Mấy ngày nay Tống Thuần Dương xin nghỉ học ở trường, ngủ lại tại ký túc xá của Viên Bản Thiện, còn Viên Bản Thiện cũng bận rộn ở bên ngoài, không thường trở về, không biết đang bận chuyện gì đó.
Mãi đến tận ba ngày sau Viên Bản Thiện mới chạy về ký túc xá, trên mặt mang theo một chút vui mừng khiến Tống Thuần Dương không hiểu rõ lắm: “Thuần Dương, anh tìm được rồi! Rốt cục anh tìm được rồi!”
Tống Thuần Dương đang tán gẫu với Hề Lâu, biết thêm nhiều quy tắc liên quan đến hệ thống, nghe vậy liền cảm thấy ngạc nhiên.
Không chờ Tống Thuần Dương nói chuyện, Vương Bản Thiện đã thuần thục cởi áo ra, xoay lưng về phía Tống Thuần Dương.
Tống Thuần Dương ngơ ngác phát hiện trên lưng của Viên Bản Thiện có chín dấu ấn màu đen giống y như mình!
…Phía trên cùng vẫn mơ hồ có thể thấy được hình dáng một quyển sách.
Viên Bản Thiện ôm Tống Thuần Dương đã dại ra: “Thuần Dương, anh lên mạng tìm bạn bè để hỏi thăm, cuối cùng cũng coi như tìm được tin tức có liên quan đến em trên diễn đàn. Anh âm thầm trò chuyện với vài người bảo rằng từng tham gia làm nhiệm vụ, có người là đến tham gia trò vui, có người là thật sự tham gia. Anh dùng giá cao để đổi lấy thông tin nhiệm vụ, dựa theo thời gian và địa điểm quy định mà đến đó, quả nhiên là em không nói dối, trên người của anh cũng có cái này—-”
Lúc này Tống Thuần Dương như sực tỉnh từ giấc mộng.
Thiếu chút nữa cậu đã nổi điên, vung quyền đánh vào vai Viên Bản Thiện, như con mèo nhỏ cào loạn xạ: “Ai cho anh đi?! Ai bảo anh làm theo em — anh có biết nguy hiểm cỡ nào không?! Em mặc kệ, em không chấp nhận!!”
Đôi mắt của Tống Thuần Dương đỏ hoe, nhào tới phía sau Viên Bản Thiện, dùng tay áo chùi lên chín dấu vết kia, nước mắt lã chã rơi xuống: “Lau không được…Tại sao không lau được?”
Tống Thuần Dương như con mèo nhỏ xù lông bị Viên Bản Thiện kéo vào trong lòng, ôn tồn hôn lên môi, hôn đến khi cậu ấy không thể thở ra hơi.
Viên Bản Thiện dỗ dành con mèo nhỏ xù lông, đợi cái tên nọ cuộn tròn trong lồng ngực của anh ấy mà vừa rơi lệ vừa thở hổn hển, Viên Bản Thiện mới ôm chặt cậu ấy, tràn ngập dịu dàng mà nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Tống Thuần Dương: “Đừng giận nữa, được không? Anh sẽ bảo vệ tốt chính mình, cũng sẽ bảo vệ tốt cho em.”
Tống Thuần Dương mang theo tiếng khóc nức nở, giọng mềm nhẹ: “Em không có giận.”
“Đừng nháo nữa.” Viên Bản Thiện hôn lên đôi mắt hổ phách của Tống Thuần Dương, “Tin tưởng anh.”
Dần dần tâm tư đang sôi trào của Tống Thuần Dương cũng lắng xuống.
Cậu dựa vào lòng Viên Bản Thiện một chút, nâng tay sờ mắt của mình, suy nghĩ, là em phải bảo vệ anh mới đúng.
Từ đó về sau Tống Thuần Dương và Viên Bản Thiện cùng chung một chiếc xuồng.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Tống Thuần Dương đi đến Chính Tân Nhai trong hiện thực, thắp nhang và đốt giấy tiền vàng bạc cho các bình nữ.
Viên Bản Thiện đi cùng với Tống Thuần Dương, anh ấy không hiểu hành vi của cậu, bèn nói: “Bọn nó là ác quỷ.”
Tống Thuần Dương nghiêm túc dùng phấn vẽ một vòng ở ngã tư đường Chính Tân Nhai: “Bọn họ là người.”
Viên Bản Thiện than thở: “Một mặt là ác quỷ, một mặt là con người. Đây chính là nhân tính à.”
Tống Thuần Dương nhìn bụi tiền giấy bị cuốn bay lên trời, cung kính cầu nguyện, hy vọng các cô ấy có thể mua một chút quần áo xinh đẹp.
Con gái chỉ cần mua quần áo xinh đẹp thì oán khí sẽ tiêu giảm một chút, cũng sẽ không muốn đi ăn thịt người.
Viên Bản Thiện không dọn ra khỏi khu vực học tập nghiên cứu.
