Bên ngoài trời cũng đã tối đen, tiếng sấm rền vang, kèm theo những tia
chớp xé toạc bầu trời ra làm nhiều mảng. Mà trong phòng 921 chỉ còn lại
một mình cô. Tráng Hán cùng với Hầu Tử đã đi gặp bạn trên mạng rồi, còn
Lâm Dục Đường chắc lúc này đang ở cùng Lăng Triều Tịch.
Thẩm Hi rất ghét mưa gió vào ban đêm, chỉ là thời tiết như vậy lại khiến cho cô nghĩ tới một khả năng. Vì vậy liền giương ô lên đi tìm Hà Chi
Châu. Trường đại học S đã có từ hơn một trăm năm, cho nên hệ thống thoát nước ở đây không được tốt. Rõ ràng mới mưa có hơn hai tiếng mà đường đã ngập đến nửa mét nước rồi, Thẩm Hi đành phải cúi người xắn ống quần lên lội bì bõm đi ra cổng.
......
Đồng thời, lúc này Hà Chi Châu cũng đang đứng ở ban công ký túc xá, đang ngẫm nghĩ lại chuyện ngày đó bị rơi vào trong biển, sau đó bị hoán đổi
thân xác. Đáng tiếc rằng đại não của con người không phải là máy vi
tính, dựa vào con chip mà chứa dữ liệu.
Hà Chi Châu đứng thật lâu, bóng lưng thẳng tắp đầy vẻ cô tịch. Trong
hoàn cảnh khí hậu gió mưa bão bùng như vậy, mọi người trong phòng 636
thấy vậy người nào người nấy đều dựng đứng hết lông măng. Trần Hàn và Hạ Duy Diệp đưa mắt nhìn nhau, Hạ Duy Diệp mất tự nhiên nói: "Cậu ta rốt
cuộc bị sao vậy, đã đứng gần nửa canh giờ rồi."
Trần Hàn lắc đầu thay cho câu trả lời.
Chỉ có Đậu Đậu dám bước lên trước, nhỏ giọng hỏi: "A Hi, cậu đang muốn hấp thụ tinh hoa của trời đất sao?"
Hà Chi Châu tuy không muốn để ý tới Đậu Đậu, nhưng khi quay đầu thấy vẻ
mặt thành thật của cô ấy lại phải đành tạm gác lại vấn đề nan giải kia
sang một bên. Lúc anh xoay người chuẩn bị đi vào trong phòng thì lại lơ
đãng nhìn thấy —— cách sân bóng rổ không xa, hình như Thẩm Hi đang cầm ô đi tới.
Cô ở trong thân thể của anh, nhưng bước đi thì lại cẩn thận từng li từng tí tránh xa từng vũng nước. Bước chân nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn
lướt nước, có năng khiếu linh động bẩm sinh.
Bất tri bất giác, mặc dù rõ ràng là nhìn thấy bản thân mình, nhưng trong đại não tự nhiên lại hiện ra dáng vẻ của cô. Hai ngày nay anh lên mạng
tìm video khiêu vũ của cô, tuy không có hứng thú với nhảy múa, nhưng bởi vì người đó là cô nên anh lại cảm thấy con gái khi nhảy múa dáng vẻ rất đẹp, mềm mại uyển chuyển......
Hà Chi Châu lập tức xoay người xuống lầu, Đậu Đậu quay trở lại phòng
hưng phấn nói: "Hà Chi Châu lại tới đưa đồ ăn khuya cho A Hi đấy."
Hạ Duy Diệp nghe thấy thế càng buồn bã hơn.
Thẩm Hi đi tới dưới ký túc xá của mình, đang định gọi điện thoại cho Hà
Chi Châu. Mới vừa cầm điện thoại lên liền thấy anh từ bên trái khu ký
túc đi tới, anh đã thay đổi hoàn toàn khí thế trên người của cô, trong
trẻo, lạnh lùng hết sức hòa hợp với phong cảnh thuỷ mặc hiện giờ.
