Đã đến giờ cơm, bởi vậy trong phòng thay quần áo tụ tập không ít đội viên.
Trì Tiểu Trì đi vào, trong mắt toàn hình ảnh chân dài trắng bóng.
Người trong phòng thay quần áo chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn Trì Tiểu Trì đi vào cửa một cái rồi tiếp tục thảo luận nữ sinh nào trong đội đẹp hơn, cô A cô B ai có nhan sắc lấn át hơn, tranh luận đến khí thế ngất trời.
Theo ký ức của Đông Ca, Trì Tiểu Trì tìm đến tủ quần áo của cậu ấy.
Đối với một cậu nhóc mà nói thì đây có thể xem như nơi bí ẩn nhất của mình.
Sau khi mở ra, Trì Tiểu Trì quan sát tỉ mỉ đồ vật bên trong một phen.
Tủ quần áo của Đông Ca quả thật chỉ dùng để đặt quần áo và giầy, không dán poster minh tinh này nọ, cũng không có giấu sách cấm, không có máy điện tử nghe nhạc, ngay cả trang sức cũng không có. Chỗ treo áo khoác cũng chỉ dùng một cái vòng sắt nhỏ treo lên, vô cùng mộc mạc.
Nguyên chủ Đông Ca quả thật không có gì để xoi mói trên phương diện chuyên nghiệp, nhưng thế giới cá nhân của cậu ấy thực sự quá mức cằn cỗi bế tắc.
Khó trách cậu ấy nhìn thấy một chút ánh sáng thì liền như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhưng bây giờ 061 không quá quan tâm đến nguyên chủ, anh quan tâm đến tình trạng tâm lý của Trì Tiểu Trì hơn.
Ngay vừa nãy, khi Hạ Trường Sinh gọi hai tiếng Lâu ca, anh có thể quan sát được trạng thái của Trì Tiểu Trì rất không tốt.
Anh hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Trì Tiểu Trì tròng vào một cái áo phao, vừa chỉnh tay áo vừa nói: “…Người kia rất giống Lâu ca, nhưng tuyệt đối không phải Lâu ca.”
061 có chút dở khóc dở cười.
Anh nói: “Tôi không hỏi Lâu Ảnh. Tôi đang hỏi là cậu.”
“Khi còn bé tôi cũng bị người bắt nạt như vậy.” Trì Tiểu Trì hỏi một đằng trả lời một nẻo, tốc độ cực nhanh đáp, “Chiêu vừa nãy chính là Lâu ca dạy tôi, Lâu ca còn dạy tôi nếu như bị người ta nhốt vào không gian khóa kín thì dùng gót chân đạp gần cửa khóa sẽ dễ dàng thoát ra được, nếu như người kia là anh ấy thì anh ấy tuyệt đối sẽ không giúp đám người Tiết Nhất Bách nói chuyện, nếu như là anh ấy…”
061 vừa dịu dàng lại kiên định cắt lời cậu: “…Tiểu Trì.”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, đưa tay đỡ lấy tủ quần áo, nắm chặt cánh cửa sắt, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Một lúc sau rốt cục cậu cũng thoát ra từ trong trạng thái mất khống chế: “Xin lỗi, vừa rồi cậu nói gì vậy?”
061 không hỏi nhiều nữa: “Tôi nói chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Chờ theo đoàn người đi tới nhà ăn, cảm xúc của Trì Tiểu Trì liền điều tiết trở lại, thoạt nhìn có vẻ ổn định.
Trong lúc cầm đĩa xếp hàng lấy thức ăn, cậu hết nhìn Đông lại nhìn Tây, thay Đông Ca ôn tập từng khuôn mặt quen thuộc.
Đầu bếp chia thức ăn nói giọng có vẻ là người Tứ Xuyên, đặc biệt nhiệt tình, nhìn thấy ai cũng muốn nói thêm hai câu.
Mấy cậu nhóc ở tuổi này từ trước đến nay sẽ không để ý đến tâm tình của người khác, người xếp hàng phía trước Trì Tiểu Trì vẫn luôn rì rầm nói chuyện với bạn, khi lấy món ăn sẽ nhanh chóng chỉ tay ‘món đó’ ‘món này’, không có ai để ý đến người đầu bếp lớn tuổi đeo khẩu trang có sở thích được giao lưu trò truyện kia.
Rất nhanh, đến phiên Trì Tiểu Trì.
Vị đầu bếp nói chuyện với cậu: “Cháu muốn món nào, để chú lấy cho cháu.”
