Cuộc sống có rất nhiều điều thú vị, chúng ta vĩnh viễn không thể nào ngờ được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, tại thời khắc cuối cùng ai sẽ là
người bên cạnh bạn.
Buổi tối là một bữa đại tiệc hải sản, địa điểm vẫn là quán ăn đã tới lần trước. Bà chủ quán ăn còn nhận ra cô và Hà Chi Châu. Thời điểm Hà Chi
Châu đi thanh toán tiền, bà chủ quán còn cười nhạo nói: "Lần trước mấy
cô cậu đi một nhóm tới đây, khi đó tôi còn tưởng cô với cái cậu đeo mắt
kính là một đôi cơ. Không ngờ cô với cậu đẹp trai này mới là một cặp."
Người đeo mắt kính trong lời nói của bà chủ quán là Lâm Dục Đường, anh
có bị cận thị nhẹ, khi đi ra ngoài thường sẽ đeo mắt kính; còn cậu đẹp
trai thì chắc chắn là Hà Chi Châu rồi, nhưng hiện giờ bên trong thân thể đó đã là linh hồn của Thẩm Hi.
Thẩm Hi đứng ở bên cạnh Hà Chi Châu, bị bà chủ quán chế nhạo có chút
ngượng ngùng, tựa như cô đang hồng hạnh vượt tường bị bắt quả tang vậy.
Ngược lại vẻ mặt Hà Chi Châu vẫn hết sức bình tĩnh lấy lại tiền thừa
được trả lại.
"Lần sau lại đến nhé." Bà chủ cười cười, vô cùng nhiệt tình, "Về chuyện
này ấy, tôi còn cá cược với mấy người làm trong quán, lát nữa phải trả
tiền thua cho bọn họ rồi."
Thẩm Hi lại càng mắc cỡ, tựa như một cậu trai trẻ xấu hổ lúng túng đứng
cạnh Hà Chi Châu Cô thật không ngờ bà chủ cùng mấy nhân viên của quán
này lại nhàm chán như thế.
Khi cô cùng Hà Chi Châu từ trong tiệm đi ra, anh đột nhiên mở miệng hỏi
cô: "Lần trước chúng ta tới đây, tại sao lại có người đánh cược chúng ta là một đôi?"
Ờ nhỉ, đúng là rất đáng để suy nghĩ, Thẩm Hi suy tư một chút rồi nói:
"Chắc là so với Hầu Tử hoặc Tráng Hán, tôi với anh thoạt nhìn có vẻ đáng tin hơn."
Hà Chi Châu: "......"
Thành phố S, Hầu Tử cùng Tráng Hán vô tội đang ngồi trước quầy bar cảm
thụ văn hóa của hộp đêm lần lượt hắt hơi một cái. Bộ dạng Lâm Dục Đường
cực kỳ uất ức đang ngồi bên cạnh hai người. Cả ba cùng nằm rạp trên quầy rượu, Hầu Tử chơi trò chơi thua, phải chịu sự trừng phạt, Tráng Hán lấy ra một tờ tiền từ trong túi đưa cho Hầu Tử: "Đi mua cho tôi một bao
Trung Hoa đi."
Tiện nhân!!!
Hầu Tử mắng to. Lâm Dục Đường vừa uống rượu vừa cười, càng cười lại càng không thể dừng lại, còn sặc ra cả rượu nữa. Anh hơi say rồi, lúc trở về cả người đều dính vào Tráng Hán: "Tôi nói bí mật này cho các cậu nghe......"
"Gì?"
"Thẩm Hi cùng Hà Chi Châu......" Lâm Dục Đường vừa mới mở miệng,
trong bụng nổi lên một trận dời sông lấp biển, anh lập tức chạy tới
thùng rác ven đường cúi đầu nôn mửa một hồi. Ói hết các thứ trong bụng
ra, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo.
"Lão đại và Thẩm mỹ nhân làm sao?" Hầu Tử đứng một bên lên tiếng.
Lâm Dục Đường: "Không có gì."
——
Trời về đêm, bốn phía bãi biển Thanh Đảo điểm xuyết những ánh đèn lấp
lánh, dường như cả biển rộng chìm giữa ánh sáng lung linh huyền ảo, đẹp
không sao tả xiết. Thẩm Hi đi theo Hà Chi Châu lên một chiếc du thuyền.
