Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 22



Sáng hôm sau khi tới giờ đi làm ở ban quản lý, mọi người liền nhìn thấy thông báo về khoản phạt trên hệ thống công tác, sau khi biết rõ đối tượng chịu phạt, trên mặt bọn họ không hề có chút bất ngờ. Từ xưa tới nay, long tộc huyết thống cao quý, trời sinh pháp lực cao cường, làm việc đường hoàng, ngạo mạn, từ trước tới giờ đều xem thường yêu tu bình thường.

Phần lớn long tộc sau khi sinh, liền tự mang năng lực điều mưa khiển sấm, ngưng băng giáng tuyết, không chỉ nhận sự tế bái của nhân loại, ngay cả phần lớn tiểu yêu gặp bọn họ, cũng phải hành lễ cúi chào. Cũng chính vì như thế, một bộ phận rồng hành sự bừa bãi, sẽ vì tâm tình không tốt hay vui đùa trêu chọc mà đột nhiên làm tuyết lớn hay mưa to, khiến cho nhân loại và đọng vật vô cùng chật vật.

Loại tình huống thế này mãi tới sau khi lão đại tiếp nhận ban quản lý tu chân mới dần dần chuyển tốt hơn. Vốn bọn họ tưởng rằng lão đại có quan hệ huyết thống với long tộc, khẳng định sẽ có chút thiên vị long tộc, ai biết sự thật lại hoàn toàn tương phản, lão đại không chỉ có không thiên vị long tộc, ngược lại còn đối với bọn họ vô cùng nghiêm khắc.

Gần mười năm nay, lão đại viết vô số phiếu phạt với long tộc, số tiền ấy đã có thể mua một mảnh đất ở thủ đô rồi. Bọn họ từng đoán, có lẽ lão đại quan hệ với long tộc không tốt, nhưng mà trừ bỏ việc phạt tiền theo quy định, lão đại cũng chưa từng tới Long Cung dưới biển sâu tìm phiền phức, cho nên loại ý tưởng này cũng không có chứng cứ xác thực.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đưa ra một kết luận, đó là dù lão đại cương trực công chính, tuyệt đối sẽ không vì vấn đề chủng tộc mà thiên vị bên kia.

"Hai trăm vạn đối với long tộc là chuyện nhỏ, nhưng Thanh Long Bắc Hồ hình như là họ hàng thân thuộc nhà Long Vương, ai có thể tới bắt anh ta đi?" Sở Dư quay đầu nhìn mọi người trong phòng, mọi người đều cùng nhau quay đầu đi, không đám nhìn thẳng vào mắt Sở Dư. Bọn họ không chế mệnh mình quá dài, ai dám chống đối long tộc.

"Lâm Quy, tôi nhớ rõ cậu từ biển tới............" Cuối cùng ánh mắt Sở Dư rơi trên người thanh niên mặc sơ mi caro ngồi ở góc phòng.

"Anh Dư, tổ tiên nhà em đã từng theo Long Vương làm thừa tướng, nhưng mà chút bản lĩnh này của em, đâu dám tới bắt rồng. Thanh Long Bắc Hồ kia là rồng nước ngọt, em cảm thấy việc này anh đi càng thích hợp hơn." Lâm Quy lắc đầu mạnh, "Anh tha cho em đi."

"Tôi đi làm cái gì, làm thức ăn cho Thanh Long chắc?" Sở Dư sợ hãi, vội ho một tiếng, "Chuyện bắt rồng không quan trọng, chúng ta thông báo khoản phạt này cho long tộc trước, nếu như Thanh Long Bắc Hồ cảm thấy có lương tâm, tới đầu thú thì sao?"

"Suy nghĩ một chút, dù sao cũng không phạm pháp." Trương Kha nhỏ giọng nói thầm. Mấy năm nay một số long tộc cứ theo ý mình mà làm, tạo ra không ít chuyện thiếu đạo đức, làm cho một số nơi gặp thiên tai nghiêm trọng, mấy năm nay nếu không phải lão đại gây áp lực cho long tộc, chính đốn một phần long tộc không coi những sinh linh khác ra gì, chỉ sợ bọn họ ngày càng kiêu ngạo.

