệt thự của ngài ra ngoài, hình như cậu Thẩm vẫn chưa biết chuyện này…”

Chu Khai làm gì còn tâm tư đi quản Thẩm Trường Thanh, tức giận nói: “Rốt cục là ai?! Ai đang chơi tôi?”

Ông ta nhẫn nhịn buồn bực, xem lại video kia một lần nữa.

Đoạn audio hiển nhiên là mới thu âm tối hôm qua, nhưng video thì lại không phải, ít nhất là nội dung của một tuần trước.

Làm sao ông ta không nhận ra đây là bị trăm phương ngàn kế gài bẫy!

Ông ta bị người theo dõi rồi!

Nhưng ông ta lục soát khắp phòng ngủ biệt thự lại không thể tìm được máy thu âm hay camera quay lén như trong tưởng tượng, điều này khiến ông ta vô cùng buồn bực, kết quả chính là toàn bộ phòng ngủ đều bị đập nát không ra hình thù.

Sam nói: “Tôi đã gọi bộ phận kỹ thuật kiểm tra, người đăng tải video và audio là cùng một người, nhưng địa chỉ IP lại không tồn tại…”

Khi nói chuyện, Sam chợt nghĩ đến địa chỉ email kỳ lạ kia, cũng không tra được IP, trong lòng hơi sợ.

Chu Khai tức giận nói: “Liên hệ với phòng quan hệ truyền thông, mặc kệ tốn bao nhiêu, lập tức xóa bỏ hai thứ kia đi ngay!”

“Họ đang làm.” Sam kéo kéo caravat đã bị nhăn nhúm, “Nhưng tôi lo lắng xóa một cái sẽ có thêm mười cái được đăng lên. Đoạn video kia chứa đựng nội dung không tốt, coi như có lý do xóa bỏ, nhưng đoạn audio thì…”

Chu Khai mạnh miệng gào thét: “Vậy thì sao?! Đây là quyền tự do ngôn luận của tôi!”

Cùng lúc đó, Trì Tiểu Trì vẫn đang nghe lén nhất cử nhất động của Chu Khai.

Nghe vậy, cậu nâng bánh pudding lên rồi cười lạnh một tiếng.

Cho tới hôm nay, rất nhiều người đều cho rằng tự do ngôn luận là tuyệt đối tự do, là ta có quyền muốn nói gì thì nói người khác không được quyền phản bác.

061 nhìn trị giá hối hận vẫn yên vị ở 0 điểm, than một tiếng: “Chẳng lẽ đến bây giờ ông ta vẫn còn chưa biết mình phạm phải sai lầm gì sao?”

Trì Tiểu Trì nói: “Đương nhiên lão ta không biết, người bảo thủ như lão thì dù nhược điểm của mình nhiều đến đâu cũng nhất định sẽ cho rằng là người khác phạm lỗi.”

Cậu múc một muỗng bánh pudding, nói tiếp: “…Tôi đã nói rồi, đối với ông ta mà nói thì đây chỉ là khởi đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.