Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 33: Thủ tiêu sếp tổng 10



Trưởng phòng thấy tình thế không ổn, lấy tay ngăn lại Thẩm Trường Thanh, tiếp lời: “Đề tài này không nằm trong chủ đề buổi họp báo. Mr. Thẩm sẽ không trả lời những vấn đề không liên quan như vậy.”

Trì Tiểu Trì thuận thế gật đầu.

Trưởng phòng liền dùng ánh mắt an ủi Trì Tiểu Trì.

Trong mắt những người quen biết Thẩm Trường Thanh, Thẩm Trường Thanh tuyệt đối là người hiền lành, ngoan ngoãn thành thật, quan trọng nhất là cậu ấy kiệm lời ít nói, ba năm qua rất ít cùng người giao lưu, tiếng anh không phải rất tốt, biểu đạt hơi ấp úng thì cũng là chuyện bình thường.

Cũng chính vì vậy cho nên đến bây giờ cũng không ai hoài nghi động cơ của cậu ấy, thậm chí bao gồm Chu Khai đang xem trực tiếp cũng vậy.

Ông ta thậm chí còn cười cười, cảm thấy bộ dạng lúng túng lo lắng này của Thẩm Trường Thanh thật sự là ngu ngốc đến đáng yêu.

Một phóng viên khác có vẻ hùng hổ dọa người: “Hơn ba năm trước đã có người chụp được một bức ảnh Mr. Chu và Ms. Lily cùng đi ra ngoài mua sắm, sau đó Mr. Chu thanh minh là quan hệ công việc, anh cảm thấy chuyện này như thế nào?”

Trì Tiểu Trì cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ cho lắm.”

Vấn đề này được trả lời rất khá, không nói lời thừa thãi, trái tim đang treo lơ lửng của trưởng phòng rốt cục được thả xuống.

Nhưng có ít nhất sáu, bảy ống kính đã rõ ràng bắt lấy hình ảnh một giọt nước mắt vừa đúng lúc rơi xuống từ trong mắt Trì Tiểu Trì.

Bộ dáng của Thẩm Trường Thanh rất đẹp, lại có một khuôn mặt vô tội, lúc này tỏ ra hoang mang đau lòng lại càng không giống giả bộ.

Có không ít bình luận trực tuyến đều đồng tình với cậu.

“Câu hỏi vậy là sao? Không thể bớt tổn thương một chút ư?”

“Trời ạ, đừng ép anh ấy như vậy.”

“Anh ấy mới là người bị tổn thương nhất đó.”

Đương nhiên cũng có người nói Thẩm Trường Thanh thay Chu Khai nói chuyện là đáng bị coi thường, là cá mè một lứa, nói không chừng cả hai đều ngầm kỳ thị người da đen, tư lợi cá nhân còn bày đặt giả vờ đáng thương kiếm đồng tình.

Bởi vậy có thể thấy được, bất kể là trong nhà ngoài phố, trong nước ngoài nước, dù cho thay đổi đến một thế giới khác, thì chỉ cần có quyền lợi ẩn danh, các anh hùng bàn phím sẽ đặc biệt đông đúc.

Phóng viên thứ ba có giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều: “Mr. Chu Khai có từng nói những lời kỳ thị chủng tộc như vậy với anh chưa? Anh cảm thấy phát ngôn của ông ấy như thế nào?”

“…Ông Chu chưa từng nói gì với tôi về những điều đó.” Trì Tiểu Trì dường như đã tìm lại được một chút dũng khí, nói, “Ở bất kỳ tình huống gì thì kỳ thị chủng tộc đều là sai trái.”

Lúc này trưởng phòng nói chen vào: “Phát ngôn này là do Mr. Chu uống rượu say, thần trí không rõ nên mới nói vạ, mà nếu đánh giá tư cách làm người của Mr. Chu trong lúc say rượu tự do ngôn luận thì cực kỳ không thỏa đáng.”