"Đừng cho rằng bản thể ngư tộc nhà tôi không có tai, thì cho rằng chúng tôi không thể nghe được." Sở Dư quay đầu nhìn Trương Kha, "Thính lực của chúng tôi rất tốt đấy, cậu lẩm bẩm cái gì tôi đều nghe thấy hết cả rồi, cậu giỏi thì cậu đi đi."

Trương Kha: Vào lúc này, cho dù là đàn ông thì cũng không đi được,.

"Hay là..........." Ngữ khí của Từ Viện có chút yếu ớt, "Hay là để lão đại tự mình đi bắt?"

Mọi người:..............

Chuyện gì cũng để lão đại làm, còn cần bọn họ làm gì?

Nửa tiếng sau, bên ngoài bắt đầu nổi chớp, sấm rền, mưa như trút nước, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đẩy cửa ra, đi thẳng vào.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn, tuy rằng diện mạo của người đàn ông kia có vài phần tuấn tú, nhưng nhìn mặt mày, làm cho tất cả sinh vật trong phòng đều rõ ràng, đây khẳng định là một người kiêu ngạo.

Bỗng nhiên, một luồng long khí mạnh mẽ truyền ra từ người đàn ông mặc áo đen, phần lớn yêu tu ở đây không ngăn cản được bản năng sinh vật, ngồi xổm xuống, hiện ra vẻ vô cùng chật vật.

"Dáng vẻ như thế này còn muốn cầm tù ta mười năm?" Người mặc áo đen nâng cằm lên, kiêu căng nhìn quét một lần sinh vật trong phòng, "Một đám phế vật."

"Thanh Long điện hạ, cho dù ngài là Long thần chưởng quản ao hồ, cũng không nên tới ban quản lý chúng tôi khiêu khích." Trên người Sở Dư có số mệnh đạo gia, trước sự áp bách của Thanh Long cũng coi như không quá chật vật. Cậu quay đầu lại nhìn các vị đồng nghiệp, tuy rằng bình thường bọn họ vẫn hay đấu võ mồm lẫn nhau nhưng lại không thể nhịn để người ngoài bắt nạt đồng nghiệp.

"Một con cá mà cũng dám ra đây khiêu khích?" Thanh Long cười lạnh, vung tay lên, Sở Dư với sức chiến đấu bằng 0.5 con ngan bay ra ngoài, làm lật cái bàn trước mặt xuống chân Trương Kha.

"Sở Dư, anh không sao chứ?" Trương Kha đỡ Sở Dư từ dưới đất lên, Từ Viện cùng mấy người khác chắn trước mặt Sở Dư, có người cầm pháp bảo, có người cầm chuỗi bùa chú, tình hình chiến đấu căng thẳng.

Cạch.

Cạch.

Cạch.

Đúng thời khắc căng thẳng, tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền tới, tất cả các sinh vật trong phòng đều dừng tay, đồng thời nhìn ra phía cửa.

"Tạch."

Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Tranh Khanh hôm nay vốn nghỉ phép đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

"Ta còn tường rằng Trang lão đại trong truyền thuyết lợi hại tới thế nào, thì ra cũng chỉ là một con rồng tạp chủng máu lai." Thanh Long Bắc Hồ nhếch khóe môi bên trái lên, trong giọng nói tràn đây trào phúng, "Ban quản lý cái gì, chẳng qua chỉ là vài con người, yêu tu ở gánh hát rong không lên nổi sân khấu, các người cho rằng long tộc của chúng ta là gì?"

Trang Khanh liếc nhìn trong văn phòng một cái, phất tay làm cho tất cả những đồ vật trong phòng khôi phục về trạng thái ban đầu, cả long khí mà Thanh Long cố ý tản ra cũng bị anh ngăn lại, "Năm mươi năm trước, Long Quân Bắc Hồ tiền nhiệm cũng nói với tôi như vậy, sau đó Long Quân của Bắc Hồ trở thành anh."

