Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 30



Không ngờ rằng lão đại sẽ nói đỡ thay cho thí sinh, Triều Vân kinh ngạc nhìn về phía Trang Khanh, thấy vẻ mặt của anh nghiêm túc, đột nhiên hiểu được, xem ra lão đại rất coi trọng bản lĩnh của người tên Phù Ly này.

Sau khi vòng ba kết thúc, năm mươi người chỉ còn lại năm người, bây giờ trăng đã lên, sao đã hiện, gió đêm nhẹ thổi.

Trừ Phù Ly ra, bốn người còn lại lần lượt là Ngũ đệ tử Ngụy Thương của phái Thanh Hà, Nhị đệ tử chính thống của phái Điền Viên – Trọng Trạch, thanh tu đạo trưởng của Lâm An Quan, cùng với một con rùa vàng yêu.

Lâm An Quan và Sở Dư vẫn còn có vài phần quan hệ, bởi vì tòa đạo quan này xây dựng lên trên địa chỉ của của Trường An Quan, cho nên hiện tại Sở Dư cũng được coi như trưởng lão danh dự của Lâm An Quan, còn có Ngụy Thương của phái Thanh Hà, là sư huynh đồng môn của Trương Kha, nghe nói lấy thân phận yêu tu gia nhập môn phái. Mà con rùa vàng kia, cũng có vài phần giao tình với Lâm Quy, vô cùng am hiểu bói toán, xem quẻ.

Nếu như thực sự luận bối cảnh quan hệ, có lẽ Phù Ly là người không có bối cảnh nhất trong đây.

Có thể ở lại tới hiện tại, bốn vị này cũng đều là người trẻ tuổi nổi bật của tu chân giới, Phù Ly nhìn khuôn mặt phấn chấn của bốn vị kia, không nhịn được đỏ mặt, liệu cậu có bị coi như là bắt nạt trẻ con không?

"Biểu hiện của năm người rất tốt, cảm ơn.........." Triều Vân còn chưa dứt lời, đột nhiên phía chân trời truyền tới tiếng đùng đoàng, giống như sấm vang lại giống như tiếng sinh vật nào đó đang gầm gừ. Trong lòng cô có một dự cảm không lành, vội vàng quay đầu nhìn Trang Khanh.

Trang Khanh ngẩng đầu phất tay, trần nhà hóa thành trong suốt, những người trên sân đấu nhìn thấy bầu trời cuồn cuộn mây đen, cả bầu trời gần như muốn sập xuống. Cũng may bây giờ đã là đêm khuya, rất nhiều người đã chìm sâu trong giấc mộng, nghe thấy âm thanh nhiều lắm cũng chỉ nghĩ là sét đánh.

Trong tầng mây, có một con chim lớn diện mạo quái dị xuất hiện, Triều Vân vì nhiễm khí của đế vương, tu vi vô cùng cao thâm, loáng thoáng thấy được diện mạo của con chim kia.

Đầu thân đuôi giống rắn, không chỉ có một đôi cánh, còn có...........ba chân?

Chẳng lẽ là kim ô?

Sau khi cô ra nhập ban quản lý, tuy rằng luôn có yêu quái, nhân tu tác loạn, nhưng tướng mạo và thuật pháp tu hành của bọn họ đều thông thường, yêu tu có diện mạo viễn cổ như thể này, cô chưa từng gặp qua bao giờ.

Nghĩ tới mấy ngày trước đây đồng nghiệp của cô bắt được Chu Yểm hung thú viễn cổ, bất an trong lòng Triều Vân càng thêm mãnh liệt. Loại yêu quái viễn cổ nãy đã nhiều năm không xuất hiện ở nhân gian, nhưng năm nay lại liên tiếp xuất hiện, đây là trùng hợp hay là có điềm báo gì?

"Con chim này hình như chỉ có ba chân, lẽ nào là............kim ô ba chân trong truyền thuyết?" Sở Dư nuốt nướng miếng, cổ họng khô khốc.

"Không phải là kim ô." Phù Ly ngẩng đầu nhìn kỹ sinh vật quái dị trên không trung, "Kim ô hiện thế, rực rỡ như mặt trời, cả trời đất đều sáng như ban ngày."

"Lão đại, Bộ an toàn quốc gia gọi điện thoại tới cho anh." Lâm quy đưa điện thoại cho Trang Khanh.

