Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 79: Nghe nói tôi là chiến thần



Gần nửa tháng trôi qua.

Nhờ những người trẻ tuổi này mà trùng tộc lẻn vào căn cứ đã bị tiêu diệt hơn phân nửa.

Mỗi ngày đều có người rời khỏi sân tập huấn, phần nhỏ là bởi vì bị thương, hơn phân nửa là vì đói khát, phù thủng, sốt cao, uể oải và áp lực nặng nề.

Cũng may tiểu đội bốn người của Trì Tiểu Trì không bị tụt hậu.

Bản thân của Quý Tác Sơn có năng lực sống còn rất mạnh, cho dù không có muối thì vẫn có thể nhận ra quả muối không độc trong vô vàn quả dại có độc, vừa có thể giã nát tạo gia vị, cũng có thể bổ sung nguyên tố cần thiết trong cơ thể.

Bây giờ bọn họ dùng bữa ít nhất cần có hai người canh gác.

Nửa tháng trôi qua, rất nhiều người tìm không được thức ăn, cũng chỉ có thể dựa vào ăn quả dại mà sống qua ngày, nhưng nếu chỉ ăn quả dại thì năng lượng trong cơ thể không đủ, ngay cả điều khiển cơ giáp cũng sẽ không có sức, vì vậy chỉ còn sót lại một chữ, cướp.

Tập huấn Vết Tích sắp kết thúc, rất nhiều nhân sinh kiên trì chỉ vì muốn chiến thắng, vì chiến thắng mà tất cả mọi người dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Quy tắc này cũng được ngầm đồng ý, cũng may đoàn người Trì Tiểu Trì trải qua mọi việc coi như khá thoải mái.

Đêm cuối cùng trước ngày kết thúc tập huấn, bọn họ đã sớm nộp đủ móng vuốt của mười hai con Thủy Tê trùng, sau đó đi bắt một con gà rừng, leo lên một gò núi cao.

Thịt gà dùng quả muối ướp cho thấm vị, Trì Tiểu Trì đào đất sét, hái hai mảnh lá cây không biết tên, có mùi hương thoang thoảng như lá trúc, dùng lá cây bọc thịt gà lại, trét đất sét bên ngoài, vùi vào trong đất để nướng chín, không bao lâu dưới đất đều là mùi thịt, hừng hực bốc lên.

Blue phụ trách đào gà lên, lột đi đất sét và lá cây bên ngoài, thịt gà thơm lừng, còn mang thêm vị khoáng sản nhàn nhạt và mùi lá trúc, đặt vào trong mảnh lá cây đã được rửa sạch và gấp thành cái đĩa, thêm vào vài ba quả dại đỏ tươi, xanh xanh đỏ đỏ, cực kỳ đẹp mắt.

Ba vị thiếu gia tiểu thư chưa biết mùi đời đều nhìn đến ngây ngẩn.

Bữa ăn này xem như Quý Tác Sơn chỉ đạo, Trì Tiểu Trì tự tay làm, cậu dùng một nhánh cây rửa sạch để xé gà ra, chia cho ba người, còn mình thì vừa thổi ngón tay bị nóng đến đỏ ửng, vừa vô liêm sỉ mà cầm đi một cái đùi gà lớn.

Bốn người ở chung nửa tháng, cũng coi như quen thuộc nhau, ai cũng không nghi ngờ phương thức phân chia thức ăn như vậy.

Có thể nói, nếu như không có Quý Tác Sơn thì ba người bọn họ có lẽ cũng chỉ biết gặm quả dại ăn qua ngày.

Ban đầu Uông Tiểu Thanh còn có chút suy nghĩ đẹp đẽ về Quý Tác Sơn, cũng giống như La Thiến lúc ban đầu, dù sao lực chiến đấu của cậu ấy mạnh đến mê người, nhưng mà ở chung lâu ngày, Uông Tiểu Thanh phát hiện người này đúng là một tảng băng xinh đẹp hình người.

Cô tự biết chính mình không có bản lĩnh thanh xà dụ tăng, cũng không có kiên trì, vì vậy đành lùi lại, chỉ làm bạn bè đơn giản.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây là ngày cuối cùng bọn họ ở chung, rời khỏi căn cứ thì từng người sẽ tách ra, lần sau gặp lại có lẽ là ở trong quân đội.

Uông Tiểu Thanh thẳng thắn làm rõ ý đồ đến đây của mình: “Tiểu Quý, tôi là em gái của Phó quân trưởng Nam lộ quân Uông Tĩnh Thu. Anh có muốn gia nhập Nam lộ quân không?”

Trì Tiểu Trì hỏi Quý Tác Sơn, Quý Tác Sơn do dự một chút, đáp án là, chỉ cần có thể đánh trận thì nơi nào cũng được.

