Trì Tiểu Trì thì bị đưa lên xe cảnh sát, đi một mạch về cục cảnh sát.
Ngồi lên xe, Trì Tiểu Trì thở dài: “Aizzz.”
061: “Hử?”
Trì Tiểu Trì tiếc nuối nói: “Vốn dĩ định chọn khoa tâm thần cho lão, nhưng lão lại cứ nhất định muốn nằm ở khoa chỉnh hình.”
061: “…” Không phải chính cậu đạp chân ga biến lão ta thành như thế à.
Nhưng mà nếu không xử lý khối u nhọt này sớm, đợi đến khi Chu Khai định thần lại, sớm muộn cũng sẽ lên cơn trút giận vào người Thẩm Trường Thanh.
Một khi đã về đến nhà họ Chu, bước vào lãnh địa nhà họ Chu, độ hot của tin tức giảm đi, nếu Trì Tiểu Trì muốn tìm thời cơ thỏa đáng để vạch trần chuyện này sẽ càng thêm khó khăn.
Bởi vậy 061 không nói gì, cũng không định khuyên cậu lần sau phải cẩn thận.
Trì Tiểu Trì làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ cân nhắc cho nguyên chủ.
Thận trọng là điều tự bản thân mình phải làm.
Bác sĩ kiểm tra một loạt, kết quả chẩn đoán cuối cùng không khác những gì 061 đã nói nhiều lắm.
Gãy đầu gối, gãy xương sườn, nứt xương bắp chân, gan có chỗ bị tổn thương, không có gì nghi ngờ, sau này sẽ bị tàn tật.
Tối nay nhà họ Chu náo nhiệt lạ thường, xe cảnh sát vừa đi xe cứu thương đã đến, đủ để những phóng viên vẫn đang kiên trì nằm vùng hung phấn một trận đã đời.
Sau khi tin tức được đăng tải, hàng loạt suy đoán ùn ùn kéo đến, các loại ‘người biết chuyện’ cũng nhao nhao đưa ra tình báo thật giả lẫn lộn, nhất thời khiến dư luận xôn xao huyên náo vô cùng.
Ngay lúc công chúng thấp thỏm tò mò nguyên một ngày rưỡi, Trì Tiểu Trì tuyên bố sẽ tổ chức một buổi họp báo, chủ động kết thúc mọi loại phỏng đoán.
Khi có mặt tại buổi họp báo, Trì Tiểu Trì ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi trắng phối với quần tây màu lam đậm, chóp mũi và hốc mắt hơi đỏ, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Đi cùng với cậu còn có cảnh sát trưởng James – người đến nhà họ Chu và đưa cậu về cục cảnh sát ngày hôm đó, đồng thời còn có hai nhân vật khiến người ta bất ngờ.
—– Bác sĩ gia đình Aaron và hầu gái người Tây Ban Nha nhà Chu Khai.
Lần trước ngồi ở đây, Trì Tiểu Trì chỉ là con rối.
Lần này ngồi ở đây, Trì Tiểu Trì xứng đáng là nhân vật chính.
Cậu đỡ micro, như phải gom rất nhiều dũng khí mới nói bằng giọng mũi: “Chào các vị. Tôi là Thẩm Trường Thanh, một…người vùng vẫy ba năm trong cơn ác mộng có tên là Chu Khai.”
…Không phải động vật hay nô lệ mặc người chém giết, mà là một con người sống sờ sờ.
Trong ánh đèn flash chớp liên hồi, cậu chậm rãi thuật lại cảnh ngộ của Thẩm Trường Thanh những năm qua.
Những tháng ngày bị Chu Khai nắm tóc ấn xuống nền nhà lạnh lẽo, bị nói ‘Tao đập nát mặt mày, đánh gãy chân mày xem còn ai dám muốn có mày nữa’, những tháng ngày chưa bao giờ tiêu hết vết bầm trên người, đã không còn nữa rồi.
Mới đầu, bên dưới còn xôn xao không thôi, có tiếng nghi vấn, có tiếng ‘xùy’ không dám tin, nhưng dần dần, toàn bộ hội trường chỉ còn nghe thấy giọng của Trì Tiểu Trì.
Có mấy nữ phóng viên dễ xúc động liền che miệng, nhẹ giọng khóc thút thít.
Sau khi Trì Tiểu Trì tự thuật xong, bác sĩ Aaron và hầu gái đều đưa ra bằng chứng cho sự lên án của Trì Tiểu Trì.
