Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 67: Nghe nói tôi là chiến thần



La Thiến tiến về phía trước một bước, kéo Quý Tác Sơn vào trong lòng, tiêu sái nâng Quý Tác Sơn bế lên rồi lui về sau.

Là một ứng cử viên Alpha xuất sắc, La Thiến cũng có vai rộng chân dài, thể lực cũng không phải người thường có thể so sánh.

Tình huống phát sinh đột biến, Triển Nhạn Triều cũng không ngờ Quý Tác Sơn có gan chó phản bội mình như vậy, nhất thời sững sờ, chậm một bước, chờ cậu ta phục hồi tinh thần, vội vội vàng vàng đưa tay nắm lại, nhưng ngay cả một góc áo cũng không bắt được.

Triển Nhạn Triều nổi giận: “Trả người lại cho tôi!”

La Thiến lùi lại một bước: “Sao vậy, Triển, muốn quyết đấu sao?”

La Thiến dù sao cũng chỉ là đứa trẻ còn nhỏ tuổi, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Triển Nhạn Triều thì cũng có chút bất an.

Thế nhưng người đã ở trong lòng mình, tương đương với lựa chọn mình, vào lúc này đem trả cậu ấy trở lại thì cũng không tốt.

Triển Nhạn Triều tiến lên trước một bước, giọng điệu nặng nề: “Buông tay. Trả lại cho tôi.”

Việc đã đến nước này, La Thiến dứt khoát quyết định ôm chặt củ khoai nóng đến phỏng tay Quý Tác Sơn vào trong lòng: “Cậu ấy đã chọn tôi. Vừa rồi chẳng phải cậu bảo là chỉ cần tiểu Quý đồng ý thì cậu sẽ thả cậu ấy đi sao?”

Nói xong, La Thiến quay đầu hỏi những bạn học còn lại: “…Có phải cậu ấy nói như vậy không?”

Những người khác không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.

Triển Nhạn Triều vừa vội vừa tức, trái tim nhảy lung tung trong lồng ngực, đến mức huyết áp cũng tăng vọt: “Cậu ta bị sốt đến hồ đồ rồi!”

La Thiến nói: “Tôi mang cậu ấy về, chờ cậu ấy hết sốt rồi xem cậu ấy có nguyện ý quay về hay không.”

Triển Nhạn Triều suy nghĩ một chút, cảm thấy Quý Tác Sơn nhất định sẽ trở về.

Nhưng cậu ta dựa vào cái gì mà cùng La Thiến về nhà?!

Triển Nhạn Triều cố chấp nói: “Trả người cho tôi. Chuyện của tôi và cậu ấy không cần cậu quan tâm.”

La Thiến nói: “Chẳng lẽ không phải cậu mời chúng tôi đến xem cậu ấy sao, đây cũng không còn là chuyện của cậu và cậu ấy nữa.”

Triển Nhạn Triều tức đến tái mặt.

Vừa đúng lúc này, Quý Tác Sơn than nhẹ một tiếng, dường như sốt cao khó chịu, mất ý thức dựa vào lòng La Thiến, giật giật vài cái, gò má ửng đỏ, đôi môi tái nhợt, khiến người ta nhịn không được suy nghĩ cái miệng đó có phải vừa lạnh vừa mềm hay không.

Phát hiện trong mắt Triển Nhạn Triều phát ra ánh sáng lạ, La Thiến hơi lùi lại chân trái, đầu lưỡi chặn lại bên trong hàm răng trắng như tuyết.

Triển Nhạn Triều chỉ vừa hơi động một chút, La Thiến liền nhanh chóng rút lui mà đi, huýt sáo một tiếng dài.

…Đã xác minh mật khẩu.

…Kết nối thành công.

…Khởi động kế hoạch ứng phó cấp B.

Một bộ giáp có hoa văn màu đen phóng ra từ chiếc vòng đeo trên cổ tay phải của La Thiến, trong khoảnh khắc nó bao trùm nửa bên cánh tay và ngực phải của cô ấy, một tay của La Thiến ôm eo Quý Tác Sơn, dùng cánh tay bằng sắt chặn ngang phía trước, muốn cản lại Triển Nhạn Triều.