Còn Trì Tiểu Trì lại cho Uông Tiểu Thanh câu trả lời là: “Đến lúc đó rồi tính.”

061: “…Hình như tiểu Quý người ta không có nói như vậy nha.”

Trì Tiểu Trì nói: “Tin tưởng tôi đi, tôi và cậu ấy nói là một chuyện. Làm người dù sao cũng phải xem trọng giá trị bản thân, đừng chào hàng chính mình, phải tỏ ra có sức hấp dẫn. Tiểu Quý là bảo vật đáng quý nhất ở tinh cầu này, không phải ai trả giá cũng có thể mua được.”

Quý Tác Sơn hơi bất an: “Tiểu Thanh là bạn của em…”

Trì Tiểu Trì nói: “Bạn của cậu lúc ban đầu là mang tâm thái chiêu mộ mới đến tìm cậu đó.”

Quý Tác Sơn: “Nhưng mà…”

Trì Tiểu Trì: “Bạn bè không phải nói muốn cái gì thì liền cho cái đó. Bọn họ giống như người cùng lứa với cậu, không phải em của cậu. Cậu cũng không phải là cha mẹ của bọn họ.”

Quý Tác Sơn trầm mặc.

Lời này nhẹ nhàng chỉ ra điểm mấu chốt của Quý Tác Sơn: Cậu ấy sẽ đem người bên cạnh đối xử như anh em, sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của bọn họ. Cậu ấy đối với Triển Nhạn Triều như vậy, cũng đối với Uông Tiểu Thanh như vậy.

Quý Tác Sơn cảm thấy hoảng sợ, cho dù là đã chết đi sống lại vẫn không thể thay đổi bản tính luôn che chở bảo vệ trẻ em của mình.

Trì Tiểu Trì cũng không cảm thấy có gì đáng ngại, dưới cái nhìn của cậu, sống lại một đời mà có thể tức khắc thoát thai hoán cốt, thoát khỏi tất cả khuyết điểm để lại ở kiếp trước, có lẽ đều là nằm mơ.

Người đã chết đi sống lại thì vẫn là người đó, thói quen mấy chục năm đã khắc vào trong xương, nếu không có ý lẩn tránh thì tám phần mười sẽ vô thức đi lại con đường giống như trước đây.

Trì Tiểu Trì cũng không muốn nói quá nhiều với Quý Tác Sơn, tính cách của đứa nhỏ này hướng nội, tâm sự cũng nặng, thỉnh thoảng nhắc nhở một câu là đủ rồi.

Uông Tiểu Thanh bị từ chối cũng không quá ủ rũ, cô vỗ vai Trì Tiểu Trì, không tiếp tục đề tài này nữa, lại nhắc đến vấn đề mà cả nửa tháng nay cô luôn trầm tư suy nghĩ mà vẫn không hiểu được: “Anh có bản lĩnh như vậy vì sao lại phải đi làm nhân sinh của Triển Nhạn Triều?”

Uông Hệ Chu kéo cô ấy: “Chị.”

Trì Tiểu Trì đơn giản tóm gọn hết thảy nỗi khổ tâm trong lòng của Quý Tác Sơn thành ba chữ: “Nuôi gia đình.”

Trong lúc rãnh rỗi, cậu kể về chuyện xưa của Quý Tác Sơn, tuy rằng không thêm mắm dặm muối nhưng vẫn khiến Uông Tiểu Thanh lửa giận đan điền, cầm khúc củi nhóm lửa gõ lên nham thạch kế bên: “Cậu ta là cái thá gì?! Đệt! Đánh cậu ta thành Omega đi!”

Trải qua mấy ngày, thiếu nữ vốn có bề ngoài quý tộc này đã bị La Thiến truyền nhiễm không ít.

Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói: “Đã biết.”

Uông Tiểu Thanh không hề hoài nghi, dựa theo bản lĩnh của Quý Tác Sơn, dù cho cậu ta không mặc cơ giáp mà chỉ sử dụng tinh thần lực thì cũng đủ để giẫm đạp bất kể kẻ nào từng làm nhục cậu ta dưới chân, cướp đọat và hấp thu hết thảy năng lượng trong cơ thể của kẻ nọ.

Muốn thức hiện trả thù quả thật quá đơn giản, cô vuốt vai Trì Tiểu Trì, ung dung nói: “Tôi tin tưởng anh!”

Trì Tiểu Trì không tỏ rõ ý kiến: “Tiểu thư, đi ngủ đi. Ngày mai là ngày cuối rồi.”

Quả thật là ngày cuối rồi.