Ánh mắt của đầu bếp sáng lên, múc một muỗng thịt bằm cà tím đầy ắp cho cậu, phân lượng như tăng thêm mười lần.
“Cậu nhóc cũng là người Tứ Xuyên à?”
“Người bản địa.”
Đầu bếp giơ ngón tay cái: “Giọng nói rất êm.”
Trì Tiểu Trì nói: “Giọng Tứ Xuyên bùi tai.”
061 cười đến không ngậm miệng lại được.
Trì Tiểu Trì nói: “Cười cái đầu cậu.”
061 cảm thấy Trì Tiểu Trì đặc biệt đáng yêu, nhưng khen một người lớn đáng yêu luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vì thế anh nói: “Khẩu âm Tứ Xuyên của cậu nói rất giống.”
Trì Tiểu Trì đáp: “Rất đơn giản mà, chả phải đều là Hán ngữ sao.”
…Điều này cũng đúng.
Theo 061 quan sát, khả năng học tập và xã giao của Trì Tiểu Trì mạnh đến đáng sợ.
Trước khi Trì Tiểu Trì tiến vào hệ thống, cậu ấy từng tham gia làm thành viên trong một chương trình giải trí. Chương trình giải trí có địa điểm tại Trường Sa, khi làm nhiệm vụ, cậu ấy chỉ ở bên cạnh nghe người bản xứ nói vài câu địa phương, cậu ấy liền học theo giọng điệu của người bản xứ mà đi bắt chuyện với mọi người.
Thần kỳ nhất chính là mãi đến tận lúc hoàn thành nhiệm vụ, hai người bản xứ đều cho rằng cậu là người địa phương.
Nhưng kỳ lạ chính là một người thú vị như vậy lại quy hoạch sinh hoạt của mình vô cùng nhỏ hẹp, chưa bao giờ chịu vướng víu giao tình với bất luận người nào trong giới.
Trì Tiểu Trì bưng mâm thức ăn, nhìn xung quanh một phen, nhìn thấy đám người Tiết Nhất Bách vừa thay xong quần áo, liền trực tiếp đi tới, đem mâm thức ăn đặt bên cạnh Tiết Nhất Bách.
Mặt của Tiết Nhất Bách bị đánh không nhẹ, quai hàm hơi sưng, như một con chuột chũi.
Chú ý tới người tới là ai, Tiết Nhất Bách trợn tròn đôi mắt: “Mày tới đây ngồi làm gì?”
Trì Tiểu Trì cầm đũa: “Nơi này có người ngồi à?”
Tiết Nhất Bách: “…Không.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm.”
Dứt lời, cậu bắt đầu ăn cơm một cách tự nhiên, không để ý mấy người ở đây mắt to trừng mắt nhỏ.
Đám người Tiết Nhất Bách nhìn nhau trong chốc lát, thông qua ánh mắt giao lưu, nhất trí cho rằng Đông Ca không sợ bọn họ, nếu như bọn họ quay đầu bỏ chạy thì ngược lại có chút mất phong độ.
Cho nên bọn họ kiên trì, từng người bắt đầu ăn, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt ngó chừng Đông Ca.
Qua một lúc, Tiết Nhất Bách thật sự không chịu nổi loại yên lặng này, thử thăm dò: “Đông Ca, mày quen biết Phàm ca hả?”
Đối với đám nhóc con này, Lâu Tư Phàm giống như thần tượng của bọn họ.
Mà Lâu Tư Phàm quen biết Đông Ca, ở trong mắt bọn họ cũng tăng thêm vài phần truyền kỳ.
Trì Tiểu Trì cắn miếng cà tím.
Trong trí nhớ của nguyên chủ Đông Ca, khi cậu ta bị giội nước, Lâu Tư Phàm xuất hiện, dẫn Đông Ca rời đi trước mặt đám nhóc này, cũng chưa từng nhắc đến việc hai người quen biết nhau.
Mà đám nhóc này sau đó cũng lo sợ bất an, nhờ bạn cùng phòng của Đông Ca tới hỏi Đông Ca quan hệ của cậu và Lâu Tư Phàm như thế nào.
Lúc đó Đông Ca thành thật trả lời: “Không quen.”
Câu nói này cũng cho đám Tiết Nhất Bách một viên thuốc an thần, cũng khiến cho bọn họ xác định Đông Ca không có chống lưng, chẳng qua chỉ là vận may cứt chó được Lâu Tư Phàm cứu giúp mà thôi.