Đây là chiếc du thuyền tốt nhất của Câu lạc bộ trên biển Thanh Đảo. Cô
dựa theo lời của Hà Chi Châu đã dặn trước, nói rõ thân phận của mình với người phụ trách Câu lạc bộ. Sau khi người phụ trách tự mình gọi điện
thoại xác nhận, hai người không chỉ có du thuyền tốt nhất mà còn có cả
thuyền trưởng giỏi nhất nữa.
"Đây là du thuyền của ai?" Khi đã ra ngoài biển, Thẩm Hi mới lên tiếng hỏi Hà Chi Châu.
Anh đứng ở trên boong thuyền, cảm nhận gió biển thổi tới: "Của ông nội tôi."
Thẩm Hi nhếch miệng: "Không ngờ anh lại là Phú Tam Đại (thế hệ con nhà giàu thứ ba) nha."
Hà Chi Châu chỉ cười cười, dựa lưng vào lan can, rất nghiêm túc hỏi
ngược lại: "Thẩm Hi, nếu chúng ta cứ như thế này cả đời, cô có sợ
không?"
Thẩm Hi bị hỏi bất ngờ thì bối rối, bỗng chốc luống cuống giống như một
con thỏ nhỏ: "Đầu năm nay làm đàn ông phải chịu áp lực rất lớn, nếu như
không cẩn thận cưới phải người vợ không ra gì......"
Hà Chi Châu cong khóe miệng, sau đó vỗ vỗ lưng của Thẩm Hi: "Đừng quá lo lắng."
Thẩm Hi gật đầu một cái, không lo lắng mới là lạ.
Đêm khuya, cô nằm trên boong thuyền nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu
một tháng nữa mà vẫn không đổi trở lại, có lẽ cô sẽ nói chuyện này với
ba mẹ. Chỉ có điều, không biết bọn họ có tin tưởng cô hay không...... Mà biết nói như thế nào bây giờ, chẳng lẽ lại là ——"Ba à, không phải
trước kia ba rất muốn có một đứa con trai sao? Ha ha, chúc mừng ba...
rốt cuộc giấc mơ của ba cũng đã thành sự thật rồi!"
Thẩm Hi tưởng tượng ra cảnh ba Thẩm nghe xong mà rớt cả quai hàm thì khóe miệng bất giác cong lên.
"Cô cười cái gì thế?" Hà Chi Châu nằm ở bên cạnh cô, quay đầu sang hỏi.
Thẩm Hi lắc đầu một cái: "Không có gì."
Hà Chi Châu vòng hai tay ra sau, gối đầu lên, ngửa mặt nhìn thẳng tới
các vì sao lấp lánh trên bầu trời. Một lát sau, anh ngồi bật dậy, lấy
máy tính bảng ra tiếp tục nghiên cứu khung cảnh mô phỏng đã chuẩn bị mất hai tuần về chuyện của hai người.
Thời gian gần đây, tất cả những sách liên quan đến “Lý thuyết từ
trường”, “Học thuyết chiêm tinh”, “Địa chi, Can chi” (liên quan đến 12
con giáp trong chu kỳ 60 năm)...... anh đã đều đọc qua hết rồi, chữ nhét đầy cả đầu, nhưng có một số việc lại giống như lời của cô gái bên
cạnh anh đã nói: "Cơ duyên mới là quan trọng nhất."
Anh và cô rơi vào tình huống dở khóc dở cười này, nếu là một trò đùa của ông trời thì đến một ngày nào đó nó cũng sẽ kết thúc thôi.
Thẩm Hi dang tay dang chân thoải mái nằm trên boong thuyền, gió biển ban đêm có hơi lạnh. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô đã có thể nghe thấy tiếng
sóng biển vỗ vào bờ đá. Thẩm Hi lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ,
đẩy đẩy Hà Chi Châu: "Anh Hà, bây giờ tôi nhảy xuống biển, anh lại nhảy
xuống cứu tôi, có được hay không?"
Hà Chi Châu quay đầu nhìn cô.
Thẩm Hi chỉ tay ra biển: "Nói không chừng vấn đề lại nằm ở biển đấy." Dứt lời, cô lập tức bò dậy.
"Thẩm Hi!" Hà Chi Châu giữ lấy tay của cô, "Vô dụng thôi"
"Nhưng không thử thì làm sao biết là vô dụng chứ?" Thẩm Hi chớp mắt nói. Thực ra thì cô cũng rất sợ, cảm giác rơi vào trong nước biển lạnh lẽo
lại tuyệt vọng cô vẫn còn nhớ mang máng, nhưng cô không muốn vì sự nhát
gan cùng do dự của mình mà ngay cả một cơ hội để thử cũng không có.