Bọn họ đã vẽ xong bản đồ, chỉ cần tập hợp đủ vật phẩm nhiệm vụ, đến sáu giờ hừng đông ngày cuối cùng thì bọn họ có thể kết thúc đợt tập huấn này.”

Khoảng chừng năm giờ năm mươi sáng, bốn người liền tỉnh lại, chờ tin nhắn trong thiết bị truyền tín hiệu.

Sau mười phút, thiết bị tín hiệu truyền đến giọng một người đàn ông trung niên, giọng nói rất ôn hòa truyền đến từ tổng bộ, truyền khắp các ngõ ngách căn cứ.

“Chúc mừng các vị đã tham gia diễn tập, còn sót lại 1.383 học viên. Các vị và đồng đội của mình đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ tập huấn, tiếp theo tôi muốn tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng mà các vị phải hoàn thành…’

Nói tới đây, ông ta cố ý dừng lại chốc lát.

Uông Tiểu Thanh có chút sốt sắng, nắm chặt hai tay, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim của mình.

“Đầu tiên, nếu như bên cạnh còn đồng đội, xin hãy ôm lấy người đó.”

Uông Tiểu Thanh thiếu chút nữa đã thở không nổi, cũng không dám làm trái mệnh lệnh trong tai nghe.

…Ôm cũng là quân lệnh.

Cô ấy nhào tới ôm lấy Uông Hệ Chu, bất chợt một cảm giác thỏa mãn cực lớn dâng lên trong lòng.

Tuy rằng trải qua mấy ngày nay ngàn cân treo sợi tóc, nhưng đứa em trai mà cô ấy cho rằng vô cùng yếu ớt này vẫn luôn bảo vệ trước người mình. Kể từ khi cùng nó chui ra từ bụng mẹ tới nay, hai chị em bọn họ vẫn chưa từng thân thiết như vậy.

La Thiến hơi nhướn mi nhìn Trì Tiểu Trì: “Hay là, hai chúng ta cũng ôm một cái?”

Cánh tay của Trì Tiểu Trì còn chưa nâng lên thì đã bị Blue tiện thể nắm lấy, hành động cương quyết kéo vào trong lòng.

La Thiến dở khóc dở cười: “Này, bảo vệ kỹ thế. Mày vốn là máy quét sàn nhà tao đó.”

Trì Tiểu Trì sờ sờ đầu Blue: “Anh hùng không hỏi xuất xứ, cho dù là bồn cầu điện tử thì hiện tại vẫn là Blue của mình.”

Nói xong, tâm tình của cậu ấy rất tốt, liền dùng tay chà lên mặt của đồng đội.

Khớp chi của Blue hơi ngưng lại,

Mà 061 cũng nhịn không được, thở một hơi dài nhẹ nhõm, vỗ về gương mặt hơi nóng, khóe miệng lại không nhịn được mà nâng lên.

Dụng cụ gửi tín hiệu để cho mọi người có đủ thời gian giao lưu tình cảm, chờ qua khoảng ba phút, giọng nói ôn hòa kia lại vang lên một lần nữa: “Sau khi trao đổi tình cảm xong, chuyện kế tiếp các vị cần làm là cầm chìa khóa cơ giáp không phải của mình đến điểm giám sát gần nhất. Mười người đầu tiên mang theo chìa khóa và bản đồ đến điểm giám sát chính là người thắng trận lần này. Các vị, cố lên nha.”

Nghe đến mấy câu này, nụ cười của Uông Tiểu Thanh trong nhắt mắt liền ngưng trệ.

“Chìa khóa cơ giáp không phải của mình”…

Cơ giáp và năng lượng trong cơ thể của chủ nhân sẽ kết nối lẫn nhau, chìa khóa là dùng để dự phòng trong trường hợp năng lượng của chủ nhân không đủ thì vẫn có thể duy trì trạng thái chuyển động.

Mà đem chìa khóa của mình giao cho người khác yêu cầu sự tín nhiệm tuyệt đối, bởi vì một khi đối phương muốn động tay chân thì có thể thông qua chìa khóa mà kích hoạt thiết bị khẩn cấp, ép buộc cơ giáp, thậm chí khiến cơ giáp tự khai hỏa với chính mình.

…Mà muốn trong thời gian ngắn nhất lấy được “Chìa khóa cơ giáp không phải của mình” thì chỉ có thể cướp đoạt từ đồng đội mới vừa ôm ấp.

Mà không chờ Uông Tiểu Thanh bình tĩnh trở lại thì đã nghe thấy mệnh lệnh cực kỳ lạnh lẽo của Trì Tiểu Trì: “Đi.”

Uông Tiểu Thanh định thần nhìn lại, Trì Tiểu Trì đã lấy được chìa khóa của La Thiến, bước nhanh đến bên vách núi, mỗi một mệnh lệnh đều thẳng thắn dứt khoát: “Nhảy.”