Aaron lấy ra một xấp đơn khám và điều trị, công khai ghi chép từng lần mình đến nhà Chu Khai khám bệnh.
Gãy xương mũi, phần mềm toàn thân bị tổn thương, não chấn động nhẹ, não chấn động mức trung bình, nứt xương bả vai, ứ máu một số chỗ…
Hầu gái thì lắp bắp dùng tiếng Tây Ban Nha xen cả tiếng Anh thuật lại những gì mình biết khi ở nhà họ Chu:
“…Mr. Chu không cho chúng tôi nói chuyện với Mr. Thẩm. Ông ấy nói Mr. Thẩm ngu như lợn, học cũng chẳng để làm gì.”
“Mỗi lần Mr. Thẩm ra ngoài tôi đều phải đi theo. Mr. Thẩm đi đâu, nói chuyện với ai, Mr. Chu đều muốn biết, còn phải xác minh lại từng câu với Mr. Thẩm. Nếu Mr. Thẩm trả lời không khớp với lời tôi nói thì sẽ bị đánh.”
“Mr. Thẩm còn nuôi một con chó, cũng bị Mr. Chu đạp văng vào tường, bị thương nặng. Mr. Chu chỉ nói với người khác là con chó bị một kẻ điên làm hại…”
Đối với bất kì người nào còn chưa mất hết lương tri, nhớ lại những chuyện này đều là một loại tra tấn.
Trong lúc phát biểu, có mấy lần hầu gái như muốn sụp đổ, nước mắt đầy mặt, không nói được chữ nào.
Nhưng Trì Tiểu Trì không chảy nước mắt. Cậu nhìn về phía mọi người, ánh mắt vừa ngây thơ vừa mờ mịt, giống như vẫn chưa thể tin được rằng mình đã quay lại trần gian.
Ánh mắt cậu ngập nước, cực kỳ giống một chú cún con bị bắt nạt nhưng lại chẳng biết mình đã làm sai điều gì, 061 nhìn cũng muốn sờ đầu cậu.
Không đợi hầu gái phát biểu xong, liền có phóng viên tức giận đứng dậy đặt câu hỏi: “Các người đều là đồng lõa của Chu Khai! Hiện tại các người đứng ra, nhưng lúc làm những chuyện này, chẳng lẽ các người không biết đó là sai lầm hay sao?”
Hầu gái che mặt khóc lớn, Aaron thì cúi đầu, im lặng nhận chỉ trích.
Được sự đồng ý của Trì Tiểu Trì, James đại biểu cho phía cảnh sát mở phần ghi âm trên xe của Chu Khai vào ngày xảy ra chuyện, tuy chỉ mở một phần nhưng giọng nói và nội dung được ghi lại đã đủ khiến cho mọi người phẫn nộ.
“…Ngài quá mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi ạ.”
“Mr. Chu, đừng, tôi đang lái xe.”
“Mr. Chu——”
Về phần những lời Chu Khai đáp lại Trì Tiểu Trì, trình độ buồn nôn đã hoàn toàn thuộc dạng người thường không thể nói ra khỏi miệng.
Cho dù camera không quay được tình trạng tranh chấp xảy ra trong xe, nhưng căn cứ vào cuộc đối thoại giữa hai người và thời điểm xe bị mất khống chế, hoàn toàn có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Lúc xem lại video, Trì Tiểu Trì biểu hiện bị co thắt dạ dày nhẹ, nằm run rẩy trên bàn nên tạm dừng một lúc, sau khi cậu xua tay ra hiệu mình không sao mới phát video tiếp.
Xem xong, cảnh sát trưởng James nói răng sẽ khởi tố Chu Khai – người hiện tại vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, với các tội danh xâm hại nhân thân và một số tội danh khác.
Về phần Thẩm Trường Thanh cũng có lỗi, có lỗi gây tai nạn bỏ trốn, không tập trung khi lái xe, có khả năng phải bồi thường mấy trăm đô Canada và phải đi làm lao động công ích.
Các phóng viên lại hỏi rất nhiều vấn đề, bao gồm việc bạn đời trước đây của Chu Khai – Tô Văn Nghi tại sao lại qua đời, Chu Khai có bạo lực tình dục hay không,… Hai tay Trì Tiểu Trì đặt trên đầu gối, đáp lại từng vấn đề, cho dù từ ngữ hơi không có trật tự nhưng nội dung cần thiết đều trả lời đầy đủ.