Sau đó Đông Ca vẫn bị bọn họ lén lút bắt nạt không ít.
Hiện tại Trì Tiểu Trì đã tiếp quản thân thể của Đông Ca, cậu nói: “Mày nói Lâu Tư Phàm à?”
Tiết Nhất Bách hít vào một hơi lạnh.
…Cậu ta dám gọi thẳng đích danh của Phàm ca?
Sau khi nhấc lên khẩu vị của bọn họ, Trì Tiểu Trì hời hợt bổ sung một câu: “…Không quen.”
Cũng trả lời giống y như đúc đời trước, nhưng lại thu được hiệu quả khác hẳn.
Đám Tiết Nhất Bách lập tức lộ ra dáng vẻ tôn kính.
Tiết Nhất Bách nói: “Sao lại không quen? Phàm ca còn nhớ tên của mày mà.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tên của tao đâu khó nhớ.”
Đới với một đám học sinh mới vừa tốt nghiệp liền tới nơi cấm túc này mà nói thì lực lượng và quyền uy mang tính áp đảo. Huấn luyện viên lớn thứ nhất, tiền bối lớn thứ hai.
Cũng như hiện tại, câu này của Trì Tiểu Trì ‘Tên của tao đâu khó nhớ’, đặt ở trong hoàn cảnh bình thường thì nhất định sẽ cho là ‘Không biết điều’, ‘Bày đặt ra vẻ”, nhưng có Lâu Tư Phàm làm chỗ dựa, nhất thời liền thêm vài phần cao ngạo lạnh lùng.
Dọa dẫm đám nhóc này đối với Trì Tiểu Trì mà nói quả thật rất dễ.
Bọn họ đều ngậm miệng, sùng bái mà nhìn Trì Tiểu Trì.
Sau khi trị đám gấu con này thành công, Trì Tiểu Trì nói với 061: “Truyền nội dung còn lại của thế giới tuyến cho tôi đi.”
061: “Được.”
Nửa cuối cuộc đời của Đông Ca xẹt qua như đèn kéo quân trước mắt cậu.
Trước khi biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Trì Tiểu Trì dựa vào một vài thông tin đã có mà làm ra vô số suy đoán, bao gồm cả việc Đông Ca chỉ tình đơn phương với Lâu Tư Phàm, và Lâu Tư Phàm là biến thái thích nuôi mấy bé shota.
Nhưng mà ngay cả Trì Tiểu Trì cũng không ngờ chuyện sau đó lại có hướng đi như vậy.
Bởi vì trong lòng có ước mơ mãnh liệt và chấp nhất, Đông Ca chiếm lấy kỷ lục là thành viên trẻ nhất từ tổ thanh niên tiến vào tổ trưởng thành.
15 tuổi lẻ 4 tháng, so với khi Lâu Tư Phàm tiến vào tổ trưởng thành còn nhỏ hơn 5 tháng.
Năm 11 tuổi, Lâu Tư Phàm cứu Đông Ca khi cậu ấy trong tình cảnh bất lực nhất, nhưng cậu ấy không có gì cả, chỉ có thể dùng thành tích để báo đáp.
Hiện tại cậu rốt cục theo đuổi được Lâu Tư Phàm.
Tiến vào tổ trưởng thành, cậu và Lâu Tư Phàm cùng nhau sinh hoạt hằng ngày, cùng huấn luyện, cùng tập luyện một động tác có độ khó giống nhau.
Mặc dù cách Lâu Tư Phàm càng ngày càng gần, thậm chí đã mơ hồ có tư thế vượt qua anh ta, nhưng Đông Ca vẫn giữ thói quen ngước nhìn Lâu Tư Phàm.
Có lẽ từ sau khi dậy thì, cậu bắt đầu nghĩ đến càng nhiều, khát vọng cũng càng nhiều hơn.
Đông Ca không am hiểu dùng ngôn từ biểu đạt tình cảm, cho nên cậu chỉ có thể làm.
Cậu chùi giày cho Lâu Tư Phàm, giúp anh ấy lấy cơm mang đến ký túc xá, đưa cho anh ấy xem ghi chép huấn luyện của mình, kéo anh ấy đi xem những trận thi đấu của những tuyển thủ trượt băng nghệ thuật mà anh ấy yêu thích.