Trên trời xuất hiện một con chim lớn như vậy, Bộ An toàn quốc gia không phát hiện mới là lạ. Trang Khanh nhận lấy điện thoại, nói vài câu sau đó liền cúp máy. Anh quay người nhìn các đồng nghiệp, "Bố trí kết giới."

"Vâng."

Mọi người trong ban quản lý thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhưng thời khắc vô cùng nghiêm túc này, bọn họ phi thân lên trên, dựa theo phương hướng của từng người, bày ra một trận pháp cực lớn trên không trung, ít nhất trong thời gian ngắn, sẽ không bị quốc gia khác với dân chúng bình thường phát hiện ra trên trời có một con chim kỳ lạ diện mạo vô cùng quái dị.

Tại một khu dân cư nào đó, có một đứa trẻ mơ mơ màng màng thức dậy đi vệ sinh, sau khi quay lại phòng nhìn qua cửa sổ một cái, thấy trên tầng mây có một con chim kỳ lạ đang bay lượn, cậu bé bị dọa tới mức cả người đều tỉnh táo lại, áp mặt vào khung cửa sổ để nhìn kỹ hơn, phát hiện căn bản không phải chim lạ gì, mà chỉ là một đám mây đen có hình dạng kỳ dị.

Lẽ nào là do trời quá tối nên nhìn nhầm?

Nhặt chiếc chăn nhỏ rơi dưới đất lên, cậu nhóc lên giường ngủ lại, nhưng không biết tại sao, cậu lại nằm mơ thấy một chuyện rất đáng sợ, ngủ vô cùng bất an.

Lăn tới lăn lui trên giường, nhưng không thể tỉnh lại.

Người ở ban quản lý đều đi bố trí kết giới rồi, chỉ còn lại năm thí sinh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời không biết bản thân nên đi giúp đỡ hay nên ở lại đây chờ bọn họ trở lại.

"Tiếng kêu của con chim kia dường như có chút kỳ lạ." Trọng Trạch của phái Điền Viên mở miệng phá vỡ sự lúng túng giữa bọn họ, "Lầm rầm, lầm rầm, không biết là có ý gì."

Phù Ly đột nhiên nhớ tới, năm đó trong núi có một con vượn yêu đã từng nói với cậu, ở một nơi tên là Cảnh Sơn, có một con chim vô cùng ghê tởm sinh sống, đầu thân đuôi giống rắn, bốn cánh sáu mắt, hình như tên của nó là..... Toan Dữ?

Vượn trắng thích nhất kể cho cậu nghe một chút đại yêu quái đáng sợ ở bên ngoài, cậu đã quên mất phần lớn rồi, nhưng con Toan Dữ này miêu tả tướng mạo thực sự ghê tởm, cho nên tới bây giờ cậu vẫn nhớ rõ.

Nếu như Toan Dữ xuất hiện ở nơi nào, nơi đó sẽ xuất hiện chuyện sự việc kinh khủng. Nặng thì tà khí bốn phía, nhẹ thì sẽ làm cho con người mơ thấy ác mộng, gặp phải một vài chuyện đáng sợ.

"Lão đại!" Sở Dư bay tới trước mặt Trang Khanh, vẻ mặt ngưng trọng, sắc mặt trắng bệch, "Em nhớ Chu Yểm từng nói, trên người yêu hoàng có hai đôi cánh, thân như núi lớn, con chim này...........không phải là yêu hoàng đấy chứ?"

"Sao có thể!" Sắc mặt Từ Viện không dễ coi so với Sở Dư bao nhiêu, cô cúi đầu nhìn ánh đèn của nhà nhà dưới tầng mây, lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, nếu như thực sự là yêu hoàng, sẽ có bao nhiêu người phải rơi vào cảnh gian khổ. Không biết vì tự an ủi bản thân, hay thực sự cảm thấy đây không phải yêu hoàng, giọng của Từ Viện có chút sắc bén, "Chu Yểm nói, toàn thân yêu hoàng khoác lông vàng kim cứng như giáp, mắt to như mặt trời, mũi như thần trâu, chân đạp mây đỏ thẫm, người to như núi, kêu một tiếng thì chấn động núi sông, con yêu vật này nhìn giống như rắn, lấy đâu ra lông kim giáp?"