"Có chuyện gì sao?" Hà Chi Châu mở miệng hỏi cô.
Thẩm Hi vội vàng nói ra nguyên nhân tại sao mình phải khổ cực lặn lội
tới đây trong thời tiết quái quỷ như thế này. Cô chỉ chỉ lên những tia
chớp vừa chợt lóe trên bầu trời, vẻ mặt thành thật thương lượng với anh: "Anh nói xem, nếu chúng ta bị sét đánh trúng, có thể đổi trở lại hay
không?"
Hà Chi Châu đi ở bên trái Thẩm Hi: "Nguyên lý ở đâu?"
Thẩm Hi hùng hổ giải thích: "Dường như trong rất tất cả các phim đều như vậy cả."
Hà Chi Châu kéo nhẹ khóe môi nói: "Nhìn cô hình như đã bị sét đánh qua rồi."
"Không có." Thẩm Hi vẫn chưa hiểu ra được sự chế nhạo trong lời nói của
anh, lại còn trang trọng nói: "Một mình tôi làm sao dám thử chứ, nhất
định phải tìm anh cùng nhau thực hiện, một người không thể có hiệu quả."
Hà Chi Châu đi ở phía trước, một lát sau mới quay đầu nói: "A, thì ra là chưa bị sét đánh, nhưng sao đầu óc lại như đang có điện vậy."
" Hà Chi Châu!"
Thẩm Hi thở phì phò đi lên trước, lay cánh tay của anh giận dữ thốt lên: "Sao anh có thể đối xử với chiến hữu của mình như thế chứ."
Chiến hữu...... thôi được rồi.
"Được rồi, cho tôi xin lỗi." Hà Chi Châu thấy Thẩm Hi tức giận đến dậm
chân, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật không biết cách dỗ dành con
gái, tựa như một đứa con trai khù khờ vậy. Lúc trước anh không ưa đám
người nói chuyện yêu thương ở xung quanh mình, luôn cảm thấy những
chuyện bọn họ làm thật hết sức trẻ con. Còn anh thì sao ngay cả tư cách
của học sinh tiểu học cũng không có, tài nghệ mới chỉ tập tọe trong
trường mẫu giáo.
Thẩm Hi quả thật có chút không vui, từ nhỏ đến lớn việc cô ghét nhất
chính là ị người khác nói mình không có đầu óc. Nhưng mà nếu Hà Chi Châu đã nói xin lỗi, thì cô vẫn nên đáp lại: "Không sao đâu."
Hà Chi Châu cười khẽ, tay đặt ở trên ống quần rất tự nhiên cầm tay của
Thẩm Hi lên, sau đó liền nói: "Thẩm Hi, chúng ta chuyển sang nơi khác
nói chuyện."
Thẩm Hi gật đầu thay cho câu trả lời, cảm thấy bàn tay trái của mình thật ấm áp, thì ra là được Hà Chi Châu bao bọc.
——
Thẩm Hi không ngờ địa điểm mà Hà Chi Châu mang cô tới lại là một quán
net đối diện trường học. Không khí trong quán Internet thật ngột ngạt,
cô vừa đi vào liền ho khan. Đây cũng là lần đầu tiên cô tới đây, không
ngờ điều kiện lại kém như vậy. Mặc dù đối diện trường đại học S cũng có
quán internet, nhưng bên trong toàn là thanh niên xã hội, hoặc là học
sinh cấp hai, cấp ba vẫn còn mặc đủ loại đồng phục.
Hà Chi Châu thuê hẳn một căn phòng riêng sạch sẽ, trước lúc cô đi vào
rèm cửa thật dầy đã được anh kéo ra, sau đó mở toang cả cửa chớp, sau
khi chờ không khí trong lành tràn vào khắp phòng mới bảo cô đi vào.
