Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 17



Sau khi mọi người ở ban quản lý tỉnh táo lại, mới giật mình phát hiện, bọn họ vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan. Nếu như trận pháp của Chu Yếm thành công, mọi người có mặt ở đây không một ai có thể sống. Trận pháp ban nãy chưa thành công đã dẫn tới một trận nổ mạnh như vậy, nếu như thành công, sẽ có thể tạo thành lực lượng đáng sợ như thế nào?

Sở Dư sợ tới mọc cả vảy cả, nghe thấy Trang Khanh nói chuyện với cậu, vẫn còn chưa phản ứng lại được, "Lão đại?"

"Cậu mang cậu ta đi làm thủ tục xin tiền trợ cấp." Tuy rằng Trang Khanh cảm thấy ánh mắt của Phù Ly có chút mạo phạm, nhưng ban nãy nếu như không phải Phù Ly kịp thời phát hiện ra hành vi của Chu Yếm, anh chưa chắc đã bảo vệ được tất cả mọi người trong tòa nhà này. Trang Khanh tự nhận mình là con người ân oán phân minh, trong nháy mắt liền áp chế chút bất mãn nhỏ nhặt trong lòng xuống.

"Ân nhân," Lúc này Sở Dư nhìn Phù Ly, giống như đang nhìn người có năng lực may mắn cao tới nghìn trượng, đừng nói là cho cậu dẫn đường, cho dù bảo cậu cõng Phù Ly qua đó, cậu cũng cam tâm tình nguyện, "Ngài theo tôi qua đây."

"Cậu đừng khách khí như vậy, gọi tôi là Phù Ly được rồi." Phù Ly có chút tiếc nuối thu hồi tầm mắt trên người Trang Khanh về, nói với Sở Dư, "Làm phiền dẫn đường."

"Việc nên làm, nên làm." Sở Dư dẫn Phù Ly ra bên ngoài, khi đi qua một căn phòng nào đó, Phù Ly đột nhiên dừng bước.

"Ân nhân, anh làm sao thế?" Thấy Phù Ly dừng bước, Sở Dư tò mò nhìn vào trong phòng. Căn phòng này nhìn thì rất nhỏ, trên thực tế lại dùng thuật không gian, bên trong giam giữ một số tiểu yêu trái pháp luật, loạn kỷ cương, chỉ cần biết ăn năn hối lỗi, ngắn nhất là nửa năm, dài nhất là mười năm thì có thể được thả ra.

Phù Ly đi xuyên qua khung cửa, nhìn một con chó nhà đang hì hục đạp máy khâu, "Không có gì, tôi nhìn thấy một người quen."

Nhìn theo hướng nhìn của Phù Ly, Sở Dư nói: "Anh đang nói Tôn Lão Thất?"

Phù Ly gật đầu: "Ban đầu là ông ấy giới thiệu tôi vào thành phố, chẳng qua khi tôi vừa mới vào thành, ông ta đã bị bắt đi rồi."

"May là khi anh lên thành phố ông ta đã bị bắt, Tôn Lão Thất là một kẻ lừa gạt, thường xuyên lừa những tiểu yêu vừa mới lên thành phố." Sở Dư lắc đầu, "Mọi người đều nói yêu tu khuyển tộc đều trung hậu thành thật, nhưng tôi thấy Tôn Lão Thất kia chỉ có khuôn mặt trung hậu mà thôi. Ông ta đã vào đây mấy lần rồi, đã thành khách quen ở nơi đây."

Nhìn thấy động tác thuần thục của đối phương, Phù Ly liền biết, ông Tôn Thất khẳng định thường xuyên vào đây lao động cải tạo.

"Lần này chuyện ông ta phạm phải tương đối lớn, giúp một tiểu yêu hồ tộc làm giấy tờ giả, hồ yêu kia đi làm cái gì mà võng hồng, bán mặt nạ 3D bị báo cáo, kết quả cảnh sát tra xét, bằng cấp, hộ khẩu của hồ yêu toàn bộ là giả, chuyện này ồn ào làm mưa làm gió, cả ở trên mạng cũng náo nhiệt hai ngày."

"Tôn Lão Thất giúp loại yêu quái nhập cư trái phép này làm giấy tờ giả, không nhốt vài ba năm thì không thả ra được."

