061 vẫn còn đang dại ra, trong khi Trì Tiểu Trì lại nhanh chóng tiếp thu, lập tức liền bắt đầu thân cận với Quý Tác Sơn.
Không ngờ Quý Tác Sơn có khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng, đoạn tuyệt thất tình lục dục, nhưng nói chuyện lại vô cùng ngờ nghệch
Trì Tiểu Trì hỏi cậu ấy: “Làm sao mà cậu có thể nói chuyện vậy.”
Quý Tác Sơn: “…Em không được nói chuyện à?”
Sau đó cậu ấy không nói nữa, nỗ lực giả vờ chính mình chưa từng xuất hiện.
Trì Tiểu Trì ha một tiếng: “Quá tốt rồi, có thêm người tán gẫu. Mau ra đây, mau ra đây.”
Quý Tác Sơn lại sủi bọt: “Em không biết nói chuyện cho lắm.”
Trì Tiểu Trì không hề ngần ngại: “Anh biết nè.”
Quý Tác Sơn rất ít khi nói nhiều với người ngoài như vậy, khó tránh khỏi căng thẳng: “Vậy, vậy thì nói chuyện.”
Trì Tiểu Trì nói thẳng: “Em có biết vì sao trước đây em chết hay không?”
061: “…” Trì Tiểu Trì, ông trời cũng bị cậu nói cho tức chết luôn rồi đó, cậu có biết không.
Quý Tác Sơn cũng không buồn không giận.
Tính tình của cậu ấy đã sớm quen với việc bị Triển Nhạn Triều giày xéo, dù cho lời khó nghe cỡ nào lọt vào tai cũng không hề bị lay động, huống hồ Trì Tiểu Trì hỏi chính là chuyện thật sự từng xảy ra.
Cậu nói: “Bởi vì em không nên quá tin tưởng vào Triển Nhạn Triều.”
Cậu đã sớm phản tỉnh sai lầm của mình hàng ngàn hàng vạn lần, hiện tại kể ra tuy rằng có hơi xấu hổ nhưng vẫn cảm thấy cả người thoải mái không ít.
Trì Tiểu Trì nói: “Sai. Cậu chết, là vì cậu không có năng lực nổ chết thiết giáp trùng.”
Quý Tác Sơn thành thực trả lời: “Không phải.” Là thiết giáp trùng.
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Tại sao khi cậu bị bắt nạt thì Triển Nhạn Triều không ở bên cạnh?”
Quý Tác Sơn hơi trợn to mắt: “Trùng tộc xâm lấn, cậu ấy…đi tuần tra.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Giấc mộng của cậu là dẫn theo mấy đứa em trải qua ngày tháng tốt đẹp. Anh hỏi cậu, ngày nào trùng tộc còn tồn tại thì cậu có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp không?”
Quý Tác Sơn hơi cắn răng một chút: “Không thể.”
Trì Tiểu Trì nói: “Lần này cậu cũng muốn trải qua cuộc sống thoải mái tốt đẹp à?”
Quý Tác Sơn: “Vâng.”
Trì Tiểu Trì: “Muốn làm Alpha không?”
Lời này đâm trúng chỗ đau của Quý Tác Sơn: “Muốn!”
Trì Tiểu Trì: “Vậy hãy cùng anh làm một trận, có được không?”
Trong giọng nói của Quý Tác Sơn khó nén kích động: “Vâng!”
061: “…” Lời này nghe rất hay, nhưng mà có vẻ giống như đang bán hàng đa cấp dụ dỗ thanh niên ngây thơ vậy nhỉ.
Sau khi bán hàng đa cấp xong, Trì Tiểu Trì bắt đầu chính thức tự giới thiệu mình: “Anh tên là Trì Tiểu Trì.”
Quý Tác Sơn ngoan ngoãn nói: “Anh Trì.”
Trì Tiểu Trì: “Cậu không có gì muốn hỏi anh sao?”
Kể từ khi Quý Tác Sơn ký khế ước với Chủ thần, cậu vẫn luôn chờ trong bóng tối dài đằng đẵng, mãi đến tận khi có người tiếp nhận thân thể của cậu thì cậu mới có thể mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời.
…Cậu vẫn là Beta, chưa thoái hóa.
Tuy rằng không thể động đậy nhưng đối với cậu mà nói thì sự thật này đã quá mức tốt đẹp. Mặc dù còn có một ít chuyện nóng lòng muốn xử lý nhưng trước hết cậu vẫn bày tỏ cảm kích đối với Trì Tiểu Trì.
Vì thế cậu nói: “Hát nghe rất hay.”
061: “…” Khen thì khen, nhưng làm người không thể lừa gạt lương tâm đâu.
Trì Tiểu Trì cười cười, không nói gì nữa.