Căn phòng này được thiết kế dành riêng cho các cặp đôi, bên trong có hai chiếc máy vi tính cùng một chiếc ghế sofa vô cùng thoải mái. Hà Chi
Châu mở máy tính lên, sau đó cắm Usb vào, không lâu lắm, trong màn hình
liền hiện lên hình ảnh thật sống động.
Thẩm Hi đến gần Hà Chi Châu, nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính.
Vẫn là mặt biển đó, bầu trời đêm hôm đó, cả du thuyền nữa, chỉ là so với lần trước thì được thiết kế phức tạp và cặn kẽ hơn, Hà Chi Châu đã tìm
hiểu tất cả những tin tức thời tiết bất thường của ngày hôm đó, nên đã
làm ra một phần hiện tượng mẫu như trên.
Thẩm Hi cho tới bây giờ là vẫn là một cao thủ cổ động, mặc dù nhìn không hiểu chút nào, nhưng vẫn hào hứng tán dương: "Anh Hà, anh thật lợi
hại."
"Vậy sao, nhưng trước mắt vẫn không có gì tiến triển cả." Hà Chi Châu từ nhỏ đến lớn cũng chưa có vấn đề khó khăn nào mà bản thân không tự giải
quyết được, nhưng lần này thì khác, thậm chí anh còn không nhớ nổi ngày
đó mình nhảy xuống biển cứu Thẩm Hi như thế nào nữa.
"Ngày đó trong lúc rơi xuống biển, cô có cảm giác được có gì bất thường không?" Hà Chi Châu quay đầu lại hỏi Thẩm Hi.
"Không có, tôi chỉ cảm giác như vừa ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại
cảm thấy toàn thân rất hăng hái, đặc biệt là tinh thần." Thẩm Hi dè dặt
nói, chỉ sợ Hà Chi Châu không vui.
Môi của anh lại khẽ giườn lên, điều này đã thành thói quen từ lau.
Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu cố làm ra vẻ thoải mái, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng không biết phải làm thế nào. Đột nhiên cô mở to hai mắt
nói: "Tôi nhớ ra rồi...... Thật ra thì tôi còn mơ một giấc mơ nữa,
trong mơ còn thấy cả anh nữa."
"Mơ thấy cái gì?" Đuôi mắt của anh khẽ nhướng lên hỏi cô.
"Đúng vậy." Thẩm Hi bởi vì đang nói dối nên chớp mắt liên tục. Nhưng vì
muốn mang lại cho Hà Chi Châu một tia hi vọng, cô phải tiếp tục sáng
tác: "Tôi nằm mơ thấy anh cưỡi mộtcon ngựa trắng....."
Hà Chi Châu vừa nghe đến đây liền nói chen vào: "Cho nên liền đến Tây Thiên thỉnh kinh sao?"
Thẩm Hi rất ghét bị quấy rầy, khó chịu vỗ vào tay Hà Chi Châu, ý bảo anh phải nghiêm túc một chút.
Hà Chi Châu tựa lưng vào ghế sofa, chờ nghe Thẩm Hi nói tiếp.
Thẩm Hi nói: “ Anh cưỡi Bạch Mã, tay cầm cung tên màu vàng, ngẩng đầu lên trời bắn tên, đặc biệt uy phong lẫm liệt."
"Đang đi Tây Thiên lấy kinh lại biến thành Hậu Nghệ bắn mặt trời rồi?" Hà Chi Châu cười nói kháy.
Thẩm Hi cũng cười rộ lên. Cô muốn lừa Hà Chi Châu, là hy vọng anh có thể từ trong cái vỏ ốc của mình đi ra ngoài. Đối mặt vấn đề khó khăn, cô và Hà Chi Châu là hai người khác nhau điển hình. Hà Chi Châu nhất định sẽ
phải đối mặt giải quyết vấn đề đó, còn cô thì ngược lại, nếu có thể giải quyết liền giải quyết, không thể giải quyết cũng không thèm quản đến
nữa.