Từ trước đến nay Đông Ca không mẫn cảm đối với tình yêu nên không biết đây là tâm tình gì, cậu chỉ là xuất phát từ nội tâm mà muốn làm như thế, cùng chia sẻ với anh ấy sinh hoạt của mình.
Lâu Tư Phàm vẫn thiện lương dịu dàng như trước, chưa bao giờ từ chối cậu, còn thường xuyên cổ vũ và ca ngợi cậu.
“Cám ơn chú em nhỏ nha.”
“Cơm rất ngon, nếu lần sau có thể ăn đồ ăn do em tự làm thì hay biết mấy.”
“Chú em nhỏ, chữ của em thật là đẹp.”
“Em cũng thích anh ấy à? Hay quá, chúng ta thật sự là thần giao cách cảm.”
Anh ta còn lôi kéo Hạ Trường Sinh, ở trước mặt Đông Ca mà nói: “Chú em nhỏ hiền lành như thế, tương lai em dâu nhỏ nhất định sẽ được hưởng phúc.”
Hạ Trường Sinh nhìn Đông Ca một cái: “Ừm, đúng vậy.”
Đông Ca không thích Hạ Trường Sinh cho lắm.
Nói tỉ mỉ thì nguyên nhân có chút ấu trĩ.
—-Mỗi khi Lâu Tư Phàm nhìn Hạ Trường Sinh đều có ánh sáng trong mắt, nhưng Hạ Trường Sinh đối với Lâu Tư Phàm trước sau vẫn nhàn nhạt, có vẻ quân tử chi giao nhạt như nước.
Đông Ca cảm thấy quan hệ như vậy quá không đúng, rất không công bằng cho Lâu Tư Phàm.
Nhưng cậu không có lập trường xen vào tình bạn giữa hai người này, chỉ có thể ở bên cạnh lặng yên đứng nhìn.
Cậu từng cho rằng cả đời mình chỉ có thể là một kẻ ngước nhìn không có tiếng tăm gì.
Không ngờ một việc ngoài ý muốn khiến cậu bị níu vào bên trong dòng lũ vận mệnh.
Khi Đông Ca 19 tuổi, Lâu Tư Phàm và Đông Ca cùng tham gia một giải thi đấu lớn trong nước.
Bởi vì sai sót mà Lâu Tư Phàm thất bại một cách tiếc nuối, đành phải lấy huy chương đồng, quán quân thì bị Đông Ca bỏ túi.
Nhưng trong tiệc mừng công lại xuất hiện một màn kỳ lạ: Quán quân không ngừng chặn rượu thay huy chương đồng, bất cứ người nào đến cũng không hề từ chối.
…Chính là vì trước bữa tiệc, cậu nghe thấy Lâu Tư Phàm nói với Hạ Trường Sinh rằng anh ấy hơi đau dạ dày.
Đó là lần đầu tiên Đông Ca uống rượu, không biết sâu cạn, mạnh mẽ thay Lâu Tư Phàm chặn hết ba chai rượu trắng một chai rượu ngoại.
Bữa tiệc mới đến một nửa, Đông Ca liền ngã nhào
Sau khi tiệc mừng công kết thúc, cậu mơ mơ màng màng bị một người nào đó cũng tràn ngập mùi rượu bế lên, mang về ký túc xá của mình.
Bạn cùng phòng với Đông Ca đã quá tuổi nên đã nghỉ thi đấu rời khỏi đội, bởi vậy trong phòng Đông Ca không có người khác.
Cậu cọ vào lồng ngực người kia, ôm chặt không chịu buông tay, nhỏ giọng gọi: “Lâu ca, Lâu ca.”
Người kia cũng uống không ít, khi bị Đông Ca vô ý làm phiền, thân thể cũng dần nóng lên.
Đêm đó Đông Ca bị rượu ảnh hưởng nên hoàn toàn mơ hồ, chỉ cảm thấy mình bị người nọ xé rách từ giữa.
Chờ cậu tỉnh lại, nhìn thấy mình khỏa thân ôm Lâu Tư Phàm, cả người trở nên ngẩn ngơ.
Trong trường thể thao, nam nhiều nữ ít, Đông Ca cũng từng nghe nhắc đến chuyện hai người con trai ở trong rừng cây hôn nhau tâm sự, nhưng không ngờ chuyện này đến phiên mình thì lại trực tiếp đánh thẳng vào gôn.
Cậu bất ngờ nhưng không chán ghét, chỉ sợ Lâu Tư Phàm sẽ vì vậy mà từ đây rời xa cậu.