Phù Ly:...........

Cho nên trước đây ông Tôn Thất từng nói với cậu, ông ta ở nhân gian có quan hệ rộng tới cỡ nào, có nhà cao cấp, có siêu xe đều là lừa người cả?

Bản thân làm một con yêu quái nông thôn chưa từng biết tới thế giới bên ngoài, Phù Ly cảm thấy yêu quái hiện tại, lòng hư vinh ngày càng mãnh liệt. Trước đây, yêu quái nhiều lắm cũng chỉ thổi phòng tu vi cao bao nhiêu, có bao nhiêu tiểu yêu thuộc hạ, yêu quái bây giờ ngay cả nhà cửa cũng lấy ra thổi phồng một chút, thực sự là không học được tinh thần hướng về phía trước, giỏi phát minh sáng tạo của con người, nhưng bản lĩnh chém gió thì học được mười trên mười.

Chó nhà quay đầu, nhìn thấy Phù Ly đứng chung với Sở Dư, đi tới kết giới cách cửa nói: "Tiểu Phù, cậu cũng vào đây rồi?"

Phù Ly:............

"Aiz." Chó nhà phun ra tiếng người, "Đã sớm nói với cậu rồi, thế giới bên ngoài không dễ sống đâu, cậu xem tin tức radio mấy ngày đã muốn chạy ra bên ngoài, bây giờ vào đây rồi sao? Nói với tôi xem, cậu đã phạm tội gì vậy? Ăn trộm, lừa người hay là lạm dụng pháp thuật làm cho con người hoảng sợ?"

Thấy Phù Ly vẫn không nói gì, Tôn Lão Thất cho rằng gan Phù Ly nhỏ, bị dọa rồi, cười lấy lòng với Sở Dư: "Sở đại tiên, đây là hậu bối ở dưới quê nhà tôi, trước đây chưa từng ra thế giới bên ngoài, không biết pháp luật và quy định của nhân gian. Hay là ngài nhốt cậu ta trong phòng với tôi, để tôi giảng pháp luật nhân gian cho cậu ấy, cậu ấy là yêu quái thành thật, về sau khẳng định sẽ không tái phạm."

"Loại lừa lọc như ông còn dạy người khác không được phạm pháp, cũng không đếm thử xem đây là lần thứ mấy ông vào đây rồi." Là một con cá, Sở Dư trời sinh không quá thích chó mèo, cậu nhíu nhíu mi, "Yên tâm đi, anh Phù là khách quý của ban quản lý chúng tôi, ông với anh ấy không thể ở chung được."

"Khách quý?" Hai mắt Tôn Lão Thất phát sáng, ánh mắt nhìn Phù Ly giống như đang nhìn một con búp bê bằng vàng, "Tiểu Phù, cậu có tương lai rồi, có thể đi lên con đường ban quản lý?"

Ban quản lý tu chân giới, quản lý tất cả tu chân giả của nhân gian, cho dù là người hay là yêu quái, chỉ cần ở trong con đường tu chân này, nhìn thấy người của ban quản lý đều phải lùn đi ba phần. Nghĩ tới đây, Tôn Lão Thất nhỏ giọng nói với Phù Ly, "Tiểu Phù, hay là cậu nói vài câu với người ở ban quản lý, bảo bọn họ giảm hình phạt cho tôi, đợi Tôn Thất này ra rồi, nhất định sẽ mang cậu đi ăn ngon, uống ngon."

"Ông Tôn Thất, bình thường trong phim truyền hình cũng nói như vậy, cuối cùng kết cục đều không được tốt." Gần đây Phù Ly ở phòng nghỉ bảo vệ đã xem TV vài ngày, đã rút ra được một phần kinh nghiệm, ví dụ như người nói quá hoàn hảo, thường thường đều sẽ xui xẻo.

Ông Tôn Thất:..............

Một tiểu yêu nhà quê chưa từng va chạm, giờ đã biết tới phim truyền hình rồi?

"Hiện tại là xã hội pháp trị, ông phạm tội, phải xử lý thế nào thì xử lý thế đó." Phù Ly lại bổ sung thêm vài câu, "Nhưng mà ông yên tâm, sau này tôi sẽ tới thăm ông."