"Cho nên tôi đoán nhé, nhất định là kiếp trước anh đã sát sinh quá
nhiều, nên đời này ông trời mới muốn cho anh thử cảm giác làm con gái
một lần." Thẩm Hi hếch cằm nói.
Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi hỏi: "Vậy còn cô?"
Thẩm Hi đảo đảo mắt đáp: "Không biết có phải đời trước tôi là một người
rất tốt hay không, cho nên ông trời mới cố ý an bài anh đến giúp tôi
vượt qua kỳ thi cấp bốn sắp tới?"
Khóe môi của Hà Chi Châu liền giật giật, miễn cưỡng tựa vào trên ghế.
Thẩm Hi và Hà Chi Châu hoàn toàn là hai trường phái khác biệt, cô ngồi
xổm trên sàn nhà đầy mong đợi nhìn anh: "Anh Hà, nếu như chúng ta chưa
thể đổi trở lại, anh có thể giúp tôi mở mày mở mặt khi thi vào công chức nhà nước được không?"
"Công chức nhà nước?" Hà Chi Châu khoanh tay trước ngực, không chút lưu
tình đáp lại: "Về sau ở nhà nhất định là một con sâu lười rồi, thế nào,
lại còn muốn làm sâu mọt của quốc gia sao?"
Thẩm Hi không vui chu môi lên phản đổi.
Hà Chi Châu đưa một đầu ngón tay ra, mặt không thay đổi đè ngay cái môi của cô xuống.
Thẩm Hi lại tiếp tục chu lên.
Hà Chi Châu lại ấn xuống, cuối cùng khi đầu ngón tay trở nên ướt át mới khoái chí dừng lại.
Thẩm Hi đã nhận ra điều gì đó là lạ, liền vội vàng đứng lên ngồi xuống
ghế, một lát sau, buồn bực hỏi Hà Chi Châu: "Anh Hà, anh đã tới quán
internet rồi sao?"
Hà Chi Châu gật đầu đáp: "Tới nhiều rồi, hồi cấp ba thì thường xuyên như cơm bữa."
Thẩm Hi sùng bái nhìn anh hỏi: "Vậy sao anh vẫn có thể thi đậu đại học
Schứ, Lâm Dục Đường từ hồi học cấp một đã vô cùng nghiêm túc rồi, học
hành suốt ngày."
Hà Chi Châu đưa mắt nhìn Thẩm Hi, ánh mắt của cô khiến cho anh rất muốn
kể chuyện. Trước đây anh không có thói quen kể chuyện về bản thân mình,
cũng không thích ở trước mặt con gái cố làm ra vẻ hài hước. Nhưng mà lúc này, trước mặt một cô gái lại muốn ngây thơ khoác lác về chuyện ngày
xưa của mình.
"Hồi lớp mười hai tôi bị nghiện game nặng, ngày ngày đều sống với
internet, sau đó có một lần tôi bị cô chủ nhiệm bắt được tại chỗ, mới
quay trở lại trường học." Hà Chi Châu vừa nói, vừa hồi tưởng lại những
ngày tháng đó, trong lòng cũng cảm thấy không tin nổi.
"Sau đó thì sao?" Thẩm Hi há hốc miệng hỏi lớn. Mặc dù thành tích học
tập của cô có kém, nhưng vẫn là một học sinh ngoan không gây chuyện.
Hà Chi Châu cười cười kể tiếp: "Viết kiểm điểm một nghìn chữ, sau đó vào lúc chào cờ của ngày đầu tuần đọc trước toàn trường."
Thẩm Hi nghe anh kể vô cùng say mê, không ngờ người như anh lại có những lúc bị như vậy. Cô còn tưởng rằng anh giống với Lâm Dục Đường chứ, từ
nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi kiểu mẫu, không phải là lớp trưởng thì
sẽ là lớp phó học tập.
"Vậy ra anh đã viết kiểm điểm rồi sao?" Thẩm Hi lại hỏi.