Uông Tiểu Thanh đang ngây người thì Uông Hệ Chu đã nhào lên, đưa chìa khóa của mình đặt vào trong tay cô ấy, luôn miệng gọi: “Chị, chúng ta đi! Đi thôi!”

Nhảy xuống sườn núi, bốn người lập tức phi nước đại, chạy về phương hướng điểm giám sát ngày hôm qua.

Trên đường, bọn họ nhìn thấy hai cơ giáp bốc khói nghi ngút cùng ngã xuống đất, không biết chủ nhân bên trong còn sống hay đã chết.

Uông Hệ Chu đột ngột nổi lên lòng trắc ẩn, đang muốn chạy qua kiểm tra thì cái chân con cào cào đã bị Trì Tiểu Trì kéo lại: “Quay lại ngay. Chạy đi đâu.”

Uông Hệ Chu bị bắt lấy, liền loạng choạng lảo đảo: “Không sao đâu, em chạy nhanh lắm, em xem bọn họ xong sẽ trở lại…Bọn họ không thả tín hiệu cầu cứu, có lẽ là bị thương!”

Trì Tiểu Trì cười lạnh: “Bọn họ không bị thương. Khói kia không phải do bị người ta bắn hỏng hệ thống đâu.”

Nói xong, Trì Tiểu Trì nhanh chóng quay người, nhấc một tay lên, hơi liếc nhìn một cái, hai luồng đạn phun ra, trực tiếp bắn nát hệ thống chủ của hai bộ cơ giáp.”

Hai bộ cơ giáp vốn đang nằm yên như chết lại lập tức truyền đến tiếng mắng chửi dữ dội.

Khi Uông Hệ Chu đang còn kinh ngạc thì La Thiến đã ngắn gọn mà khái quát tình hình: “…Là mồi nhử.”

Uông Tiểu Thanh tiếp lời La Thiến: “Thiết bị trinh sát của bọn họ có thể dò được nhiệt lượng trong bán kính nửa kilomet. Bọn họ cố ý chờ chúng ta trên con đường mà chúng ta phải đi qua. Nếu như chúng ta muốn cướp đoạt trên người bọn họ có dư chìa khóa hay không thì bọn họ có thể nhân cơ hội đánh cướp chìa khóa trên người chúng ta.”

Uông Hệ Chu trố mắt ngoác mồm: “Bọn họ điên rồi sao?”

Trên trán của Uông Tiểu Thanh toát mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Không phải chỉ mình bọn họ bị điên.”

Nửa tháng sinh hoạt gian khổ đã nung nấu quyết tâm của những người tham dự tập huấn.

Đã đi đến nước này, ai sẽ cam tâm chịu thua?

Uông Tiểu Thanh vừa tiến lên trước vừa suy tư.

Nếu như một tiểu đội chỉ còn dư lại một người, vì cầu thắng, người nọ có thể dốc hết toàn lực cướp đoạt chìa khóa của tiểu đội khác hay không?

Dù cho trong tiểu đội còn lại là số chẵn hoặc ba người thì tình huống cũng không mấy lạc quan.

Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, hai chị em nhà họ Uông gặp được vô số màn pháo hoa tỏa ra dưới ánh bình minh, liên tiếp không ngừng nghỉ, làm cho nền trời nhuộm đẫm màu sắc lung linh, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Không khó tưởng tượng, trong đó có hơn một nửa đều là sau khi lấy được chìa khóa từ đồng đội, chuyện thứ nhất là bọn họ sẽ đốt pháo khói cầu cứu được cất giữ trong cơ giáp, trợ giúp đồng đội đã từ bỏ cơ hội.

…May mà mình và em trai cùng nhau.

Uông Tiểu Thanh suy nghĩ lung tung, mãi đến tận khi nhìn thấy đường viền khu vực giám sát, nổi mừng rỡ như điên mới thay thế sự khủng hoảng vẫn luôn bao trùm trong lòng cô ấy nãy giờ.

Nhưng khi chạy đến cách điểm giám sát chừng bảy tám trăm mét thì Uông Tiểu Thanh rõ ràng nghe được tiếng thông báo lạnh lẽo truyền ra từ trong loa phát thanh treo ngay trước cửa điểm giám sát: “Các điểm giám sát khác đã có chín người đến! Chỉ còn lại một danh ngạch cuối cùng mà thôi!!”

Đáy lòng của Uông Tiểu Thanh trở nên lạnh lẻo, không tự chủ mà quay đầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì.

…Xong rồi.

Có cậu ta ở đây thì bọn họ còn muốn tranh giành gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.