"Thôi bỏ đi, bỏ đi." Ông Tôn Thất nghĩ được, thấy đường chỗ Phù Ly đi không thông, lùi một bước cầu con đường khác, "Lần sau tới thăm tôi, mang thêm giò heo tới, xương đùi heo gặm thích nhất."

"Được." Phù Ly thấy ông Tôn Thất duy trì nguyên hình ngồi lại máy khâu, quay đầu nói với Sở Dư, "Tại sao bọn họ phải may quần áo."

"Lao động cải tạo, trong tù giam giữ nhiều phạm nhân như vậy, cũng phải ăn cơm mặc quần áo, ban quản lý chúng ta cũng không giàu có gì, đúng không." Sở Dư cười híp mắt giải thích, "Đây cũng là học từ nhân loại, biện pháp rất được."

"Cậu nói rất đúng, lao động quang vinh nhất." Phù Ly gật đầu, đồng tình với cách nói của Sở Dư.

Sở Dư thấy Phù Ly không mở miệng xin tha cho Tôn Lão Thất, cũng không nhắc tới chuyện này nữa, dẫn Phù Ly tới văn phòng điền biểu mẫu, lấy một bình đan dược trong ngăn kéo ra: "Ân nhân, bình Tụ Linh Đan này anh cầm lấy dùng đi."

Ân cứu mạng suốt đời khó quên, những thứ khác không có tác dụng gì, hiện tại linh khí loãng, chi bằng tặng ân nhân Tụ Linh Đan, có thể giúp đỡ cho tu hành.

Phù Ly nhận lấy bình đan dược, hơi nghi ngờ, người ở ban quản lý bọn họ, có thói quen tặng đan dược cho người khác sao? Tặng cái loại thuốc viên không có tác dụng mấy như thế này, không bằng tặng cậu vài quyển sách hướng dẫn thi đại học.

Đóng lại đơn trình mà Phù Ly đã điền xong, Sở Dư không nhịn được hỏi: "Ân nhân, anh có mang giấy báo danh tới không?"

"Giấy báo danh gì?" Phù ly không hiểu hỏi lại.

"Chính là giấy báo danh tuyển người của ban quản lý, năm nay tu chân giả báo danh tương đối ít, tổng cộng chỉ có hơn một nghìn phiếu báo danh, nếu như anh ra tay, nhất định sẽ không có vấn đề." Sở Dư lấy ra một tờ giấy báo danh đưa tới trước mặt Phù Ly, "Cho dù anh có đồng ý tới hay không, cũng coi như tới tham gia một kỳ thi, coi như thích ứng bầu không khí thi đại học."

Phù Ly nghe thấy có thể tăng kinh nghiệm thi đại học, liền cầm bút điền soàn soạt xong tờ giấy, sau khi điền xong, cậu thuận miệng hỏi một câu: "Các cậu thu hơn một nghìn phiếu báo danh, tổng cộng có bao nhiêu danh ngạch trúng tuyển?"

"Năm nay tuyển nhiều người hơn đợt trước, số người được chọn gấp đôi với trước đây."

Phù Ly: "Trước đây lấy bao nhiêu người?"

"Một người."

Phù Ly:..............

Cho nên cậu tới góp cho đủ số sao?

Sau khi tất cả đều làm xong, Sở Dư kiên trì muốn đưa Phù Ly về nhà, Phù Ly không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý. Khi đi qua một cửa hàng sách, Phù Ly nhìn thấy gian hàng sách giảm giá đặc biệt, liền đi vào chọn mấy quyển sách luyện tập thi đại học.

Sở Dư nhìn hóa đơn sách, cái gì mà "Năm năm thi đại học bảy năm khuôn mẫu" "Thanh Phong mật quyển" "Quyển tập giải đề thi", nhìn thấy to đầu. Chẳng trách tốc độ phát triển của nhân loại lại nhanh chóng như vậy, bọn họ không chỉ tàn nhẫn với chính mình, cũng tàn nhẫn với đứa con của chính bọn họ. Rõ ràng là tuổi thọ chỉ có trên dưới một trăm năm, nhưng lại tốn phần lớn thời gian vào học tập và làm việc, vì để thế hệ sau tích lũy được càng nhiều tri thức, bọn họ có thể bỏ vào số lượng vốn rất lớn, loại hành vi vô cùng khát vọng tri thức này, trừ con người ra, không còn loài nào có thể làm được.