Dưới ánh mắt trừng trừng nhìn chăm chú của Đông Ca, Lâu Tư Phàm cũng rất nhanh tỉnh lại.
Nhìn thấy toàn thân Đông Ca loang lổ xanh tím, Lâu Tư Phàm ý thức được chuyện gì đã xảy ra, trong lúc nhất thời sắc mặt nặng nề như muốn mệnh.
Anh ta từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt lãng tránh mà dò hỏi: “…Em không sao chứ?”
Đây là lần đầu tiên của Đông Ca, Lâu Tư Phàm không chuẩn bị tốt cho cậu, cho nên vô cùng đau, đau đến mức cậu không đứng dậy nổi, nhưng cậu vẫn nỗ lực bày ra khuôn mặt tươi cười: “Không sao, không sao.”
Lâu Tư Phàm đứng dậy, đi ra ban công hút điếu thuốc.
Đông Ca cuộn tròn ở trên giường một hồi lâu, sau đó mới tích lũy chút khí lực mà bò dậy, giả vờ như rất có kinh nghiệm đen chăn gối đặt xuống dưới đất, rồi cuộn lại ráp trải giường dính máu và chất lỏng, suy nghĩ nên vứt bỏ hay giặt sạch.
Cậu cực lực dùng việc vụn vặt này để phân tán sự chú ý của mình, bởi vì cậu không dám nghĩ Lâu Tư Phàm sẽ đối với mình như thế nào.
Tuy rằng anh ấy luôn dịu dàng với cậu nhưng anh ấy thật sự yêu thích đàn ông sao?
Anh ấy sẽ buồn nôn, chán ghét mình? Hay là sẽ…
Khi bị một vòng tay ôm lấy từ sau lưng, Đông Ca đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình liền trực tiếp cứng đờ tại chỗ.
Lâu Tư Phàm dán vào lỗ tai của cậu mà nhỏ giọng nói: “Thức dậy làm gì?”
Đông Ca khịt khịt mũi, đè nén tâm tình: “…Em dọn ráp trải giường.”
Lâu Tư Phàm dịu dàng nói: “Bỏ xuống đi. Để anh làm.”
Đông Ca: “Lâu ca…”
“Xuỵt xuỵt.” Lâu Tư Phàm nói, “Là anh sai, không nên bắt nạt em như vậy. Chăm sóc em là chuyện anh nên làm.”
Đông Ca lập tức nói: “Không, là em tự nguyện.”
Lâu Tư Phàm nở nụ cười, mùi thuốc lá như có như không bên môi khiến Đông Ca cảm thấy toàn thân như phát run.
Lâu Tư Phàm nói: “Vậy làm sao em biết anh không phải tự nguyện đây.”
Đông Ca cả kinh, niềm vui sướng cực độ xâm chiếm cả tâm hồn: “…Lâu ca…”
Lâu Tư Phàm chuyển đề tài: “Anh biết tâm ý của em, nhưng huấn luyện viên yêu cầu anh không được yêu đương, chúng ta không thể công khai. Sợ là sẽ khiến em uất ức.”
Bởi vì vẻ ngoài của Lâu Tư Phàm rất xuất sắc, lại thân thiện, hình tượng trước công chúng rất tốt, có không ít fan nữ biểu lộ với anh ấy, nói muốn gả cho anh ấy.
Lời này được Lâu Tư Phàm nhẹ giọng chậm rãi nói, Đông Ca nào dám không nghe.
Cậu gật gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”
Lâu Tư Phàm sờ đầu của cậu, cười nói: “Ngoan.”
Từ đó về sau Đông Ca trở thành tình nhân bí mật của Lâu Tư Phàm.
Trên mặt băng cậu là băng sơn mỹ nhân, chỉ khi ở trong lòng Lâu Tư Phàm mới cam nguyện trở thành quả đào tươi mộng.
Trong vô số ban đêm, Đông Ca tỉnh dậy từ cơn đau đớn và sức cùng lực kiệt, vuốt ve sau lưng người trước mắt, hạnh phúc đến run rẩy.
Đây là bóng lưng mà cậu vẫn luôn theo đuổi.
Hiện tại anh ấy đang ở bên cạnh cậu, chính mình chỉ cần đưa tay là có thể với đến.
Còn có chuyện nào hạnh phúc hơn điều này hay sao?
Mọi thứ của Lâu Tư Phàm đều tốt, duy nhất khiến Đông Ca khó chịu là sau khi thân quen với cậu, bên môi của Lâu Tư Phàm luôn nhắc đến hai chữ “Trường Sinh.”