Cậu hơi nhướng nhíu mày, giả vờ như chậm rãi tỉnh lại, cuống họng phát ra âm thanh có chút khàn: “Cô La Thiến.”
La Thiến đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy cậu tỉnh dậy, xuất phát từ nội tâm mà thở phào nhẹ nhõm: “Cảm thấy thế nào?”
Cậu lắc đầu một cái, tằng hắng cổ họng, để âm thanh của mình rõ ràng một chút: “Em trai và em gái của tôi…”
Trong mắt của Quý Tác Sơn ngập nước do sốt cao, dáng vẻ ôn hòa, hơi có chút mất tự nhiên, nhưng tư thái lại không có vẻ quá thấp kém.
La Thiến là người sảng khoái lại thẳng tính, Trì Tiểu Trì không bày ra thái độ cầu xin, ngược lại làm cho cô cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
…Cô sợ nhất cảnh tượng đối phương ôm lấy chân mình rồi nước mắt giàn giụa cảm ơn ân tình.
Bán mình làm nhân sinh, nhà họ Quý có quang cảnh thế nào thì chỉ cần nghĩ cũng có thể biết rõ, nhưng Quý Tác Sơn chỉ cầu cứu mấy đứa em của mình, lại lặng thinh không nhắc đến cha mẹ, như vậy chắc là mấy đứa em của cậu ấy cũng chính là thân nhân duy nhất còn sót lại của nhà họ Quý.
…Giúp cũng đã giúp, vậy thì đơn giản giúp cho trót.
Nhưng La Thiến cũng không phải hết lòng hảo tâm. Cô muốn biết người trước mắt có đáng giá để mình cứu giúp hay không.
Vì vậy cô hỏi: “Cậu sốt cao không? Đầu óc vẫn tỉnh táo chứ?”
Trì Tiểu Trì nhìn chăm chú vào cô, trong mắt tuy có tơ máu, nhưng thần trí hiển nhiên là vô cùng thanh tỉnh.
Cô hỏi: “Cậu sẽ quay về nhà họ Triển chứ?”
Trì Tiểu Trì chỉ lắc đầu.
Trong lòng La Thiến hơi xác định, nhưng vẫn truy tìm căn nguyên: “Tại sao? Triển Nhạn Triều đối với cậu như vậy ắt cũng không phải chỉ mới một hai lần, vì sao cố tình lần này lại không chịu nổi nữa?”
Cô không hy vọng chính mình như ông Triển đã nói, trở thành công cụ để Quý Tác Sơn và Triển Nhạn Triều xả giận, càng không hy vọng Quý Tác Sơn là một kẻ ngu xuẩn cam nguyện bị người giày xéo.
Nếu cô cứu người như vậy thì cô cũng không cần giúp cậu ấy đón mấy đứa em trở về, chỉ cần đưa cậu ấy chữa trị tốt rồi ném trở về là được, dù sao có người trong số mệnh ngũ hành đã định là thích bị bạo hành, cô cũng không cần tiếp tục lãng phí sự thông cảm cho những người này.
Trì Tiểu Trì hơi run một chút, hé miệng, nhếch miệng lên, trong mắt lại nổi lên một lớp nước.
Cậu không để cho nước mắt chảy xuống, thuận thế cúi đầu, trong mắt là bảy phần ẩn nhẫn, còn lại là ba phần thê lương không có cách nào có thể khống chế: “…Trước đây cậu ấy đã đồng ý sẽ không để tôi làm nhân sinh, sẽ khiến cho tôi trở thành Alpha mạnh nhất.”
La Thiến kinh ngạc.
Kết hợp với những lời quyết liệt mà Triển Nhạn Triều từng nói trong phòng khách, La Thiến rốt cục hiểu rõ.
…Là bởi vì Triển Nhạn Triều đồng ý để cậu ấy làm Alpha, lại nuôi sống mấy đứa em của cậu ấy, cho nên Quý Tác Sơn mới mặc Triển Nhạn Triều tác quai tác quái.
Nhưng hiển nhiên, dựa theo sự thực là Triển Nhạn Triều làm càn kêu la “Quý Tác Sơn là Omega của cậu ấy” thì căn bản cậu ấy không hề để bụng lời hứa của mình, thậm chí có thể là đang lừa gạt Quý Tác Sơn.
La Thiến yên tâm hơn nhiều, một tay chống má, đôi mắt mèo tròn tròn xanh thẳm liếc nhìn Trì Tiểu Trì, mang theo vài phần cân nhắc: “Rất có chí khí. Nhưng mà làm Alpha mạnh nhất….không cảm thấy quá cao à?”
Cô cho rằng cậu ấy giống như đa số người cùng lứa với mình sẽ không chịu thua mà tranh luận ngược lại, kể ra những chỗ hơn người, nhưng phản ứng của Trì Tiểu Trì lại nhàn nhạt, báo địa chỉ nhà mà mấy đứa em đang ở cho La Thiến, sau đó ôn hòa cung kính mà nói tiếng “Cảm ơn cô, La Thiến”, rồi nhắm chặt mắt lại.