"Chu Yểm chưa từng nhìn thấy yêu hoàng, lỡ như đây là tin đồn nhảm thì sao." Sở Dư vừa nói, vừa nhanh tay tạo kết giới, cười khổ nói, "Nếu như thực sự là yêu hoàng, sợ rằng chúng ta phải liều chết đánh một trận."

Không trung có chút lạnh lẽo, mặt Từ Viện trắng như tuyết: "Chúng ta không thể thua......."

Thành phố này có hơn hai mươi triệu dân, bọn họ không trả nối cái giá khi thua trận.

Sở Dư cúi đầu nhìn dưới chân, cảnh đêm ở thành phố này rất đẹp, ngọn đèn lấp lánh, xinh đẹp như ngân hà.

Kết giới nhanh chóng được đan xong, một khoảng không trung rộng lớn này đều nằm gọn trong kết giới, các hãng hàng không đều nhận được thông báo khẩn cấp, nói rằng tình hình thời tiết trên trời ở thủ đô rất tồi tệ, tất cả máy bay đều tạm thời không thể đi vào sân bay thủ đô.

Có mấy hãng hàng không dân dụng không tin, kết quả là sau khi bay tới vùng trời thủ đô, bay vòng vòng rồi lại bay ra ngoài. Có cơ trưởng cảm thấy tình huống có chút kỳ lại, tại sao bay vào không dễ, bay ra lại rất đơn giản?

Nhưng làm một người cơ trường, hiện tượng thời thiết kỳ lạ nào mà chưa từng thấy qua, cho nên ý niệm kia chỉ vừa xuất hiện trong đầu đã nhanh chóng bị đẩy ra sau não/

"Lão đại, kết giới đã bố trí xong, các ban ngành liên quan khác, quốc gia cũng gửi thông báo rồi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Vũ khí mà Triều Vân cầm trong tay là một cây kiếm hoa sen, nghe nói năm đó nữ đế thờ phụng phật giáo, cho nên bảo thợ thủ công khắc lên chiếc trâm phương này một đóa hoa sen. Sau đó nữ đế băng hà, sau khi Triều Vân hóa hình pháp bảo tùy thân của cô chính là một thanh bảo kiếm có khắc hình hoa sen.

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ." Trang Khanh nhìn con chim lạ đang vỗ cánh trong mây, "Mục đích của con yêu thú này không rõ ràng, tôi đi qua đó thăm dò trước." Nói xong, anh cởi Tây trang hàng hiệu trên người, chuẩn bị hóa thành hình rồng.

Một cánh tay trắng nõn túm lấy tay áo sơ mi của anh, trên tay áo hiện lên vài nếp nhăn sâu.

Trang Khanh lập tức quay đầu, không ngờ Phù Ly vô thanh vô thức nhích lại gần.

"Cậu Phù, cậu có ý gì?" Trang Khanh giật áo sơ mi ra, quay đầu tiếp tục quan sát con chim lạ kia, rõ ràng là muốn chuẩn bị hóa nguyên hình sau đó đánh nhau với con chim kia một trận.

"Con chim lạ có khả năng là chim Toan Dữ của núi Cảnh Sơn, tuổi đời nhiều gấp mười mấy lần cậu." Phù Ly thở dài, làm một con yêu quái già đã có thể trình xin tiền phúc lợi, Phù Ly không thể không đứng ra.

Tuy rằng nhìn thấy thân rắn nhẵn bóng của chim Toan Dữ kia, cậu cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhưng lúc này không thể đứng phía sau, để trẻ chưa thành niên chiến đấu với đại yêu được. Nếu sớm biết hôm nay sẽ gặp phải chuyện như thế này, cậu sẽ không mặc đồ mới tới, đánh nhau bị rách mất thì thật lãng phí.

"Đợi đã, cậu định làm gì?" Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly chuẩn bị qua đó xử lý con chim lạ, vội gọi cậu lại nói, "Đây là chuyện của ban quản lý chúng tôi............"

"Yêu quý trẻ chưa thành niên, là trách nhiệm của mọi người." Phù Ly vỗ vỗ vai Trang Khanh, "Người lớn làm việc, trẻ con không nên xen mồm vào."

Chưa thành niên.........

Ai?

Trang Khanh trầm mặt nói: "Đừng có thất thần nữa, bảo vệ kết giới, tuyệt đối không thể để thứ gì trên người Toan Dữ rơi xuống nhân gian."

Thành viên ban quản lý cảm thấy bản thân giống như nghe thấy lời gì đó không nên nghe.