"Viết rồi, chỉ là bản kiểm điểm này làm tôi thật khó xử, sau đó cô giáo
chủ nhiệm lại phải viết giúp tôi." Khóe môi của Hà Chi Châu khẽ nhếch
lên, nhìn Thẩm Hi nói.
Thẩm Hi nghe thế, liền chắc chắn rằng Hà Chi Châu đang nổ rồi, chủ nhiệm lớp làm sao có thể giúp anh viết kiểm điểm được chứ.
Hà Chi Châu thấy thế liền nói tiếp: "Bởi vì sau khi kiểm điểm kết thúc
chính là chương trình khen thưởng của hiệu trưởng, mà tôi lại là đoàn
viên thanh niên của khối lớn nhất, vì vậy còn phải lên đài phát biểu cảm tưởng học tập."
Lần này lại đến lượt Thẩm Hi vui vẻ rồi, trong đầu liên tưởng đến hình
ảnh Hà Chi Châu đọc xong kiểm điểm một ghìn chữ đi xuống, saiu đó lại đi lên chia sẻ kinh nghiệm học tập, chắc là mặt của cô chủ nhiệm cũng sắp
xanh như tàu lá.
Thẩm Hi cười đến đau cả bụng, mà mặt của Hà Chi Châu cũng tươi hơn trước nhiều. Anh đã đi qua quãng thời gian điên cuồng của tuổi trẻ, nhưng lần đầu tiên cùng người khác nói đến những chuyện cũ này, giống như được
nhìn thấy những năm tháng kiêu ngạo ấy thêm lần nữa, cảm thấy mình đã
sống vô cùng cao ngạo.
Tự cao tự đại đến mức còn tự cho rằng cả đời này của mình không cần người thân, bạn bè, thậm chí là người yêu.
...... Người yêu? Hà Chi Châu quay đầu liếc nhìn Thẩm Hi ở bên cạnh: người yêu, có phải hay không chính là —— như thế này.
——
Lâm Dục Đường mời Lăng Triều Tịch ăn cơm tối, nhưng cô nàng chỉ ăn có
một chén nhỏ. Còn anh lại cảm thấy buồn nôn nên cũng ăn không nổi, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói đầy tức giận lại không biết làm thế nào kia
của Hà Chi Châu: "Lâm Dục Đường, khốn kiếp".
Anh khốn kiếp?
Anh có chỗ nào khốn kiếp? Hà Chi Châu đào góc tường nhà anh lại còn mắng anh khốn kiếp?!
Lâm Dục Đường bất an không yên, cũng thấy hơi buồn nôn nhưng từ đầu tới
cuối lại không dám nhớ lại gì ánh mắt ướt nhẹp kia của cậu ta.
Điên rồi! Điên mất rồi!
Lâm Dục Đường trở lại ký túc xá, ngoài ý muốn không thấy cậu ta đâu. Hầu Tử và Tráng Hán đang ngồi ở trên bàn học chép bài tập, chính là bài tập mà Hà Chi Châu vừa làm xong. Lâm Dục Đường đi lên trước như có như
không nhìn vào vở bài tập của cậu ta, không sai, vẫn là chữ viết rắn rỏi này.
"Ngoài trời mưa lớn như vậy, lão đại chạy đi đâu chứ." Tráng Hán thấy hơi lo lắng nói.
Lâm Dục Đường ngắm nhìn trời mưa to bên ngoài ban công đáp: "Cậu ta thân là một đấng mày râu, lo lắng cái gì?"
Hầu Tử vừa múa bút thành văn, vừa nói: "Lão Tam, có phải cậu cũng cảm thấy dạo này lão đại hơi õng ẹo hay không?"
Lâm Dục Đường trở lại chỗ ngồi của mình, tuyệt không muốn tham gia vào những loại thảo luận như thế này.
Nhưng với Tráng Hán thì lại khác, loại đề tài này, cậu ta vô cùng quan
tâm. Nên liền nói tiếp: "Tôi cảm thấy được lão đại là công mới đúng, hôm trước lão đại còn vỗ vỗ vào mông của tôi, đề nghị tôi phải tập thể hình vận động."