“Ngày hôm nay Trường Sinh luyện kiến thức căn bản ba tiếng, em luyện bao lâu?”
“Em ăn chút đồ ăn này đi, Trường Sinh rất thích ăn.”
“Trước đây Trường Sinh cũng luyện trượt một người, sau này…”
Lâu Tư Phàm nhắc đến Hạ Trường Sinh thường xuyên như ăn cơm bữa.
Bản tính của Đông Ca kiêu ngạo, vốn không thích bị so sánh với bất kỳ ai, sau vài lần nhẫn nhịn, cậu hỏi Lâu Tư Phàm: “Lâu ca, anh cảm thấy em và Hạ ca ai tốt hơn ai?”
Lâu Tư Phàm vừa kết thúc một buổi huấn luyện, đang nghỉ ngơi uống nước, cảm thấy kinh ngạc khi Đông Ca đột nhiên nhắc đến đề tài này: “Em hỏi chuyện này làm gì”
“Em…”
Lâu Tư Phàm nghiêm mặt nói: “Anh không hy vọng em so sánh bản thân mình với người khác.”
Ngoài miệng Đông Ca không nói nhưng trong lòng lại chua chua ngọt ngọt, vô cùng phức tạp.
Chua chính là rõ ràng Lâu Tư Phàm thường xuyên so sánh hai người bọn họ, hơn nữa dường như chính mình mọi thứ đều không bằng Hạ Trường Sinh.
Ngọt chính là Lâu Tư Phàm xem như quan tâm cậu, không muốn cậu phải tự ti.
Nhưng rất lâu sau đó Đông Ca mới biết, người mà Lâu Tư Phàm chân chính muốn quan tâm, không phải là “Cậu”, mà là “Người khác”.
Trì Tiểu Trì đọc một lần tất cả ký ức của Đông Ca, đang định sửa sang một chút manh mối thì liền thấy huấn luyện viên từ ngoài nhà ăn đi đến, ngoắc tay về phía cậu.
Trì Tiểu Trì đi đến.
Huấn luyện viên nói: “Mẹ em gọi điện thoại đến.”
Trì Tiểu Trì hơi run rẩy: “Như thế nào? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Trong trí nhớ của Đông Ca, từ sau khi đến trường thể thao, mẹ cũng rất ít khi liên lạc cậu.
Đầu tiên là Lâu Tư Phàm nhắc đến việc từng nhìn thấy Đông Ca cho con chó vàng ăn, tiếp theo lại là mẹ của Đông Ca đột nhiên gọi điện báo, những tin tức này chưa từng xuất hiện trong ký ức vốn có của Đông Ca.
…Ngày hôm nay xuất hiện khá nhiều biến số rồi đó.
Trì Tiểu Trì vừa suy nghĩ vừa cùng huấn luyện viên đi tới văn phòng, tiếp nhận cuộc gọi bất ngờ kia.
Nhưng nội dung cuộc gọi lại càng ngoài dự đoán của cậu.
“…Chú út?”
“Đúng vậy.” Bà Đông nói, “Con đã đến tuổi này rồi mà sao còn không hiểu chuyện? Đã bảo con có chuyện thì cứ tìm chú út, vậy mà xem con đi, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Chút út của con ngày hôm nay liên hệ với ba con, bảo là con đến Tân Châu lâu như vậy mà vẫn chưa đi tìm chú ấy, làm chú ấy lo lắng. Tối nay chú ấy đón con về nhà dùng bữa cơm. Hai người cứ thoải mái trò chuyện. Mẹ xin huấn luyện viên cho con nghỉ phép rồi, đừng bảo là con không muốn đi.”
Trì Tiểu Trì trầm mặc trong chốc lát, duy trì tính cách của Đông Ca, một chữ quý như vàng: “Dạ, được.”
Cậu tìm khắp ký ức của Đông Ca nhưng cơ bản không tìm thấy chú út này là từ đâu ra.
Cậu hỏi 061: “Này là ai vậy?”
061 nói: “Chắc là NPC.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, cứ cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ lạ.
Cho dù người nhà đối với Đông Ca có xa cách nhưng dù sao cũng là thân sinh, không có đạo lý bỏ mặc không quan tâm, nếu có thân thích ở tại Tân Châu có thể giúp đỡ thì tại sao khi nguyên chủ còn sống lại chưa từng thấy người “Chú út” này xuất hiện?