Tỉ như Chu Khai bị yếu sinh lý, tỉ như ở trên giường ông ta căn bản không cứng nổi, chi tiết tỉ mỉ, vô cùng rõ ràng.
Cuối buổi họp báo, Trì Tiểu Trì đứng dậy, nước mắt vui mừng ngập hàng mi, cúi người thật sâu với tất cả những người ở đây: “…Cám ơn mọi người đã cứu tôi và Herp.”
061 âm thầm tán thưởng.
Câu này nói rất hay, nháy mắt khiến cho tất cả mọi người được thỏa mãn lòng quan tâm kẻ yếu.
Đối với Thẩm Trường Thanh mà nói, vậy coi như kết thúc hoàn mỹ rồi.
Sau khi kết thúc buổi họp báo, cảnh sát trưởng James hộ tống Trì Tiểu Trì đi xuống bãi đỗ xe.
Cậu bắt tay với Sam – người đã chờ trong bãi đỗ xe từ lâu, trước khi bị các phóng viên vây quanh,lại nhanh chóng buông ra.
Ngồi lên xe của Sam, Trì Tiểu Trì thắt dây an toàn.
Sam nói: “Biểu hiện rất tốt.”
Trì Tiểu Trì cụp mắt.
Bất kì góc nhìn nào từ bên ngoài đều chỉ nhìn thấy biểu tình vừa lạnh nhạt vừa luống cuống của Trì Tiểu Trì.
Nhưng giọng điệu của cậu thì không hề hợp với biểu hiện bên ngoài ấy: “Anh cũng vậy.”
Sam nhíu mày.
Trì Tiểu Trì nói: “Thuyết phục được Aaron đến làm chứng, không phải chuyện dễ dàng.”
Sam cười: “Aaron biết nặng nhẹ. Nếu thực sự điều tra đến cùng thì anh ta cũng không thoát được. Chẳng bằng nhận điều kiện mà tôi đưa ra, kiếm một khoản tiền, tìm chỗ nào sống cho an ổn.”
Trì Tiểu Trì nói: “Bella thì sao?” Bella chính là hầu gái người Tây Ban Nha kia.
Sam nói: “Cô ta vốn dĩ đã có điều bất mãn với Mr. Chu, bây giờ bộc phát chuyện này, đương nhiên là cô ta muốn thoát khỏi tâm bão, mà cô ta cũng còn sót lại chút lương tri…”
Trì Tiểu Trì kéo dài giọng: “…Ồ.”
Sam liếc cậu một cái, mới chợt nhận ra điều gì.
Anh ta cười khổ một tiếng: “…Cậu Thẩm, cậu thật sự rất có bản lĩnh đấy.”
—–Nếu như Sam có âm mưu gì, muốn ghi âm cuộc đối thoại của hai người để lợi dụng Thẩm Trường Thanh đứng trên cùng một chiếc thuyền với anh ta thì những biểu hiện vừa rồi của anh ta không chỉ không thành công, ngược lại còn tự mình lòi đuôi.
Trì Tiểu Trì đặt câu hỏi, thực chất cũng chẳng nói gì; Sam thì ngược lại, tự mình làm lộ tẩy toàn bộ toan tính dã tâm không sót điều gì.
…Cho dù đã rời khỏi ánh mắt của truyền thông, trước mặt Sam, Trì Tiểu Trì vẫn biểu hiện không có một sơ hở nào.
Sam ôn hòa nói: “Cậu Thẩm, cậu đừng hiểu lầm. Trong xe không có máy ghi âm.”
Trì Tiểu Trì nói: “Anh chắc chứ?”
Sam khẽ giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi.
…Anh ta nhìn thấy chiếc điện thoại Trì Tiểu Trì đang cầm trong tay.
Nhưng rất nhanh, Trì Tiểu Trì liền bật màn hình điện thoại di động lên.
Trên màn hình không có bất kì kí hiệu nào là ‘Đang ghi âm’, chỉ có ảnh chụp chung của Thẩm Trường Thanh và Herp.
Trì Tiểu Trì nói: “…Đùa chút thôi.”
Sam thở dài một hơi: “Cậu Thẩm, cậu đừng hiểu lầm. Tôi với cậu chỉ hợp tác tạm thời, hai bên cùng có lợi mà thôi. Sau khi thành công, chúng ta sẽ…”
“Hai bên cùng có lợi?”