Hầu Tử trầm mặc hỏi: "Cậu có cảm giác gì?"
Tráng Hán bỉ ổi cười đáp lại: "Nếu như đối tượng là lão đại, tôi có thể suy tính một chút."
"Cút đi!" Hầu Tử để bút xuống nhìn về phía Lâm Dục Đường: "Lão Tam, cậu cảm thấy như thế nào?"
Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Dục Đường bắt đầu rung lên, nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói: "Các cậu đừng ăn nói lung tung."
"Tại sao lại ăn nói lung tung chứ." Tráng Hán tiếp tục cười treei chọc:
"Hiện tại tôi cực kỳ hoài nghi, việc lão đại đột nhiên đào góc tường nhà lão Tam, không phải là thích Thẩm mỹ nhân, mà là thích lão Tam."
Hầu Tử: "......"
Tráng Hán lại than thở nói: "Tình yêu của Lão đại thật vất vả."
Người nói vô ý, người nghe lại có lòng. Lâm Dục Đường thẹn quá thành
giận, trong lòng chợt bùng lên một đốm lửa, liền vỗ bàn đứng lên quát:
"Các cậu đều có bệnh rồi!" Nói xong liền đi ra ban công hóng gió, kết
quả lại nhìn thấy Thẩm Hi và Hà Chi Châu cùng nhau về đây.
Hi Hi đưa Hà Chi Châu về?
Lâm Dục Đường và Hầu Tử lúc này rất muốn hút một điếu thuốc, để đèn nén tâm tình đang nổi sóng.
Thẩm Hi về còn cầm theo bốn cân tôm hùm nhỏ đám Hầu Tử và Tráng Hán ăn
khuya. Lâm Dục Đường vì không muốn đối mặt với Hà Chi Châu, nên đã trèo
lên trên giường, nhắm mắt lạ giả vờ ngủ.
Ba người kia lại ăn uống rất vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa trêu chọc nhau.
Tráng Hán: "Ngon quá, chúng ta ăn hết nhé."
Hầu Tử: "Không thành vấn đề, dù sao lão Tam cũng ngủ rồi."
Thẩm Hi: "Không được, để phần cho Lâm Dục Đường đi, cậu ấy thích ăn tôm hùm nhỏ......"
Lâm Dục Đường hận không thể từ trên giường bật dậy đáp: không cần phải phần tôi làm gì!
Đêm khuya yên tĩnh, Lâm Dục Đường an vị nằm ở trên giường, ký túc xá
tĩnh lặng không có một tiếng động, đoán chừng chỉ có một mình anh là vẫn còn thức.
"Đường Đường, ghét......"
Đột nhiên, một giọng nói mơ hồ không rõ lầm bầm từ giường trên truyền xuống, làm cả người anh cũng cứng lại.
Lần này, đã không có cái gì may mắn rồi. Anh sắp phải đối mặt với một
vấn đề nghiêm túc, cho nên anh phải nhanh chóng tìm Thẩm Hi nói chuyện
mới được.
——
Ngày hôm sau, Thẩm Hi dậy sớm. Bởi vì cô phải đi cùng với Hà Chi Châu
đến viện phúc lợi của ngoại ô thành phố S, dạy cho những đứa trẻ ở nơi
đó khiêu vũ. Đây là việc mà cô đã nhận lời với trung tâm Thanh Chí trong học kỳ vừa rồi, điệu múa《 Đánh răng 》này đã tập được một nửa, hôm nay
vừa đúng là ngày tập luyện.
Hôm qua, cô đã nói chuyện này với Hà Chi Châu, mặc dù anh không có biểu hiện gì, nhưng cũng không từ chối.