Lập tức có phóng viên cay độc mà vạch ra: “Say rượu? Cùng say rượu với cô Lily? Biểu hiện của cô ấy trong đoạn audio rất tỉnh táo, thoạt nhìn vô cùng tán thành phát ngôn của Mr. Chu, còn nói ra những lời kỳ thị đối với người mẫu Fiona, như vậy Lily làm từ thiện cho người da màu là xuất phát từ mục đích gì?”

Trì Tiểu Trì không nói gì nhưng trưởng phòng lại lạnh lung mà đáp: “Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm.”

Bọn họ tự lo còn không xong, nào có đạo lý đi tốn công tốn sức bảo vệ Lily.

Đón lấy vô số các câu hỏi cài bẫy của phóng viên, mà tổng kết lại những gì Trì Tiểu Trì cần nói chính là không rõ ràng, không biết, đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho cậu ấy.

Trì Tiểu Trì nói với 061: “Thầy Lục, tôi cảm thấy vầng sáng thánh nhân trên đầu của tôi có thể dùng để phát điện rồi đó.”

061 biểu thị tán thành: “Xây cái nhà máy điện hạt nhân đi.”

Trì Tiểu Trì làm thánh nhân nói: “Vậy tôi hy vọng nó có thể nuôi sống 6 tỷ người.”

Rất nhanh, lại có phóng viên đặt câu hỏi cho Trì Tiểu Trì: “Căn cứ bối cảnh và một số chi tiết nhỏ có thể phán đoán audio và video rõ ràng không thu cùng một lúc. Trong audio, suy nghĩ của Mr. Chu hình như rất rõ ràng. Mr. Thẩm, anh giải thích thế nào?”

Trưởng phòng cau mày.

Câu hỏi này thực sự sắc bén, cách tốt nhất trước mắt là tránh không đáp, hoặc là vận dụng đại pháp ‘Không biết’, đẩy khéo câu trả lời.

Trưởng phòng nói tiếp: “Cậu Thẩm…”

Phóng viên trực tiếp cắt ngang lời ông ta: “Ngài trưởng phòng, tôi nghĩ vấn đề này không lệch khỏi chủ đề họp báo.”

Trì Tiểu Trì kéo microphone đến trước mặt.

Cậu cúi đầu, đúng quy củ mà đáp: “Tôi thật lấy làm tiếc, tôi đã không…đã không chăm sóc tốt cho Mr. Chu.”

Lời này vừa nói ra, hội trường vốn còn xì xào bàn tán nhất thời yên tĩnh trở lại.

Trì Tiểu Trì nói những lời này thật chậm, tựa hồ đang nỗ lực chọn lựa từ ngữ khéo léo lại đơn giản, muốn biểu đạt rõ ràng nội dung mà mình muốn nói: “…Mr. Chu, gần đây thân thể không tốt lắm. Anh ấy từng bị ngất, không nhớ rõ một số chuyện, có tình trạng hay buồn ngủ…Chuyện này cho dù là nhân viên còn đang làm việc hay đã nghỉ việc, cũng như các thương nghiệp từng hợp tác với Mr. Chu đều có thể làm chứng.”

Việc này không cần Trì Tiểu Trì nhiều lời, ở đây hầu hết các phóng viên đều nhớ tin tức Chu Khai ngủ gật tại buổi trình diễn thời trang.

Phóng viên đặt câu hỏi lập tức nắm lấy trọng điểm: “Ý của anh là Mr. Chu bị mắc chứng Alzheimer?”

Trì Tiểu Trì ‘A’ một tiếng, dường như không nghĩ tới ký giả sẽ có suy luận như vậy, quay đầu nhìn về phía trưởng phòng.

Chỉ trong giây lát, suy nghĩ trong đầu trưởng phòng đã quay đi quay lại trăm nghìn lần.

Điều mà Trì Tiểu Trì nói là sự thật mà mọi người trong công ty đều biết, cậu nói ra cũng không đột ngột, rất hiển nhiên là đang tranh thủ đồng cảm từ mọi người cho Chu Khai.

Mà nói đi cũng nói lại, chứng Alzheimer thật sự là một lý do không tệ để giải vây.