Thẩm Hi nhìn về phía mặt biển hít sâu một hơi, thật cẩn thận trèo một
chân qua lan can, còn dũng cảm nghiêng qua nghiêng lại giữ thăng bằng,
chứng minh "dũng khí" của cô.
"Anh Hà, anh nhất định phải xuống cứu tôi đấy." Chân trái của Thẩm Hi
run rẩy kịch liệt ở trong gió, không quên quay đầu lại phía sau dặn dò.
Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi: "...... Cô nhảy đi, nhưng tốt nhất cô nên cố gắng mà bơi lên, tôi sẽ không cứu cô đâu."
"Cái gì?" Thẩm Hi thu chân lại một chút, khó hiểu hỏi anh, "Tại sao?"
Vẻ mặt Hà Chi Châu hết sức bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại tràn ngập lo
lắng: "Cô cứ xuống trước đã, tôi sẽ nói cho cô biết tại sao?"
"Được rồi." Thẩm Hi gian nan vòng chân trái về, nhưng lại không cẩn thận bị mất trọng tâm; ngay tại thời điểm cô ngửa ra sau, Hà Chi Châu nhanh
chóng vươn tay kéo cô lại.
Thẩm Hi dựa vào lan can, thở gấp từng hơi, sắc mặt hơi tái nhợt.
Hà Chi Châu nhìn cô: "Nhớ kỹ bài học này đấy, đừng hành động xằng bậy nữa."
Thẩm Hi ngồi ở boong thuyền, cảm thấy thật mất thể diện, chán nản nói: "Tôi thực quá vô dụng."
Nghe được lời nói “thật lòng” thế kia, Hà Chi Châu cũng không keo kiệt
phun ra được một câu dễ nghe: "Thẩm Hi, so với lúc tôi mới quen cô, bây
giờ cô khá hơn rất nhiều rồi."
Thẩm Hi nghiêng đầu, cường điệu nói: "Trước kia tôi cũng rất tuyệt nha."
Hà Chi Châu bật cười, sau đó anh lại cầm lấy máy tính bảng, mở ra khung
cảnh mô phỏng, phóng to từng điểm cho Thẩm Hi xem. Lần trước cô muốn
khiến anh an tâm nên mới bịa ra một giấc mơ không có thật. Còn bây giờ,
Hà Chi Châu dùng cái gọi là kiến thức khoa học tận lực phân tích hiện
tượng ly kỳ xảy ra giữa bọn họ, cuối cùng cũng chỉ vì muốn để cô yên
tâm.
Thẩm Hi nghe chưa hiểu rõ hết, sau một lát cô nói: "Anh Hà, hiện tượng
xuất hiện mây đen dày đặc vào đêm hôm đó, chúng ta đặt cho nó một cái
tên đi, giống như người ta đặt tên cho bão ấy."
Hà Chi Châu đồng ý, sau đó nói: "Cô chọn tên đi."
Đầu óc của Thẩm Hi vốn đơn giản, nếu chuyện này là về cô và Hà Chi Châu
thì cô lập tức nghĩ tới việc kết hợp tên của hai người, đọc chệch đi một chút: "Hiện tượng “Cháo loãng” (*) được không?"
(*) Cháo loãng phiên âm là “xī zhōu”: “xī” là phiên âm của từ Hi, “zhōu” giống phiên âm từ Châu.
Hà Chi Châu khóe miệng giật giật, gật đầu một cái: "Vậy thì gọi là hiện tượng “Cháo loãng”."
——
Thẩm Hi cùng Hà Chi Châu ở trên biển suốt một đêm, Hà Chi Châu ghét
tiếng sóng biển ầm ĩ, nên sau một đêm này anh quyết định quay về khách
sạn. Thẩm Hi không có ý kiến gì. Khi hai người trở về, cô còn tranh thủ
mang theo bốn cân tôm hùm nhỏ cùng hai chai bia Thanh Đảo.
"Chúc chúng ta sớm quay trở lại thân xác của mình." Thẩm Hi hào hứng mở bia, nâng cốc chúc mừng.
Hà Chi Châu cũng cầm bia lên cụng với cô một cái: "Hi vọng là như thế."
Hi vọng là như thế...... Thẩm Hi cảm thấy rõ ràng Hà Chi Châu không vui, nhưng ngoài việc cô mời anh uống bia, ăn tôm hùm ra thì cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.
Sau đó một lúc, cái người mời bia trước là cô lại còn ngủ trước cả Hà
Chi Châu nữa. Đến khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm ở trên giường,
quay mặt ra ban công, chăn đắp cẩn thận trên người. Điều hòa trong phòng đã được Hà Chi Châu điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp nhất cho giấc ngủ.