Vừa xuống xe, cô dẫn Hà Chi Châu đi thẳng vào vào Viện Phúc Lợi. Sau đó
Hà Chi Châu lập tức bị bọn nhỏ vây quanh, cô bé, cậu bé nào cũng nhiệt
tình gọi anh là "Chị Thẩm Hi ".
Hà Chi Châu đứng yên bất động, cau mày lại.
Thẩm Hi vọi vàng bước tới trước, nghiêng đầu, hết sức khả ái nói: "Hôm
nay toeis phiên anh Hà dạy các em khiêu vũ, có được hay không?"
"Không được ——" bọn nhỏ cơ hồ là trăm miệng một lời đồng thanh đáp.
Thẩm Hi rất buồn bực, nhưng tự nhiên đã có mấy phương pháp xử lí. Cô
vươn cánh tay mềm mại uốn lượn mấy cái, cuối cùng chống tay lên đầu làm
con thỏ nói: "Các em thật không muốn xem anh khiêu vũ sao?"
Hà Chi Châu bèn xoay người, không đành lòng nhìn "bản thân" trở thành
như vậy. Chỉ là những đứa bé đang vây chung quanh anh đã bị Thẩm Hi hấp
dẫn đi đến đó. Rất nhanh, Thẩm Hi đã vui vẻ dẫn bọn chúng đi tới phòng
tập múa.
Hà Chi Châu bỗng lên cơn nghiện thuốc lá, nên đi sau hoa viên tìm một
góc khuất, dựa vào bức tường hút một điếu. Anh thầm nghĩ Thẩm Hi cũng
rất thích hợp với nghề cô giáo dạy múa này, liền so sánh kỹ sư và giáo
viên dạy múa?
Dường như rất xứng đôi......
Đột nhiên, điện thoại trong túi vang lên. Hà Chi Châu liếc nhìn tên hiện trên màn hình rồi ấn nút nghe.
"Hi Hi......" tiếng của Lâm Dục Đường từ trong ống nghe truyền đến.
Hà Chi Châu rít một hơi thuốc rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Dục Đường vừa nghe giọng nói kia lập tức bình tĩnh hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Ngoài vườn của viện Phúc Lợi vườn, dạy cho bọn rẻ ở đây khiêu vũ." Hà Chi Châu nói.
"Hà Chi Châu đang ở cùng với em?" Giọng nói của Lâm Dục Đường hết sức kích động, vừa chứa đựng cả sự tức giận không hề che giấu.
Hà Chi Châu liền nhả ra một vòng khói xinh đẹp đáp: "Đúng, chúng tôi đều đang ở đây."
Lâm Dục Đường cảm thấy rất kích động, đối với Thẩm Hi chỉ có tức giận,
nhưng đối với Hà Chi Châu lại thấy cực kỳ ghê tởm, nhưng lần này, rốt
cuộc anh có thể khiến cho Hi H rời khỏi Hà Chi Châu rồi. Cất giọng trong trẻo của mình mà nghiêm túc nói: "Hi Hi, em không thể qua lại với cậu
ta được, cậu ta không thật tâm thích em đâu."
Hà Chi Châu lại dựa vào tường, im lặng hút thuốc, không lên tiếng.
Lâm Dục Đường khổ sở xoa trán, không biết có nên nói ra sự thật kia hay
không: "Em phải tin anh, Hà Chi Châu không thích em đâu......cậu ta chỉ đang lợi dụng em mà thôi......cậu ta......"
Hà Chi Châu nghe không vào tai nữa, liền mở miệng nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp đây."
"Thẩm Hi, em dám cúp điện thoại thử xem." Lâm Dục Đường hít sâu một hơi, nóng lòng rống lên: "Hà Chi Châu không thích em đâu, người mà cậu ta
thích...... Là anh!"
Người mà cậu ta thích...... Là anh.....
Người mà cậu ta thích...... Là anh
Người mà cậu ta thích...... Là anh
Cái gì khỉ gì chứ! Hà Chi Châu nghe vậy liền sặc cả thuốc, kịch liệt ho khan.