Nếu như có thể chứng minh, Chu Khai là vì bị bệnh mới nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, lẽ nào công chúng lại bắt lấy không bỏ cũng như trách móc nặng nề một bệnh nhân thần trí hồ đồ hay sao?

Nghĩ đến đây, trưởng phòng nháy mắt ra hiệu cho Trì Tiểu Trì ‘tiếp tục’.

Trì Triểu Trì với khuôn mặt tái nhợt, nói: “Chúng tôi đang liên hệ bệnh viện để xem xét tình huống cụ thể, tiến hành trị liệu. Nếu như có tiến triển thì tôi sẽ đúng lúc thông báo cho mọi người.”

Nói đến đây cậu ấy có chút kích động, đè lại lồng ngực, ho khan vài tiếng, sắc mặt lại tiếp tục trở nên trắng bệch

Phóng viên bên dưới im phăng phắc, đương nhiên cũng có người không có ý tứ.

Một phóng viên nữ mang theo tức giận và không cam lòng đặt câu hỏi: “Anh Thẩm, chẳng lẽ anh có thể chấp nhận hành vi quá đáng của Mr. Chu và Ms. Lily hay sao?”

Trì Tiểu Trì vui mừng liếc nhìn cô ta một cái.

Tiểu đồng chí à, tôi đã chấp nhận ông ta bị bất lực cùng với hành vi bạo lực của ông ta bao nhiêu năm như vậy, chỉ là ngoại tình mà thôi, mọi người thả lỏng đi.

Nhưng cậu đóng vai Thẩm Trường Thanh lại lâm vào trầm mặc một lúc lâu.

061 hỏi: “Muốn nói ra hết sao?”

Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Nói ra làm gì?”

061: “Hiện tại là thời cơ tốt để bỏ đá xuống giếng.”

Trì Tiểu Trì: “Tôi khá là yêu thích nhấn nước cho đến khi chó trợn trắng mắt, đến lúc thả ra thì nó dễ dàng tức giận hơn.”

061 hiểu rõ ý của cậu: “Bây giờ còn chưa phải lúc vạch trần toàn bộ?”

“Tôi không có chứng cứ.” Trì Tiểu Trì nói: “Vật chứng? Bọn họ có thể nói thương tích trên người Thẩm Trường Thanh là do tự mình té ngã, dù sao trước kia Thẩm Trường Thanh bị thương đều không đến bệnh viện chính thức thăm khám chữa bệnh. Nhân chứng? Ai là nhân chứng? Elson? Hầu gái? Bác sĩ Aaron? Ai tới giúp Thẩm Trường Thanh? Ai có thể giúp anh ấy?”

…Cho nên mới nói, thời cơ vẫn chưa tới.

Ngay sau đó, Trì Tiểu Trì đóng vai Thẩm Trường Thanh khom người cúi đầu đối với các phóng viên bên dưới: “Đây là chuyện nhà của tôi, xin hãy để tôi tự mình xử lý.”

Vết thương trước ngực chưa khỏi hẳn đương nhiên không chịu nổi tư thế cúi gập người như vậy, cậu đau đến run rẩy, nước mắt rơi xuống.

Trước màn hình laptop, Chu Khai không chút nào cảm thấy mình đang sắp ngã vào một cái bẫy đã đặt sẵn từ rất lâu.

Ông ta còn đang hứng thú mà đánh giá Thẩm Trường Thanh, cảm thấy bộ dáng rơi nước mắt của tên nhóc này rất khiến người ta hưởng thụ.

Về phần cậu ấy nói mình mắc bệnh có lẽ là do trưởng phòng quan hệ công chúng chỉ đạo, đây quả thật cũng là một cách giải quyết tốt nhất hiện tại.

Chính mình không cần thừa nhận sai lầm trước mặt mọi người, công ty cũng có thể được bảo vệ, ông ta có thể ở nhà làm việc, tiến vào trạng thái một nửa về hưu, đi đánh golf, du lịch, bơi lội, cũng coi như hưởng thụ.

Tuy nói không còn ‘người đẹp trong lòng’, nhưng tốt xấu vẫn còn một Thẩm Trường Thanh nghe lời hiểu chuyện.