"Vâng!"

"Toan Dữ, Toan Dữ.........." Toan Dữ lượn vòng trong mây, chẳng qua hắn chỉ ngủ mấy nghìn năm, tại sao thế giới đã biến thành như thế này rồi? Con người có tiền tới mức trang hoàng dạ minh châu khắp nơi, cũng không biết những cột sáng kỳ lạ kia từ đâu tới, lúc ẩn lúc hiện trong không trung, làm cho đầu óc hắn choáng váng. Hắn chỉ ngủ dậy đói bụng, muốn tới biển bắt chút động vật biển ăn thôi, kết quả lại bị những ánh sáng kỳ quái đó làm hoa mắt.

Nếu như trước đây, chỉ cần hắn ở trên trời kêu to, tự nhiên sẽ có tiểu yêu hoặc con người đưa tế phẩm lên, chỉ cần hắn đồng ý rời khỏi, những con người kia nguyện ý dâng lên tất cả đồ ăn. Hiện tại hắn đã lượn vòng rất lâu rồi, không chỉ không có con người ra quỳ lạy, ngay cả tiểu yêu cũng không có.

Lẽ nào hắn ngủ một giấc, lá gan của con người và tiểu yêu cũng to hơn rồi?

Toan Dữ nhìn xuống mặt đất, sáu con mắt bị ánh đèn sáng lạn trên mặt đất kích thích chảy cả nước mắt, đôi cánh trước của hắn vội vàng che mắt đi, bay lên tầng mây cao hơn một chút. Đây là pháp bảo đáng sợ nào, lại sáng như ánh sáng mặt trời?

"Người tới có phải là đại vương Toan Dữ của núi Cảnh Sơn không?" Dù sao chỉ cần là yêu quái có danh tiếng, thêm một tiếng đại vương ở đằng sau, tuyệt đối không sai.

Toan Dữ buông cánh trước ra, nhìn xung quanh nửa ngày, cuối cùng mới phát hiện ra một người đứng sau tầng mây, sáu con mắt của hắn trừng trừng, nói ra tiếng người: "Chính là ta, ngươi là ai?"

"Tại hạ là tiểu yêu ở Vị Thủy." Phù Ly khách khí nói, "Không biết đại vương tới đây có việc gì?"

"Vị Thủy?" Toan Dữ không có cảm giác mấy về phương hướng nghĩ nghĩ, cũng không rối rắm Vị Thủy rốt cuộc là ở đâu, "Tiểu yêu này thực sự thức thời, mau mau dâng tế phẩm dâng lên bổn vương."

"Đại vương có điều không biết, hiện tại con người đã không còn cần phải dâng tặng tế phẩm cho yêu tu nữa rồi, ngài vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi."

Phù Ly nhìn thấy mắt Toan Dữ mờ mịt đẫm lệ, làm một tư thế mời.

"Cái gì?!" Toan Dữ tức giận, "Con người lại đáng hận tới như thế, không dâng tế phẩm cho bổn vương cũng không sao, không ngờ còn dùng pháp bảo làm hoa mắt bổn vương, ta phải đi xuống dọa bọn họ, để cho bọn họ biết sự lợi hại của ta."

Hắn không tin, trước đây chỉ cần hắn đi ra, không cần phải làm gì cả, những con người này đã dập đầu cúi lạy rồi, hận không thể để hắn đi ngay lập tức. Hiện tại cho dù lá gan con người có lớn hơn, cũng vẫn là con người, tuyệt đối sẽ không thể lợi hại hơn so với hắn.

"Đại vương." Phù Ly chắn trước mặt Toan Dữ, "Ngài nên quay về đi."

"Không về." Sáu con mắt của Toan Dữ trừng lên, "Ta muốn dọa chết bọn chúng."

Phù Ly nhìn thấy thân thể trơn bóng kia, liền cảm thấy cả người không thoải mái, còn cộng thêm sáu đôi mắt đồng thời trợn lên, Phù Ly không nhịn được quay đầu qua một bên, không nhìn đối phương, "Đại vương, có thể vì ngài đã rất lâu không xuất hiện ở nhân gian rồi, không biết quy tắc của con người, bây giờ bọn họ đã khởi xướng tin vào khoa học, phản đối mê tín dị đoan."

"Mê tín dị đoan là cái gì?"

"Sự tồn tại của chúng ta, chính là mê tín dị đoan."