Dáng người của cô linh hoạt, giỏi nhất là tránh né, nếu như Triển Nhạn Triều lựa chọn đọ sức với cô thì cô cũng không cần đến nửa phút đã có thể tìm cơ hội xông ra cửa.

Ai ngờ Triển Nhạn Triều lại là một tên điên, không tránh không né, dùng nắm tay đấm thẳng vào cánh tay của La Thiến!

Keng, một tiếng trầm thấp vang lên, cánh tay của La Thiến tê rần!

Loại giáp này dùng để phòng vệ hằng ngày, độ cứng và đàn hồi không thể so với cơ giáp chiến đấu.

Trong lòng La Thiến còn ôm một người, không có cách nào liều mạng đối mặt cùng Triển Nhạn Triều, không thể làm gì khác hơn là là phải sử dụng kỹ xảo, giơ lên một bên chân phải được lớp giáp sắt bao phủ quét về khớp đầu gối của Triển Nhạn Triều.

Nhưng Triển Nhạn Triều lại hứng lấy đòn đánh này mà không chịu tránh né, vung roi một cái, quấn lấy eo của Quý Tác Sơn, trở tay muốn nắm lấy cổ tay của Quý Tác Sơn —-

“…Mấy đứa làm gì vậy?”

Ngay tại phòng khách, trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, quản gia lặng lẽ chạy đi báo với ông Triển.

Khi ông Triển đến, Triển Nhạn Triều đã xé mặt với khách, đòi bắt làm tù binh, ông Triển tức giận, mạnh mẽ kêu dừng đánh, chờ hỏi rõ xảy ra chuyện gì thì càng dở khóc dở cười.

Đối với ông Triển mà nói, vợ mất sớm, con cả bẩm sinh hiểu chuyện, không cần bất kỳ giáo dưỡng nào mà vẫn có thể tự lập, cho nên ông căn bản không biết nên dạy dỗ đứa con thứ hai như thế nào, chỉ có thể kín đáo đem những gì nó muốn mà đưa cho nó.

Cần gì phải tính toán chi li với một nhân sinh cơ chứ.

Ông tằng hắng một cái, trước tiên dạy bảo Triển Nhạn Triều: “Đánh nhau với khách ra thể thống gì?”

Triển Nhạn Triều khinh thường cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Quý Tác Sơn được đặt ngồi trên ghế sô pha, sốt đến mức ngồi siêu vẹo không vững.

La Thiến là một cô bé thông minh, nói: “Chỉ là thi đấu mà thôi.”

Triển Nhạn Triều xì một tiếng: “Ai thi đấu với cậu? Cậu cướp người của tôi, tôi chỉ đoạt lại mà thôi.”

Ông Triển có chút lúng túng.

Lời kia của La Thiến hiển nhiên là đang tìm bậc thang cho hai người bước xuống, dù sao trên tinh cầu này, quyết đấu riêng tư là chuyện không quá bình thường, không ngờ con trai thứ hai của ông lại mạnh mẽ phá hủy bậc thang của người ta, nhảy thẳng xuống đất.

Mà chờ đến khi la Thiến nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, ông Triển vui mừng đến muốn hoan hô.

Dưới cái nhìn của ông, việc này chỉ là hai đứa trẻ tranh đồ chơi mà thôi.

La Thiến là khách, ông Triển nói một cách tự nhiên: “Nhạn Triều, con nhường một bước đi, đã nhiều năm như vậy, cha thấy con cũng không cần nhân sinh…”

Triển Nhạn Triều trở nên kiêu ngạo đến mức không để ai vào mắt, khinh thường lườm nguýt vô cùng thành thạo: “Con không cần nhưng cũng không muốn cho người khác được tiện nghi! Cậu ấy là Omega tương lai của con, dựa vào cái gì mà con phải đưa cậu ấy cho người ta?!”