Chỉ cần chủ quyền công ty vẫn còn nằm trong tay ông ta thì ông ta vẫn là Mr. Chu không gì không làm được như lúc trước.

Nhưng mà con chó tên Herp kia lại khiến Chu Khai ngứa mắt.

Tuy rằng Chu Khai không thích Thẩm Trường Thanh nhưng cũng không có nghĩa ông ta có thể chấp nhận Thẩm Trường Thanh sinh ra cảm tình quá nhiều đối với một con súc vật.

Hiện tại con chó kia đang ở bệnh viện thú y trị liệu, không tiện, chờ đón nó về rồi nghĩ cách xử lý.

Trong khi đó, ở một nơi khác, Sam đang xem họp báo trực tiếp, kích động nắm chặt bút máy trong tay, cật lực đè nén tâm trạng hung phấn.

…Cơ hội.

Đây chính là cơ hội mà cậu ta nhắc đến trong mail.

Là cơ hội mà Thẩm Trường Thanh cho anh ta.

Từ khi bị Chu Khai đề bạt đến nay, Chu Khai chưa từng đối xử tử tế với Sam.

Chu Khai tự xưng là ân nhân của Sam, nhưng lại hở một tí liền nhục nhã Sam, bỡn cợt anh ta không đáng giá một đồng.

Anh ta tăng ca, đến sớm lúc sáu giờ, vô cùng buồn ngủ, úp mặt nằm ở trên bàn nghỉ ngơi một chút, lại bị Chu Khai dậy sớm đi làm nhìn thấy liền trào phúng, tôi cho cậu lương cao như vậy là mời cậu đến công ty ngủ sao?

Trước đây Sam còn tưởng rằng Chu Khai kỳ vọng ở anh ta nên mới đặc biệt nghiêm khắc như vậy

Cho đến sau này anh ta mới dần dần ý thức được, Chu Khai chỉ cần một nô lệ nói gì nghe nấy, đặc biệt là đem một cấp dưới thông minh tháo vát bồi dưỡng thành nô lệ lại càng phù hợp khẩu vị của ông ta.

Nghĩ thông suốt điều này, Sam không cam lòng, không cam lòng lúc trước bị đè đầu cưỡi cổ, dù sao cũng phải cầm lại thứ gì đó từ chỗ Chu Khai, bồi thường danh dự đã mất đi của mình.

Bản tính của một tay cờ bạc làm cho anh ta càng hãm càng sâu, cũng làm cho tâm thái của anh ta càng thêm vặn vẹo.

Sam ngóng trông Chu Khai gặp chuyện, không phải là hy vọng ông ta đưa công ty giao lại cho mình mà đơn thuần là muốn nhìn ông ta rơi từ trên mây xuống đáy vực, rơi một cách thê thảm. fynnz.wordpress.com

Đang lúc hưng phấn đến run rẩy thì Chu Khai gọi điện đến.

Sam cật lực áp chế tâm tư nôn nóng của mình, bắt máy: “Mr. Chu.”

“Nhìn thấy phát ngôn của Thẩm Trường Thanh chưa?” Chu Khai nói, “Tìm vài tên bác sĩ, cấp càng cao càng tốt, chứng minh tôi quả thật bị bệnh. Chuyện của công ty tạm thời giao cho cậu, tôi về nhà trước. Có văn kiện gì quan trọng thì trực tiếp đưa đến nhà tôi, hiểu chưa?”

Sam nói: “Đã hiểu.”

…Ông cứ yên tâm đi, sẽ không còn bất cứ văn kiện nào quan trọng nữa.

Dù sao có là vây cánh của ông thì cũng sẽ không tiếp tục nguyện ý nghe lệnh một lão già ngu xuẩn khiến công ty bị tổn thất nặng nề đâu.

Khi trưởng phòng cho xe đến chở Trì Tiểu Trì rời khỏi hội trường họp báo đã là lúc xế chiều.

Trì Tiểu Trì cứ ngồi lẳng lặng nhìn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn phía ngoài cửa xe, suy tư.

061 hỏi cậu: “Cậu đang suy nghĩ gì?”