La Thiến sững sờ nhìn chăm chú khuôn mặt cậu ấy trong chốc lát, khẽ cười thành tiếng.
Mấy ngày trước, cô tiếp cận Quý Tác Sơn là vì nhìn trúng sự hòa nhã của cậu ấy.
Nếu trắng ra, khí chất lạnh lùng của Quý Tác Sơn cực kỳ đặc biệt, khiến người ta muốn níu lấy áo của cậu ấy, muốn nhìn xem cậu ấy đỏ mặt đổ mồ hôi, hầu kết nuốt ừng ực sẽ có bộ dáng như thế nào.
Chẳng qua, hiện tại cô lại thật sự muốn nhìn thử sức mạnh của Quý Tác Sơn đến cùng bắt nguồn từ đâu.
Dù sao trước đây không lâu cô mới biết rõ trong trường học mọi người nhắc đến Alpha mạnh nhất đều là cậu ba nhà họ Triển – Triển Nhạn Triều.
Về phần cái tên Quý Tác Sơn, chẳng qua chỉ nằm ở vị trí bình thường mà thôi, một chút cũng không nổi bật.
Sau khi “Quý Tác Sơn” nhắm mắt lại, Trì Tiểu Trì lại một lần nữa đăng nhập.
Trong giọng nói của Quý Tác Sơn lộ rõ vui mừng: “…Cám ơn anh đã nhớ đến mấy đứa em của em.”
Trì Tiểu Trì nói: “Sau này có yêu cầu gì thì cứ nói, đừng quanh co lòng vòng với anh. Nếu không phải thân thể này của cậu khi ra khỏi nhà họ Triển vẫn còn choáng váng, phải chậm rãi tỉnh lại mới tỏ ra tự nhiên thì anh đã sớm nói với La Thiến rồi.”
061 ở bên cạnh an ủi Quý Tác Sơn: “Kỹ năng diễn xuất của tiểu Trì rất tốt, em không cần lo lắng.”
Quý Tác Sơn có chút ngạc nhiên mừng rỡ cũng có chút ngượng ngùng.
Vừa nãy cậu ở bên trong kính chiếu hậu thấy được biểu hiện của Trì Tiểu Trì.
Không ngờ vẻ mặt của mình khi mang theo một chút tự tin lại là bộ dáng như vậy.
Cậu cảm thấy vô cùng mới mẻ, cũng yêu thích bộ dáng này của mình, thầm hạ quyết tâm sau này phải học tập anh Trì.
“Cậu khen anh hát hay.” Trì Tiểu Trì đắc ý nói, “Đây là chuyện anh phải làm. Chưa từng có người nào khen anh như vậy.”
061: “…”
Quý Tác Sơn nói: “Quả thật rất hay. Anh ca bài hát mà em chưa từng nghe qua, có thể hát lại một lần nữa không.”
Một tiếng ‘Đừng’ của 061 còn chưa ra khỏi miệng thì tiếng ca của Trì Tiểu Trì đã đấm thẳng vào linh hồn của anh.
Chờ sau khi Trì Tiểu Trì cùng Quý Tác Sơn hát xong, 061 mới phát hiện tại sao cậu ấy có thể chân thành khen Trì Tiểu Trì như vậy.
…Cậu ấy hiện tại còn chạy trước Trì Tiểu Trì ít nhất 100 mét.
Trì Tiểu Trì khen cậu ấy: “Thật thông minh, vừa học liền biết.”
Quý Tác Sơn có chút ngượng ngùng: “Dạ.”
Trì Tiểu Trì nói: “Cậu có biết tình huống của hai người chúng ta ở thế giới của anh gọi là gì không?”
061 nghĩ, có lẽ là mù âm (tông điếc).
Trì Tiểu Trì đắc ý nói: “Tri âm”
061: “…” Trời ạ.
Quý Tác Sơn hiếu kỳ: “Tri âm là gì?”
Trì Tiểu Trì tràn đầy phấn khởi: “Cậu có từng nghe qua câu chuyện Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ chưa?”
Là một quần chúng ngồi hóng chuyện, 061 hận không thể chính mình xưa nay chưa từng nghe qua.
Quý Tác Sơn sống lại một đời, được toại nguyện rời khỏi Triển Nhạn Triều làm cho cậu ấy nghẹt thở, tâm lý thoải mái, vì vậy đơn giản lắng nghe Trì Tiểu Trì trời Nam đất Bắc mà nói bậy.
Trì Tiểu Trì giống như đang nuôi một con hải cẩu nhỏ biết vỗ tay, vô cùng ngoan ngoãn.
061 nhìn hai người, trong lòng vừa ấm áp lại có chút bất an.