Nghe nói như thế, Quý Tác Sơn ở trên ghế sô pha hơi động đậy.

Triển Nhạn Triều thấy thế liền mừng rỡ, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Quý Tác Sơn, đưa tay vỗ mặt cậu ấy: “Tiểu Quý, cậu tỉnh rồi?”

Quý Tác Sơn không lên tiếng, chỉ mở ra đôi mắt nóng sốt ngập nước động lòng người, nhìn cậu ấy, rồi nhìn La Thiến.

Triển Nhạn Triều thấy Quý Tác Sơn thanh tỉnh, cười nhe hàm răng trắng tinh, kéo lấy cánh tay của Quý Tác Sơn, liếc nhìn La Thiến, như một con gà trống nhỏ dương dương tự đắc: “Cậu nói đi, cậu có nguyện ý đi cùng cô ấy không? Hả?”

La Thiến đứng ở đó, có chút không hiểu rõ thái độ kiêu căng của Triển Nhạn Triều.

…Cậu ta đánh Quý Tác Sơn thành như vậy, tại sao còn có tự tin nắm chắc Quý Tác Sơn sẽ nguyện ý ở lại?

Mà một giây sau, như cô suy đoán, Quý Tác Sơn chầm chậm gật đầu.

Triển Nhạn Triều có chút không dám tin, nghĩ rằng Quý Tác Sơn nghe nhầm, liền lặp lại lời của mình một lần nữa: “…Tôi hỏi chính là, cậu nguyện ý đi cùng với cô ta sao?”

Lần này Trì Tiểu Trì lên tiếng: “Ừm.”

Nếu như bảo rằng cái gật đầu kia là giáng một bạt tai lên mặt trái của Triển Nhạn Triều thì chữ Ừ này lại giáng xuống nửa mặt bên phải còn lại của cậu ấy.

…Đúng là vô cùng tương xứng.

Triển Nhạn Triều sững sờ nhìn Quý Tác Sơn, một giây sau lập tức nổi trận lôi đình: “Quý Tác Sơn! Cậu—”

Nhìn thấy Triển Nhạn Triều sắp nổi giận, ông Triển vô cùng đau đầu: “Nhạn Triều!”

Triển Nhạn Triều liều mạng áp chế cơn kích động muốn đánh Quý Tác Sơn, hét to: “Cậu ấy bị sốt đến hồ đồ rồi, không đáng tin!”

La Thiến suy nghĩ, mới vừa rồi là ai bảo cậu ấy tỉnh rồi.

Triển Nhạn Triều nhíu mày, tìm được một lý do hợp tình hợp lý: “Cậu ấy là do tôi mua về!”

La Thiến nói: “Bao nhiêu tiền, tôi mua lại.”

Triển Nhạn Triều thô bạo nói: “Cô mua cái khỉ khô, nhiều nhân sinh như vậy sao không mua mà nhất định phải cướp của tôi.”

Ông Triển quát lớn: “Nhạn Triều!”

Triển Nhạn Triều không nói nhưng vẫn thở hồng hộc.

Ông Triều suy nghĩ một chút, cho ra phán quyết: “Như vậy đi, La Thiến, cháu đưa tiểu Quý về nhà trước.”

Triển Nhạn Triều cả kinh, trực tiếp nhảy cẫng lên: “Cha!”

Ông Triển nhìn về phía Triển Nhạn Triều, trong lòng hoàn toàn không tán thành.

Những năm gần đây, vì một nhân sinh mà Nhạn Triều gây sự bao nhiêu lần, ông là người biết rõ nhất. Hiện tại, nhà của anh họ Triển Nhạn Triều ít tới lui với nhà ông cũng là do thằng nhóc này năm đó gây họa.

Mới vừa rồi nhân sinh này không lên tiếng ừ hử, ông Triển còn âm thầm ngại Quý Tác Sơn không biết điều, hiện tại cậu ấy chủ động muốn rời khỏi, ông Triển thậm chí còn cảm thấy vui mừng vì điều này.