Gia cảnh của anh ta khá tốt, thuê một căn phòng ở gần trường học, mang theo con mèo nhỏ tình nhân đang bắt đầu thực tập làm y tá của mình dọn vào đó.
Một ngày nọ, Tống Thuần Dương tan tầm mua đồ ăn về đến nhà, phát hiện Quan Xảo Xảo mang theo hoa quả ở trước cửa.
Tống Thuần Dương rất có hảo cảm đối với cô gái nhiệt tình này, cậu vừa nhiệt tình mời cô ấy vào nhà vừa hiếu kỳ nói: “Làm sao em biết anh ở đây?”
Quan Xảo Xảo cười hihi nói: “Lúc anh làm nhiệm vụ với em có lưu lại tên thật.”
Quan Xảo Xảo ngồi trên ghế sô pha nói: “Kỳ thật em không phải tìm anh. Em cũng ở thành phố này, gần đây đến hạn thuê phòng, em đang tìm phòng mới cho thuê, lúc tìm kiếm thì trùng hợp nhìn thấy quảng cáo cho thuê phòng của anh. Em thấy tên người đăng quảng cáo còn nghĩ rằng chắc không trùng hợp vậy chứ, không ngờ quả nhiên là anh.”
Viên Bản Thiện thuê phòng có diện tích không nhỏ, hai phòng ngủ, hai người bọn họ ở thì có hơi lãng phí, đem phòng còn lại cho thuê là chủ ý của Viên Bản Thiện, sau khi được chủ nhà trọ cho phép, Viên Bản Thiện liền giao hết việc này cho Tống Thuần Dương giải quyết.
Đúng lúc này Quan Xảo Xảo lại cần thuê phòng, chẳng khác nào ngủ gà ngủ gật được đưa cho cái gối.
Tống Thuần Dương vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn không quên Viên Bản Thiện, bảo rằng muốn thương lượng một chút với chủ cho thuê, nhưng bảo đảm sẽ giữ phòng cho cô ấy, bảo cô ấy cứ chuẩn bị dọn nhà là được.
Tiễn Quan Xảo Xảo đi, Tống Thuần Dương vui vẻ đến nhảy nhót, tìm một tờ giấy rồi nằm nhoài bên mép giường, bắt đầu viết các việc cần lưu ý cho Quan Xảo Xảo, từ mật mã wifi cho đến điểm đặt chìa khóa dự phòng, từ số điện thoại của mình và Viên Bản Thiện đến quy tắc phân chia chi phí điện nước, phân tích cặn kẽ, vô cùng chi tiết.
Đợi đến khi cậu ấy vẽ một con mèo Chausie hoạt hình phía dưới cùng trang giấy thì Hề Lâu có chút không nhịn được: “…Cậu là học sinh tiểu học à?”
Tống Thuần Dương nghiêm túc phác họa đôi mắt tròn của con mèo: “Không phải. Xảo Xảo là người đã giúp tôi rất nhiều trong nhiệm vụ đầu tiên. Với lại, cô ấy tính ra cũng là tiền bối của tôi và lão Viên. Tôi lấy lòng cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ chỉ đạo thêm cho tôi và lão Viên đấy.”
Nói xong, cậu ấy tiếp tục nghiêm túc vẽ con mèo Chausie.
Đôi mắt con mèo tròn tròn, móng vuốt mượt mà, cũng làm cho Hề Lâu từ giữa nhìn thấy cái bóng của Tống Thuần Dương.
Sau khi Quan Xảo Xảo chuyển vào, Tống Thuần Dương và Viên Bản Thiện đi làm vài lần nhiệm vụ, biết càng nhiều sự tình liên quan đến nhiệm vụ.
Bốn nhiệm vụ đầu tiên có độ khó không chênh lệch nhiều, bởi vậy không có gì kỳ lạ khi lần đầu tiên Tống Thuần Dương làm nhiệm vụ đụng phải Quan Xảo Xảo làm nhiệm vụ lần thứ ba.
Chủ hệ thống xem như cổ vũ các người làm nhiệm vụ liên minh với nhau, dù sao nó muốn hấp thu chính là năng lượng sợ hãi chứ không phải năng lượng tử vong, liên minh sẽ có thể giảm bớt thương vong, bảo đảm mạng sống tồn tại lâu hơn.
Cho nên Tống Thuần Dương và Viên Bản Thiện cùng Quan Xảo Xảo liên minh.
Quan Xảo Xảo làm nhiều hơn hai nhiệm vụ so với Tống Thuần Dương, nhiệm vụ lần thứ tư cô ấy cùng làm với Tống Thuần Dương và Viên Bản Thiện, sau đó hệ thống của cô ấy không tuyên bố nhiệm vụ cho cô ấy nữa, mãi đến tận khi hai người Tống Thuần Dương và Viên Bản Thiện thành công thoát thân khỏi nhiệm vụ thứ tư thì cô ấy mới cùng hai người bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ.