Trì Tiểu Trì nói: “Tôi đang nghĩ đến tiệc giữa năm.”

061: “…Ông ta còn có thể tổ chức tiệc giữa năm sao?”

“Với tính cách của ông ta, cậu cảm thấy ông ta sẽ không sao?”

061 suy nghĩ một chút, phát hiện Trì Tiểu Trì nói rất có lý.

Với tính cách giống như chim công của Chu Khai, trải qua lần mất tinh thần này, nhất định muốn xuất hiện một cách vẻ vang xinh đẹp trước mặt công chúng, lấy lại uy phong lúc xưa.

Nghĩ tới đây, 061 bỗng nhiên tò mò nói: “…Nếu như trước tiệc giữa năm Chu Khai không phát ngôn những lời kỳ thị chủng tộc như vậy thì sao?”

Trì Tiểu Trì không hề chớp mắt, chỉ nói: “Vậy thì bắt đầu dùng kế hoạch B.

061: “…” Từ lúc nào mà có kế hoạch B.

“Video ông ta lệch lạc và đánh đập Thẩm Trường Thanh sẽ xuất hiện khắp các trang web ngay trong đêm diễn ra buổi tiệc giữa năm.” Trì Tiểu Trì không hề do dự nói, “Sau khi dư luận lên men, Thẩm Trường Thanh sẽ dùng hình tượng người bị hại mà xin ly hôn, kiếm chác một số lớn phí trợ cấp, kiện ông ta ra tòa, khiến ông ta phải mang vòng cách ly, triệt để rời xa ông ta. Sau đó Thẩm Trường Thanh sẽ tham dự những buổi từ thiện mà Lily từng tham dự, trở thành đại biểu và đại sứ phản đối bạo hành gia đình, luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt của công chúng. Thẩm Trường Thanh có vốn liếng, càng có kinh nghiệm trải qua việc bị bạo hành, những chuyện tương tự tôi cũng từng làm, chỉ cần anh ta dám đi ra ngoài thì tôi có thể mở đường cho anh ấy một chút, anh ấy có thể tự mình phát triển sinh hoạt thuộc về riêng mình. Còn Chu Khai, có thể nắm lấy rất nhiều nhược điểm của ông ta, chỉ cần có thể khiến Thẩm Trường Thanh trước tiên bảo vệ Herp, rời xa ông ta, thì tôi vẫn có thể như ngày hôm nay, kéo ông ta xuống vũng lầy.”

061 trầm mặc hồi lâu: “Ông ta đánh cậu khi nào?”

Từ sau khi tiến vào thế giới này, Chu Khai còn chưa kịp động một ngón tay vào Thẩm Trường Thanh.

Trì Tiểu Trì nhìn ngoài cửa sổ: “Tôi sẽ chọc tức ông ta. Chuyện này không hề khó.”

Không biết tại sao 061 cảm thấy có chút sốt ruột: “Khổ nhục kế ư? Cần gì phải vậy?”

Trì Tiểu Trì hơi cau mày: “Đây không phải là còn có kế hoạch A sao? Với lại, thầy Lục à, trong thế giới độ khó cấp A, nếu một chút hy sinh mà cũng không chuẩn bị tốt thì cũng không ổn lắm đâu.”

061 biết hành động của Trì Tiểu Trì là có lý lẽ của cậu ấy.

Như chính mình phân tích trước đây, thời kỳ an toàn của Trì Tiểu Trì ở thế giới này quá ngắn.

Lấy tiệc giữa năm làm đường phân cách, Thẩm Trường Thanh có thương tích trên người nên Trì Tiểu Trì còn có thể tính an toàn.

Đối với Chu Khai mà nói, sau khi qua tiệc giữa năm, Thẩm Trường Thanh liền mất đi giá trị trang trí đẹp đẽ, sẽ xảy ra chuyện gì thì cũng khó mà đoán trước.

Nhưng nghĩ đến cảnh tượng Trì Tiểu Trì phải chịu đòn, trong lòng của 061 không khỏi nôn nóng bực bội.

Để phòng ngừa, anh hỏi cậu: “Cậu còn có kế hoạch C à?”