Khi còn bé, ông sợ Nhạn Triều không đủ năng lực, nên mới mua nhân sinh để dự bị cho cậu ấy, xem như lo trước, hiện tại Nhạn Triều đã đủ nổi bật xuất chúng, làm sao còn cần một nhánh lá xanh phụ trợ như vậy nữa.

Không bằng để hai người họ tách ra một quãng thời gian, đối với Nhạn Triều cũng tốt.

Trong khi đó nhân sinh chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, mỗi ngày cứ quấn lấy nhau, thoạt nhìn khó rời khó bỏ, đến lúc rời đi thì Nhạn Triều cùng lắm quấy phá vài bữa, nói không chừng sau đó sẽ không vương vấn gì nữa.

Cho dù Triển Nhạn Triều muốn nuôi Quý Tác Sơn thành Omega, nhưng như vậy thì sao, nhà họ Triển cũng không phải không tìm được một Omega sạch sẽ khác.

La Thiến đứng tại chỗ, đôi mắt màu xanh nhạt xinh đẹp chớp chớp, hỏi ông Triển: “Bao nhiêu tiền ạ?”

Ông Triển tỏ thái độ ôn hòa: “Trước tiên không cần nói đến chuyện tiền bạc, La Thiến, hiện tại Nhạn Triều và tiểu Quý chỉ là đang giận dỗi, nếu như sau khi tiểu Quý chữa lành vết thương rồi dự định quay lại thì sao?”

Lời này là thay Triển Nhạn Triều hỏi, kỳ thực ông Triển ước gì Quý Tác Sơn đừng trở về nữa.

Dưới cái nhìn của ông, Triển Nhạn Triều không cần dùng nhân sinh vẫn có thể trở thành một Alpha cực kỳ ưu tú, nếu như làm chuyện dư thừa sử dụng nhân sinh, đây chẳng phải là phủ nhận năng lực của Nhạn Triều à.

La Thiến kiểm tra vết thương trên người của Quý Tác Sơn, không cảm thấy việc này thuộc về phạm trù “Giận dỗi”.

Cô không để ý đến vấn đề của ông Triển mà lặp lại một lần nữa: “Bao nhiêu tiền ạ?”

Trên người của Alpha vốn mang theo tính bá đạo độc duy, La Thiến như vậy, Triển Nhạn Triều càng là như thế.

Thân là Beta, ông Triển bất đắc dĩ cười cười, kiên trì hỏi tiếp vấn đề của mình: “Nếu như tiểu Quý không muốn ở lại chỗ của cháu thì sao?”

La Thiến thẳng thắn đáp: “Nếu như cậu ấy không muốn thì cháu sẽ trả cậu ấy trở về.” Cô tính toán cứ làm như vậy trước đã.

Nhìn thấy ông Triển và La Thiến sắp bàn bạc xong xuôi, Triển Nhạn Triều gấp đến mức đỏ ngầu đôi mắt: “Tôi không cho phép!!”

Câu đầu tiên của ông Triển ngay lập tức chặn lại Triển Nhạn Triều: “Nhạn Triều, con đừng quá tùy hứng. Con đánh người ta thành như vậy, hỏi sao tiểu Quý không tức giận? Để cậu ấy xa con hai ngày, đối xử tốt với cậu ấy, như vậy cũng tốt hơn cho con!”

…Tức giận?

Triển Nhạn Triều nháy mắt mấy cái, nói năng hùng hồn: “Tiểu Quý sẽ không tức giận đâu.”

La Thiến: “…”

Cô nhịn không được mà lườm một cái.

Triển Nhạn Triều cũng không để ý cô ta, trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo: “Tôi làm gì với cậu ấy thì cậu ấy cũng không tức giận, cũng sẽ không thù dai.” Trên đời này cũng chỉ có một mình Quý Tác Sơn mới đối với Triển Nhạn Triều như vậy mà thôi.

Nhưng La Thiến không tin trên đời này sẽ có người như thế.