Nhưng Hà Chi Châu đi đâu rồi? Chiếc giường đối diện chăn đệm vẫn còn rất ngay ngắn.
"Anh Hà......" Thẩm Hi gọi một tiếng.
Không có ai trả lời cô.
"Hà Chi Châu!" Thẩm Hi bật dậy chạy ra ngoài ban công tìm người.
Toàn bộ thành phố ven biển tràn ngập ánh đèn rực rỡ, giống như chìm trong pháo hoa.
Cô quay về phòng, nhanh chóng cầm di động lên gọi cho Hà Chi Châu, kết
quả lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hà Chi Châu vang lên trong phòng khách sạn, hóa ra anh còn không mang theo cả di động. Thẩm Hi
ngồi thụp xuống tại chỗ, trong lòng vừa sốt ruột lại vừa khó chịu.
11 giờ đêm, Thẩm Hi vội vàng đi xuống đại sảnh khách sạn, cô gấp đến mức muốn khóc. Hỏi thăm quản lý trực đại sảnh thì anh ta chỉ tới một hướng
rồi nói: "Tôi nhớ hình như là bên đó."
Thẩm Hi lau đi một chút nước không kìm được chảy xuống, chạy ra khỏi khách sạn.
Quản lý đại sảnh lần đầu tiên mới thấy một người đàn ông khóc mà cũng
khiến người ta đau lòng đến vậy, anh ta nhấc điện thoại nội bộ lên nói
với bộ phận an ninh: "Phòng 893 xảy ra chuyện, người bạn gái hiện không
thấy đâu, mấy người tới đây hỗ trợ cùng tìm đi."
Đêm khuya, đường phố vẫn náo nhiệt như cũ. Thẩm Hi đi xuyên qua dòng xe
cộ đông đúc, lại đi tới bờ biển một lần nữa. Bốn phía dần
ĐỪNG KIÊU NGẠO NHƯ VẬY- TUỲ HẦU CHÂU
Chương 34:
Edit: tiểu an nhi
Bốn phía dần trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh từng đợt sóng biển vỗ vào bờ, khi gần khi xa, khi cao khi thấp.
“Hà Chi Châu, anh ở đâu!”
“Anh Hà, anh mau ra đây…”
“Hà Chi Châu! Hà Chi Châu! Hà Chi Châu!!!”
Thẩm Hi sắp sụp đổ mất rồi, nước mắt ào ào chảy xuống. Cô nghĩ tới khi
còn bé, cảm giác khi tỉnh lại mà tìm không thấy ba mẹ đâu… vô cùng tuyệt vọng, dường như cả bầu trời cũng muốn sụp xuống.
“Thẩm Hi, tôi ở đây.” Đột nhiên một tiếng nói truyền tới từ phía sau.
Thẩm Hi quay đầu, liếc nhìn người đang bước đến gần. Cô sải chân bước
tửng bước dài, ôm chầm lấy Hà Chi Châu: “Hu hu hu……….. Hà Chi Châu……………. Anh đi đâu thế…..”
Hà Chi Châu cũng vòng tay ôm lại Thẩm Hi: “Cảm thấy phiền lòng, cho nên mới ra ngoài giải sầu.”
“…… Anh không thể báo cho tôi một tiếng à……..”
“Cô ngủ rất say, tôi không muốn đánh thức cô.”
“Vậy thì ít nhất anh cũng phải để lại một tờ giấy cho tôi chứ!”Thẩm Hi khóc, không dừng lại được.
“Thật xin lỗi.”
Một tiếng “Thật xin lỗi” không ngờ lại khiến Thẩm Hi khóc còn to hơn. Cô ôm chặt Hà Chi Châu, khóc đến vô cùng bi thương lại uất ức. Sau một hồi lâu mới thoáng thu lại nước mắt, nức nở nghẹn ngào nói: “Tôi sợ anh
nghĩ không thông…”
“Ngu ngốc –“ Hà Chi Châu cười mắng, sau đó lau lau nước mắt cho Thẩm Hi, “Đừng khóc, là tôi không tốt.”
Thẩm Hi nhíu nhíu mũi sụt sịt: “……………… Về sau không cho phép như thế nữa.”
Hà Chi Châu gật đầu một cái, sau đó dắt tay Thẩm Hi đi về phía trước: “Tôi dẫn cô đi nhìn một thứ.”