“Có chứ.” Trì Tiểu Trì cười nói,  “Lấy một con dao thiến Chu Khai, đem công cụ của ông ta và công cụ gây án của tôi đều ném vào toilet, trị giá hối hận không lập tức phá 1000 thì tôi sẽ hôn cậu một cái. Sau khi ngồi bóc lịch mấy năm trong tù, lấy chính bản thân mình để giáo dục truyên truyền cho người khác, tuyên dương tình yêu và hòa bình, phản đối bạo hành, từ từ tiến lên.”

061 không nhịn được bị cậu ấy chọc cười: “Sau này có kế hoạch gì, có thể thương lượng với tôi.”

Trì Tiểu Trì: “…Hả?”

061 nói: “Đừng tự mạo hiểm một mình, cậu còn có tôi. Tôi có thể giúp cậu rất nhiều, không chỉ biết đọc sách, mua kem, cùng cậu xem phim.”

Trì Tiểu Trì nhấc tay đầu hàng: “Thói quen ấy mà. Trước đây tôi cũng chỉ làm việc một mình, đã quen rồi.”

061 hơi bất đắc dĩ: “Quen hay không thì tốt xấu gì cũng phải thay đổi.”

Trì Tiểu Trì sửng sốt trong phút chốc, cảm thấy 061 dịu dàng, thân thiết, giọng điệu lại mang theo thương tiếc, có chút quen tai.

Cậu không nghĩ sâu hơn, chỉ chân thành nói: “Thầy Lục, thầy thật sự là quần bông nhỏ tri kỷ của tôi.”

…Cái cmn quần bông gì ở đây.

061: “…Ordos?”

Trì Tiểu Trì: “Người Bắc cực.”

061 cùng Trì Tiểu Trì đồng thời bật cười.

Một người một hệ thống cứ vậy mà cùng nhau tiếp tục đàm luận.

Sau khi thẳng thắn trò chuyện, 061 nhắc nhở cậu: “Kế tiếp sẽ rất khó.”

Thẩm Trường Thanh muốn dần dần đi từ hậu trường ra đến phía trước sân khấu, nhưng Chu Khai không phải một kẻ ngu.

Chờ khi ông ta phát hiện Sam có khuynh hướng đoạt quyền, lại đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại thì sẽ không khó phát hiện là ai giở trò sau lưng.

Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì 061 khó có thể tưởng tượng.

“…Ừm, sẽ rất khó.”

Trì Tiểu Trì tán thành suy đoán của 061: “Nhưng mà cũng là cơ hội của Thẩm Trường Thanh.”

Thân thể của Thẩm Trường Thanh dù sao cũng đang yếu ớt, nói những câu này khiến Trì Tiểu Trì cảm thấy không quá thoải mái, đem vầng trán hơi phát sốt dán lên cửa sổ xe mát lạnh, mơ hồ nghĩ, nhanh làm cho xong, có thể nhanh chóng quay về.

Dì và dượng của Lâu Ảnh đã rời khỏi thành phố từ lâu, trừ mình ra không ai đi tảo mộ cho Lâu ca.

Chiếc xe này đã có tuổi cho nên khả năng giảm xóc không được tốt cho lắm, cái trán kề sát cửa sổ cứ liên tục bị xóc nảy.

Cậu nhắm mắt lại, trong lúc choáng váng thì bỗng cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp mềm mại kề sát giữa trán của mình và cửa sổ xe.

Bất ngờ là Trì Tiểu Trì lại không chán ghét loại tiếp xúc này, nhẹ nhàng dán vào, dùng trán cà cà vào lòng bàn tay nóng rực của 061, nói: “…Làm mát một chút đi.”

061: “…Haizz.”

Anh điểu chỉnh nhiệt độ lòng bàn tay xuống khoảng 15 độ, cũng điều chỉnh hệ thống điều hòa tăng lên một chút, giống như một chiếc chăn khô ráo mềm mại bao bọc lấy Trì Tiểu Trì, để cho cậu ấy lâm vào sự yên tĩnh một cách thư thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.