Cô đi đến trước ghế sô pha: “Nếu tự tin như vậy thì đưa cậu ấy cho tôi đi.”

Triển Nhạn Triều cũng tức trong lòng.

Vừa nãy Quý Tác Sơn ở trước mọi người làm cho cậu ấy lúng túng một hồi, cậu cũng quyết định để cho Quý Tác Sơn nếm thử mùi vị không có mình.

Cậu hơi vung tay, thở phì phò quay về phòng, trước khi đi cũng không quên xách theo roi sắt của mình.

Cứ như vậy mà La Thiến dẫn Quý Tác Sơn rời đi.

Triển Nhạn Triều nhốt mình ở trong phòng, nghĩ đến bộ dáng của Quý Tác Sơn dựa vào trong lòng La Thiến thì thật sự khó ngăn phiền muộn, lại nghe được tiếng xe điện tử trầm thấp vang lên, biết là La Thiến sắp rời đi, cậu liền kéo cửa sổ ra, mắng to: “Họ Quý, đi chết đi!”

Tiểu Quý đang bị sốt cao, không thèm đếm xỉa đến cậu ta.

La Thiến mở xuống cửa sổ xe, duỗi tay ra ngoài, giơ lên ngón tay giữa cực kỳ bắt mắt.

….La Thiến, cô chờ đó!

Triển Nhạn Triều đặt mông ngồi trên giường, trong lòng tràn đầy oan ức.

Chăn trên người của cậu ấy đều là tôi mua, quần áo cũng vậy! Toàn thân cũng vậy!

Họ Quý đúng là cmn không có lương tâm!

Triển Nhạn Triều lăn lộn trên giường, cắn chăn tức giận suy nghĩ, chờ thứ hai đón tiểu Quý trở về, lúc đó phải cắn cậu ta một trận cho hả giận mới được.

Toàn bộ hành trình Trì Tiểu Trì nằm ngay đơ nhìn biệt phủ của nhà họ Triển, vui mừng nói: “Tên khốn kiếp, hẹn gặp lại cm mày ấy.”

061 kỳ thực cũng rất vui vẻ.

Có thể thuận lợi rời khỏi nhà họ Triển chính là bước đầu tiên để Quý Tác Sơn rời xa vận mệnh bi kịch.

Trì Tiểu Trì nói: “Không ngờ Quý Tác Sơn có thể nhịn được nhiều năm như vậy mà không đánh thằng nhãi đó, thật sự là kỳ tích.”

Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Thịt chó sủa còn êm tai hơn so với nó nói chuyện nữa.”

061 cười.

Hiện tại mỗi khi Trì Tiểu Trì mở miệng đắc ý thì 061 luôn có loại kích động muốn bóp mặt cậu ấy.

Trì Tiểu Trì nỗ lực bày tỏ tâm tình vui sướng của mình: “Tạm biệt bạn nha, tạm biệt bạn nha, tạm biệt bạn nha, tạm biệt tạm biệt bạn nha.”

Hết thảy ý niệm của 061 đều bị vứt bỏ, bị cậu ấy hát đến mức thiếu chút nữa muốn rớt mạng ngay tại chỗ.

Trì Tiểu Trì thành khẩn đặt câu hỏi: “Làm sao vậy, thầy Lục, em hát nghe không hay à.”

061: “…” Xin lỗi, cáo từ.

Vào giờ phút này, một âm thanh ôn hòa khác cất tiếng khen ngợi: “…Thật hay.”

Trì Tiểu Trì: “…”

061: “…”

Trì Tiểu Trì: “…Thầy Lục, có phải thầy dùng chương trình biến giọng đùa em không vậy.”

061: “??? Không phải tôi.”

Mà không đợi Trì Tiểu Trì đổ mồ hôi thì giọng nói kia liền lắp bắp tự giới thiệu: “Chào các anh. Em là… Quý Tác Sơn.”

…….

P/S: Hú hồn, lần này nguyên chủ xuất hiện đồng thời luôn nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.