“Nhìn… cái gì?”
Hà Chi Châu dẫn Thẩm Hi đến nhìn một lâu đài bằng cát, đây vốn là do
Thẩm Hibày ra làm vào ban ngày, tiếc là cô không có đủ kiên nhẫn, lâu
dài chỉ xây được có một nửa, thuộc loại công trình “Đầu voi đuôi chuột”
điển hình.
Hà Chi Châu bật đèn pin cầm tay mang theo, chiếu tới cảnh vật mờ mịt
phía trước, trước mắt, trước mắt Thẩm Hi hiện lên một toà lâu đài cát
hết sức đáng yêu, cấu trúc lại sáng tạo.
Có vườn hoa, có cửa sổ, còn có một ban công thật to như cô mong muốn.
“Anh Hà, làm sao anh làm được vậy?” Thẩm Hi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên hỏi Hà Chi Châu.
Hà Chi Châu ngồi xếp bằng, trả lời cô:” Thực ra hôm nay tôi cũng mới nhận ra, thì ra tôi còn có thiên phú về kiến trúc nữa.”
“Đồ tự luyến!” Thẩm Hi đập nhẹ Hà Chi Châu một cái.
Hà Chi Châu nằm hẳn xuống bờ cát, tối nay anh suy nghĩ cẩn thận rất
nhiều việc, cảm nhận nhận từng đợt gió biển thổi qua, anh mở miệng: “
Tất cả tuỳ duyên thôi.”
Thẩm Hi chống hai tay xuống bờ cát, ngước đầu lên ngắm bầu trời đầy sao, đột nhiên cô quay sang nói Hà Chi Châu: “ Anh Hà, nếu như chúng ta
không thể đổi trở lại, anh có nguyện ý gả cho tôi không?”
“Thần kinh”
Thẩm Hi xông tới cù Hà Chi Châu một trận.
Hà Chi Châu bò dậy, đi về phái sóng biển trước mặt.
Thẩm Hi đứng dậy đuổi theo anh, sống biển lướt qua mắt cáchân, cảm giác
lạnh buốt thật thoải mái. Cô kéo kéo áo sơ mi trắng trung tính của Hà
Chi Châu: “Anh Hà, chẳng lẽ anh ghét bỏ bản thân, không đủ đẹp trai
sao?”
Sóng biển rút đi, Hà Chi Châu ngồi lớp cát ẩm ướt, trả lời câu hỏi giả
thiết “nếu vĩnh viễn không đổi trở lại” của Thẩm Hi: “Nếu quả thật bi
kịch như lời cô nói, tôi có thể cân nhắc tới việc kết hôn với cô.”
“Ha Ha” Thẩm Hi cười to, đến lúc này rồi mà Hà Chi Châu vẫn còn phô trương như thế.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó như trụ cột của gia đình mà hoạch
định ra một tương lai cho Hà Chi Châu: “Anh Hà, chúng ta kết hơn, tôi
phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách xinh đẹp như hoa.”
Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi, nhàn nhạt nói: “Tôi, cô không nuôi nổi đâu!”
“Làm sao lại không nuôi nổi chứ?!” Thẩm Hi đầy lạc quan nhìnHà Chi Châu, “Về sau tôi có thể làm huấn luyện viên vũ đạo, cho dù ngày anh cũng ăn
tổ yến, tôi cũng sẽ tạo điều kiện cho anh sống thoải mái!”
Thẩm Hi lập lời thề son sắt, Hà Chi Châu nghe xong có chút sửng sốt.
“Rào rào” một tiếng, một đợt sóng biển nữa sắp xô tới đây, càng ngày
càng gần, chân của hai người đã bị nước biển bao phủ. Sóng biển sắp đánh vào người rồi, Thẩm Hi bịt chặt tai hét to, sao đó không kịp đề phòng
mà trong nháy mắt, cô cảm thấy môi mình chợt lạnh. Hà Chi Châu đã
nghiêng người qua hôn cô.
Hà Chi Châu nhắm mắt lại, cũng che kín mắt cô – không để cô nhìn.
Sóng biển ban đêm cuồn cuộn nối tiếp nhau, từ đầu đến chân đều là nước
biển là tanh mặn, nhưng nụ hôn lại ấm áp, nhịp tim tăng nhanh, trong
lòng cảm thấy khó tin mà tình cảm lại điên cuồng ùa tới.
Ngay cả khuôn mặt của chính mặt bản thân mình mà cũng có thể hôn xuống,
nếu không có một chút điên cuồng thì người nào có thể làm được.