Trì Tiểu Trì vuốt cằm nhìn về phía Sam, ánh mắt vẫn gợn đầy nước, nhìn qua vô cùng yếu đuối, nhưng lời cậu nói ra lại hoàn toàn khác hẳn.
“Mr. Sam, có phải anh tính sai cái gì không nhỉ?” Cậu nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cơ hội lần này hoàn toàn là tôi cung cấp cho anh. Nói cách khác, anh làm việc cho tôi, anh giành được cái gì thì nó là tiền công của anh.”
Sam run lên, nụ cười khéo léo vừa rồi cũng biến thành cứng ngắc.
Sau đó cả đoạn đường đều im lặng.
061 nói với Trì Tiểu Trì: “Câu này của cậu cũng tuyệt tình quá.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi đang trải đường cho Thẩm Trường Thanh.”
061 đương nhiên là biết.
Sam hợp tác với ‘Thẩm Trường Thanh’ căn cứ vào mối thù chung với Chu Khai.
Nay Chu Khai đã bị giải quyết, pháo đài này vừa đổ, Sam liền lập tức nắm quyền công ty, thu hết cổ phần của Chu Khai.
Nếu như anh ta có lương tâm còn đỡ, những dù sao Sam cũng là một nhà kinh doanh, nếu anh ta có ý định ghi âm để uy hiếp Thẩm Trường Thanh thì có thể chứng minh rằng Thẩm Trường Thanh đã sớm có âm mưu lật đổ Chu Khai, hủy đi đạo đức cao thượng của Thẩm Trường Thanh, qua đó giảm bớt số tài sản đền bù cho anh. Bởi vậy, trong tay Thẩm Trường Thanh nhất định phải có thứ gì đó để áp chế anh ta.
Tỉ như, trong túi quần tây của Trì Tiểu Trì bây giờ có giấu một chiếc bút ghi âm đang hoạt động vậy.
Trì Tiểu Trì mặc kệ Sam nghĩ thế nào, cậu nhất định phải lấy thứ uy hiếp được Sam.
…Bao gồm ghi âm cuộc nói chuyện giữa Sam và các cổ đông tự ý họp bàn cách lật đổ Chu Khai, bản ghi chép những hành động của anh ta với cổ phiếu của công ty sau khi Chu Khai bị lộ tin xấu trên truyền thông, thậm chí bao gồm cả việc anh ta mua chuộc James, Aaron và mấy nhà truyền thông quan trọng cùng với ghi chép chuyển tiền trong tài khoản ngân hàng của anh ta.
061 rất hi vọng những thứ này sẽ không cần phát huy tác dụng.
Nhưng nếu đến lúc cần phát huy tác dụng thì chúng sẽ là vũ khí vô cùng mạnh mẽ của Thẩm Trường Thanh.
Mà điều Trì Tiểu Trì muốn rất đơn giản: cho Thẩm Trường Thanh một cuộc sống không phải lo ăn lo mặc.
Dù sao cũng không thể đánh xong một trận rồi về nhà tự cạp đất chứ.
Có điều một hệ thống thân sĩ luôn lễ độ với mọi người như 061 vẫn cảm thấy Trì Tiểu Trì nói quá hung ác quá không chừa đường sống.
Đối với chuyện này, Trì Tiểu Trì lại có suy nghĩ riêng: “Cậu thấy người ta xây cầu xây nhà bao giờ chưa, toàn là đóng cọc ‘rầm rầm rầm’. Nhiều khi dịu dàng chỉ có thể tự làm mình cảm động thôi, dù sao thì chân tình cũng không phải cơ sở để giữ một mối quan hệ ổn định, sợ hãi mới đúng.”
061: “…” Cảm giác lời ngụy biện này hợp lý đến mức khó hiểu là sao.
Rất nhanh đã đến nhà họ Chu.
Trì Tiểu Trì chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, nghĩ nghĩ một lát lại quay đầu lại.
“Vẫn rất cám ơn anh. Tôi giúp anh lấy được thứ anh muốn, tôi cũng lấy được thứ tôi muốn.” So với lúc nãy, thái độ của Trì Tiểu Trì dịu hơn rất nhiều, “Hợp tác vui vẻ.”
Sam mỉm cười gật đầu, đồng thời nghĩ thầm, đây đại khái chính là triết học trong xã giao của người phương Đông nhỉ.
Cái gọi là ‘vừa đấm vừa xoa’, thật đúng là đáng sợ.