Thấy Trang Khanh có thể áp chế long uy của bản thân, sắc mặt Thanh Long Bắc Hồ có chút khó coi: "Ta là Thanh Long tu vi xếp trong top mười của tộc, cho dù làm Long Quân Bắc Hồ, cũng là bản thân chịu thiệt mà thôi."

"A." Trang Khanh cười lên, anh cười lên giống như hoa tươi nở trong tuyết, vô cùng tuấn tú.

Nhưng mà tất cả các sinh vật ở đay, trừ Thanh Long Bắc Hồ ra, đều bắt đầu run rẩy. Các tu yêu vốn đang chắn trước mặt Sở dư, dần dần lui về phía sau, vô tình bỏ lại Sở Dư tại chỗ. Sở Dư vỗ vỗ ngực mình, muốn làm cho bản thân nôn ra một ngụm máu, nhưng không thành công.

"Tôi rất yêu thích những sinh vật tự tin như anh." Trang Khanh ra tay rất nhanh, nhanh tới nỗi tất cả các sinh vật khác không kịp phản ứng. Chẳng mấy chốc, Thanh Long Bắc Hồ ban nãy vẫn còn vô cùng kiêu ngạo đã bị Trang Khanh giẫm nát dưới chân, không thể nhúc nhích.

"Long Quân Bắc Hồ tiền nhiệm còn năm mươi năm nữa mới ra được Tỏa Linh trận, nếu tôi chỉ phạt anh mười năm, ta sợ rằng những người khác trong tộc sẽ trách cứ tôi bất công." Trang Khanh mặt không biến sắc, chí công vô tư nói, "Cho nên tôi thay đổi chú ý rồi, anh tự ý xông vào ban quản lý, cố ý làm hại tới nhân viên trong Sở, làm trái với pháp quy của ban quản lý tu chân giới, tội càng thêm tôi, lệnh phạt sửa thành 150 năm, phạt tiền 500 vạn."

"Dựa vào đâu mà Long Quân tiền nhiệm chỉ bị phạt một trăm năm, ta lại bị phạt hơn ông ta 50 năm, không công bằng!" Thanh Long Bắc Hồ giận dữ hỏi.

"Long Quân Bắc Hồ tiền nhiệm là Bạch Long." Trang Khanh chậm rãi nói, "Màu trắng có thể làm tâm tình tôi tốt hơn."

Thanh Long:.............

Lúc này mới biết mình gặp phải kẻ tàn nhẫn rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Trang Khanh, ngươi làm như thế này, không sợ chú ruột ta trách tội ngươi?"

Trang Khanh buông lỏng chân, dùng linh lực trói Thanh Long Bắc hồ lại, khom lưng nhìn xuống Thanh Long: "Chú của anh, là ai?"

"Ngươi!" Thanh Long tức giận, "Trang Khanh ngươi hành động như thế, ngươi không sợ tất cả long tộc sẽ bài xích ngươi sao?"

Rút ra một tờ khăn giấy chậm rãi lau tay, Trang Khanh liếc mắt nhìn Thanh Long một cái, "Kéo tới Tỏa Linh trận."

Trương Kha và Lão Hoàng là thuộc hạ rất nghe lời, bọn họ túm lấy chân Thanh Long, kéo hắn đang cứng đơ cả người đi xuống.

"Các ngươi.........." Chờ khi Thanh Long bị kéo xuống rồi, Trang Khanh mới quay đầu lại nhìn mấy sinh vật đang cúi đầu rụt cổ, "Còn không tu luyện tử tế nữa, sau này bên ngoài đồn đại ban quản lý chỗ tôi không một ai có thể đánh nhau được, các cô các cậu không sợ bẽ mặt sao."

Nhóm sinh vật không dám nói chuyện.

"Lão đại, Ninh Hiên, Triều Vân cũng rất lợi hại." Sở Dư nhỏ giọng nói, "Cộng thêm còn có anh ở đây, sao có thể không có ai biết đánh nhau."

Ninh Hiên là hóa thân của danh kiếm thượng cổ, chuyên giết chóc, một kiếm chém nghìn người. Triều Vân là một cây trâm phượng vô cùng xinh đẹp, là vật mà nữ đế duy nhất trong lịch sử Thần Châu (Trung Quốc) vô cùng yêu thích, sau khi nữ đế mất đi trâm phượng biến thành hình người, vì được nhiễm vận khí đế vương, tu vi vô cùng cao thâm. Thời gian gần đây, hai người đi truy sát đại yêu, còn chưa quay lại.