Chẳng qua....................

Sở Dư lén nhìn Phù Ly ôm sách vở bài thi lên xe, tu yêu có gan cùng với con người tham gia thi đại học, cũng là hoa lạ của yêu giới. Cậu nhớ tới hậu bối của những tu sĩ tu chân kia, thành tích đều không tốt, đồ đệ của ai có thể thi đỗ đại học chính quy, đều hận không thể tổ chức đại tiệc mười ngày, thông báo cho cả tu chân giới.

Đêm khuya, rất nhiều người đã rơi vào giấc ngủ say. Bên bờ biển, thủy triều vồ về bờ cát, nước biển sâu không thấy đáy gần như có thể cắn nuốt hết tất cả. Hồ lô trong tay Trang Khanh rung lên mạnh mẽ, dường như có thứ gì đó đang muốn phá vỡ hồ lô chui ra.

Gió biển thổi động mái tóc Trang Khanh, ngay sau đó thủy triều dâng lên, một con kim long to lớn nhanh chóng biến mất trên mặt biển, mặt biển cũng nhanh chóng khôi phục lại yên lặng, chỉ còn lại chú rùa nhỏ chậm chạp bò đi, không ngừng kiên trì đi về phía biển khơi.

Sau khi kim long xuống nước, tốc độ nhanh như sét đánh, đi vào đáy cốc sâu nhất, cũng chỉ là chuyện trong vòng vài phút. Dưới đáy eo biển tối đen không ánh sáng, ánh sáng duy nhất đó là ánh sáng công đức màu vàng kim trên người kim long. Có một vài sinh vật ở đáy biển sâu trông vô cùng tùy ý, dường như cũng không thích ứng được sự tồn tại của ánh sáng, lắc lắc cái đuôi, bỏ chạy về phía xa.

Tranh Khanh hóa thành hình người, đổ Chu Yếm trong hồ lô ra, sau đó phong ấn vào trận pháp dưới đáy biển.

Chu Yếm là mãnh thú trên bờ, xuống đáy biển rồi, đừng nói là làm loạn, hắn còn không đủ khí lực để thoát khỏi phong ấn. Hắn rít gào trừng mắt nhìn người đàn ông toàn thân hiện ánh sáng vàng công đức, hận không thể nuốt anh vào bụng.

"Chu Yếm." Trên tay Trang Khanh xuất hiện một khối ngọc bội, ngọc bội nằm trong lòng bàn tay anh, tỏa ra ánh sáng nhu hòa vàng tím đan xen, "Tuổi thọ tổng cộng hai ba nghìn một trăm hai mươi mốt năm, giết hại vô số yêu loại, ăn cả trăm vạn người, dẫn tới chiến loạn, tàn sát cả trăm tòa thành, hôm nay cầm tù ngươi nơi đáy biển, đợi khi phong ấn tiêu tán, cũng chính là lúc mà ngươi có thể ra khỏi biển."

Ánh mắt Chu Yếm rơi trên miếng ngọc bội trên tay Trang Khanh, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.

Đây là............sổ công đức thiên cơ?

Con kim long này rốt cuộc là đã góp được công đức vô thượng mấy trăm đời, vậy mà lại có thể dùng sổ công đức thiên cơ. Thậm chí còn có thể dùng tu vi chưa tới hai nghìn năm, áp chế hung thú thượng cổ như hắn tới không có sức lực phản kháng.

Giới tu chân hiện tại, tu vi cao thấp đều không phải tuân theo pháp thuật cơ bản sao?

Chu Yếm tuyệt vọng từ trận trong tim, lẽ nào hắn phải ở dưới đáy biển này sao?

"Ngươi có sổ công đức thiên cơ thì làm sao, ta chính là hung thú thượng cổ được trời công nhận, cho dù ăn trăm vạn người thì đã làm sao, ngươi vẫn chỉ có thể giam cầm ta, mà không dám giết ta."

Nghĩ tới bản thân mình nghìn năm vạn năm sau này chỉ có thể ở dưới đáy biển, Chu Yếm vô cùng sợ hãi, trở nên vô cùng phẫn nộ.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Yếm: Đây là tu chân giới, nhưng không hề tu chân một chút nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.