Mười mấy kí giả không đủ quyền vào buổi hop báo vẫn đang chịu muỗi đốt ngồi chờ xung quanh nhà Chu Khai, bọn họ chậm một bước, Trì Tiểu Trì lại có kinh nghiệm dư dả, đã sớm chuẩn bị thẻ từ mở cửa, vừa xuống xe liền bước ngay vào trong biệt thự.
Các phóng viên đành phải vây lấy Sam chưa kịp bỏ đi.
Trong số những người này có không ít phóng viên giải trí nhiều chuyện, vừa thấy Sam cùng đi với Trì Tiểu Trì, lập tức ngửi thấy mùi khác thường: “Mr. Sam, mấy ngày qua ngài với Mr. Thẩm gặp nhau không ít lần, xin hỏi quan hệ giữa hai người như thế nào?”
Đối với một bộ phận công chúng chỉ thích xem trò vui mà nói, bọn họ sẽ thích xem tiết mục kinh điển hoàng tử cứu cô bé lọ lem thoát khỏi cảnh khốn cùng, tuy có hơi theo mô tuýp cũ nhưng lại rất phù hợp khẩu vị của đại đa số quần chúng.
Sam cũng không định chiều theo loại khẩu vị này, bèn bày ra sự lịch thiệp của nước Anh, thận trọng nói: “Chúng tôi chỉ có duyên gặp mặt mấy lần. Nhưng tôi vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của Mr. Thẩm mấy năm qua, đồng thời cũng rất kính nể sự nhẫn nại của anh ấy.”
Không ít phóng viên lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Sam chú ý tới phản ứng của bọn họ, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ.
…Bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ Thẩm Trường Thanh là hạng người nào.
Đối với người như Thẩm Trường Thanh, anh ta chỉ dám kính nể, tuyệt đối không dám tới gần.
Sau khi nhanh chóng đi vào biệt thự, Trì Tiểu Trì đi chậm dần, chậm rãi bước về phía nhà chính.
Từ sau khi vào cửa, 061 không nhịn được cười, trong chất giọng ấm áp lại có thêm chút khàn khàn, êm tai muốn chết.
Trì Tiểu Trì: “…Cười cái gì?”
061: “Không có gì.”
Trì Tiểu Trì: “…Vừa nãy là chiến thuật thôi, không thể ép Sam quá mức.”
061: “Ừm, chiến thuật.”
Trì Tiểu Trì: “…Không phải tại cậu nói phải dịu dàng một tí đâu.”
061: “Ừm, không phải.”
Trì Tiểu Trì: “Cậu phiền thật đấy, tôi có thể xin tắt tiếng hệ thống trong một giờ không?”
061 cười: “Rồi, tôi không làm phiền cậu nữa.”
Đang lúc nói chuyện, một người một hệ thống đã đi đến trước nhà chính của biệt thự.
Cửa được mở từ bên trong, gương mặt tiều tụy khó nén sự sợ hãi của Elson xuất hiện.
Gã khiếp nhược nói: “…Mr…Mr. Thẩm.”
Trì Tiểu Trì một lần nữa bước vào lồng giam này, nhưng không còn mang thân phận tù nhân.
Cậu không gây khó dễ cho Elson, chỉ nhàn nhạt nói: “Trong nhà có thịt bò không?”
Elson: “C…Có. Còn có mì ống.”
Trì Tiểu Trì xắn tay áo: “Chuẩn bị đồ đi. Tôi tự nấu ăn.”
Nửa giờ sau, Trì Tiểu Trì vào bếp, làm bữa ăn đầu tiên cho mình ở thế giới này.
Cậu cần phải ăn no, bởi vì còn có rất nhiều chuyện chờ cậu đi làm.
Trong phòng bệnh đặc biệt, Chu Khai đau đớn mở mắt.
Người được thuê chăm sóc ông ta đi toilet nên trong phòng bệnh chỉ còn một mình ông ta.
Khi ông ta có ý thức cũng là lúc cơn đau ập đến.
Ông ta bật ra câu chửi: “Đm!!!”
Chu Khai giãy giụa, vừa cảm nhận nửa người trên đau đớn kịch liệt, vừa phát hiện ra nửa người dưới không có cảm giác gì.
Loại cảm giác hoàn toàn mất khống chế này khiến ông ta nhất thời hoảng hồn, uốn éo trên giường như một con cá chạch, nghẹn ngào hô to: “Người đâu! Người đâu tới đây mau!”