Nếu như hôm nay có hai người đó ở đây, bọn họ cũng sẽ không mất mặt như vậy. Không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ quan văn, chứ không phải quan võ.

Trang Khanh nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu, mới trầm mặt không nói một câu rời đi, năm nay tuyển người mới, nhất định phải tuyển hai người biết đánh nhau, thành tích văn hóa kém một chút cũng không sao, viên chức ở ban quản lý đã đủ rồi.

"Tiểu Phù, cậu lại làm đề à?" Trong phòng nghỉ bảo vệ, Chương Sơn ôm hộp cơm đi vào, thấy Phù Ly đang múa bút thành văn, bước lên trước nhìn mấy cái, lại không một tiếng động lắc đầu ngồi xuống. Tinh thần học tập nhiệt tâm này của Tiểu Phù quả thực nên tán dương, nhưng mà chữ viết quả thực không dễ nhìn.

"Ừ." Phù Ly xoa nắn cái đầu choáng váng của mình, cảm thấy bản thân đã sống phí hoài bao nhiêu năm rồi. Đầu óc của con người rốt cuộc là như thế nào mới có thể nghĩ ra đề bài khó tới như vậy?

Ông cụ đang lau nhà bên cạnh cúi đầu qua nhìn một cái rồi lại quay ra, tiếp tục cúi người lau sàn: "Đáp án của câu này không phải là 86.957 sao?"

"Thật sao?" Phù Ly kinh ngạc nhìn ông cụ lau sàn, giở ra trang đáp án tham khảo ở cuố cùng, đáp án chính xác thật sự là 86.957.

"Đây là đề xác suất rất đơn giản, tuy con số thoạt nhìn rất phức tạp, nhưng quá trình giải đề cũng không hề khó." Ông vỗ vỗ vai Phù Ly, "Cậu bạn nhỏ, tiếp tục cố gắng." Tuy rằng nhìn dáng vẻ này của cậu, không giống như người có thể tự học để vào đại học, nhưng tinh thần vô cùng tốt.

Nhìn thấy bóng dáng ông lão chậm rãi ra khỏi phòng nghỉ, Phù Ly một lần nữa cảm thấy trí tuệ và sự vĩ đại của con người, bọn họ có thể thành thủ lĩnh của vạn vật, không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.

"Bị dọa rồi sao?" Chương Sơn cười ha ha, "Ông cụ này trước đây là giáo viên dạy toán của một trường cao trung có tiếng, sau khi nghỉ hưu vài năm đi làm lại, ông nói rằng bây giờ trí nhớ của mình không còn tốt nữa, sợ làm ảnh hưởng tới học sinh, mới tới chỗ chúng ta tìm chút việc làm."

"Tại sao còn phải ra ngoài làm việc?" Phù Ly không hiểu, "Không phải tiền lương hưu của giáo viên rất được sao?"

"Ông ấy tâm địa tốt, không chịu ngồi yên, nghe nói còn giúp đỡ mấy học sinh nghèo khó vùng núi." Chương Sơn mở hộp cơm ra, lắc đầu nói, "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà ông ấy rất tốt, nếu như cậu có gì không hiểu, có thể tới tìm ông ấy, còn hơn là cậu ngồi đó suy nghĩ mãi không ra."

Phù Ly nhìn ra ngoài cửa, ông lão đang lau sàn nhà ngoài hành lang, nhìn có vẻ tinh thần khỏe mạnh.

Rất lâu sau, Phù Ly mới khẽ nhíu mày.

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Khanh: Thuộc hạ dưới trướng, không một ai biết đánh nhau cả!

~~~~~~~~~~~

Hơi đắn đo về cách xưng hô giữa các nhân vật >....< vì mấy con yêu quái người tối cổ kia không thân thiện với con người nên mình vẫn để xưng hô ta ngươi. Ai có ý kiến góp ý gì cứ nó cho mình nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.