Bắt đầu từ lần thứ năm, độ khó nhiệm vụ liền tăng vọt.
Cụ thể là thời gian hoàn thành nhiệm vụ, độ khó và tỉ lệ tử vong cũng tăng cao.
Tống Thuần Dương tên như người, tuyệt đối không phải người dạn dĩ, sợ quỷ lại sợ chết, mỗi lần đi ra khỏi nhiệm vụ đều thất thần, hoảng sợ đến mức nằm nhoài trong lòng Viên Bản Thiện mà gào khóc.
Viên Bản Thiện bị cậu ấy khóc mà vừa tức vừa buồn cười: “Còn sống mà, khóc cái gì nè.”
Tống Thuần Dương oa oa oa: “Em sợ chết, cũng sợ anh chết.”
Viên Bản Thiện hôn cậu ấy: “Chúng ta đều ổn, sẽ không ai phải chết.”
Ngầm trong lòng, Tống Thuần Dương cũng từng hỏi Hề Lâu: “Lâu Lâu, nếu như tôi chết đi thì lão Viên sẽ quên tôi sao?”
Hề Lâu nói: “Sẽ.”
Tống Thuần Dương ôm đầu gối của mình: “Tôi không muốn bị lãng quên.”
Hề Lâu trầm mặc một lúc: “Tôi sẽ nhớ cậu.”
…Anh ấy đều nhớ rõ các ký chủ đời trước.
Vừa mới bắt đầu tính cách của Hề Lâu không phải như thế, anh nguyện ý trò chuyện với nhiều người, cũng cổ vũ những người thực hiện nhiệm vụ cố gắng sống sót, nhưng anh đã thấy rất nhiều hình ảnh ký chủ của mình bị suy sụp tinh thần, sụp đổ nhân tính, thậm chí tiến hành chửi bởi chính mình, bởi vì mình không thể trợ giúp được gì cho họ.
Dần dần Hề Lâu không còn thích trò chuyện nữa.
Những người này muốn làm gì thì làm, mình chỉ là hệ thống mà thôi, cũng chỉ là khách qua đường, không cứu được mạng của bọn họ.
Theo lý thuyết, được một người đã chết nhớ kỹ cũng không phải chuyện đáng cao hứng, nhưng Tống Thuần Dương lại tỏ ra cảm động sâu sắc, nghiêm túc nói: “Lâu Lâu, anh thật tốt. Cám ơn anh đã đi theo tôi.”
Bỗng dưng trở thành người tốt – Hề Lâu: “…”
Theo thời gian trôi qua, Hề Lâu phát hiện Tống Thuần Dương quả thật không giống các ký chủ mà mình đã từng đi theo.
Cậu ấy sẽ sợ hãi nhưng tuyệt đối không sa sút, lúc nào cũng tích cực hướng lên phía trước.
Tống Thuần Dương dùng sổ ghi chép viết lại từng tí một về thời gian mà cậu và Viên Bản Thiện quen biết yêu mến nhau, sợ nếu mình hoặc Viên Bản Thiện xảy ra chuyện thì hồi ức đẹp đẽ của hai người sẽ bị xóa sạch.
Cậu làm lịch treo tường thủ công, mỗi lần bình yên vô sự vượt qua một ngày thì sẽ vẽ một cái vòng lớn, viết rõ ngày đó bọn họ làm cái gì, hoặc là ăn tiệc tối sườn bò, hoặc là cho mèo hoang ăn, nói chung đều là một ít chuyện tốt khích lệ lòng người.
Công tác của Tống Thuần Dương rất bận, cậu ấy làm y tá, mỗi ngày phải đối mặt với rất nhiều bệnh nhân ốm đau với tính khí khó chịu, thường xuyên mắng chửi cậu ấy, nhưng từ sáng đến tối cậu ấy đều vui cười hớn hở, chưa bao giờ vì việc mình có thể chết bất cứ lúc nào mà giận chó đánh mèo người xung quanh, ngược lại còn cho rằng sốt sót mỗi một ngày là điều may mắn, không bằng mỗi ngày đều trải qua vui vẻ vẫn tốt hơn.
Tống Thuần Dương mua lò nướng, mỗi ngày chỉ cần có thời gian rãnh rỗi sẽ nướng bánh ngọt cho Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo ăn, thậm chí còn không quên để dành cho Hề Lâu một miếng.
Cậu dùng bếp gas châm lửa, viết ra ngày sinh tháng đẻ của Hề Lâu, rồi đốt bánh ngọt cho anh ấy.
Cậu nâng cằm, ánh mắt trông mong: “Hề Lâu, bánh tôi làm có ngon không?”
Chiếc bánh ngọt hiện trên tay Hề Lâu nguyên vẹn, anh ta cắn một cái rồi nói: “Ngọt quá.”
Nói xong, anh ấy ăn hết nguyên cái bánh.
Tống Thuần Dương không biết gì cả, chỉ cười nói: “Được, lần sau sẽ nướng bánh không ngọt cho anh.”