"Nực cười!" Toan Dữ giận tới nỗi cái đuôi suýt chút nữa thắt lại, "Bản vương muốn cho bọn chúng thấy chút màu sắc." Hắn nhắm mắt lại lao xuống dưới, kết quả còn chưa bay được xa, cánh đã bị túm lại.

"Tiểu yêu quái, ngươi buông tay ra, nếu không ta ăn cả ngươi!" Toan Dữ há to miệng, lộ ra răng nhanh sắc nhọn, "Bổn vương đã đói mấy nghìn năm rồi, đang lo không có gì để lót dạ đây."

Phù Ly sao có thể để hắn xông ra ngoài, nếu như để hắn xông ra khỏi kết giới, có lẽ đêm nay cả thủ đô đều nằm mơ ác mộng, ngày mai trên báo chí thần bí lại có nội dung để viết.

Toan Dữ thấy Phù Ly vẫn không chịu buông tay, thân hình linh hoạt như rắn, vươn cổ ra táp về phía Phù Ly. Thân hình hắn quá lớn, dáng vẻ mở miệng lớn ra, giống như cá mập muốn nuốt gọn con cá nhỏ, chuyện cắn chết Phù Ly không thể đơn giản hơn nữa.

Phù Ly không ngờ Toan Dữ sẽ vì một câu không vừa ý mà ăn cậu, may mắn cậu phản ứng nhanh, lập tức lộn ngược ra sau, hai chân giẫm mạnh lên lưng Toan Dữ.

Toan Dữ bị đạp phải kêu rên một tiếng, xông ra xé toang tầng bây bên cạnh. Làm đại yêu thượng cổ, tuy rằng Toan Dữ không biết đánh nhau nhưng cũng có bí quyết bảo toàn mạng sống, hắn mở miệng phun ra một luồng khói xanh, khói xanh bay thẳng về phía Phù Ly.

Nếu như yêu quái trúng phải khói mê này, sẽ mất thần trí, ngoan ngoãn thành con mồi trong miệng Toan Dữ, năm ấy Toan Dữ dựa vào thủ đoạn này, ăn không ít đại yêu.

Nhưng hắn đã coi thường bản lĩnh của Phù Ly, hắn thấy Phù Ly không né tránh, thậm chí còn phi thẳng về phía hắn, âm thầm cười nhạo tiểu yêu này không có kiến thức, không biểu sức mạnh sở trường của hắn.

Nhưng Phù Ly xuyên qua khói xanh, không ngất đi, cũng không lộ ra dáng vẻ bị mê mẩn, ngược lại còn lấy ra một cái quạt, hung hăng vả vào mặt Toan Dữ, Toan Dữ nhất thời đau tới giàn giụa nước mắt.

Toan Dữ kêu gào một tiếng, tiếng kêu xuyên tận trời xanh, xoay người mở hàm răng sắc bén, hung hăng đánh tới Phù Ly.

"Lão, lão đại!" Sở Dư căng thẳng nghe động tĩnh trong đám mây," Bên trên đánh, đánh nhau rồi sao?"

Trang Khanh trầm mặt, lấy phụ kiện trên người, hóa thành thần kiếm, xông về hướng tầng mây dày. Sở Dư hoảng sợ nhìn tầng mây, không do dự đến ba giây, cầm lấy vũ khí của mình chạy theo.

Phù Ly từng cứu cậu khỏi vuốt của quỷ họa bì, hôm nay ân nhân gặp nạn, mặc dù cậu sợ chết, nhưng cũng không thể tham sống sợ chết.

"Ninh Hiên, chúng ta qua đó trợ chiến." Triều Vân cầm bảo kiếm trong tay, xông qua đó. Ninh Hiên, Trương Kha, Lâm Quy, ba người cách đó tương đối gần, bọn họ nhìn nhau rồi đều xông qua đó.

"Toan Dữ, Toan Dữ..........." Tiếng kêu của Toan Dữ chói tai, yêu khí tản ra xung quanh, sát khí mang theo từng đợt gió nhẹ, thổi vào trong lòng mọi người.

Càng tới gần, tiếng kêu của con chim càng vang dội, sự sợ hãi trong lòng mọi người ngày càng tăng. Trang Khanh thổi một hơi, mây che ở trước mặt mọi người dần dần tản ra, thân hình xấu xí khổng lồ của Toan Dữ lộ ra trước mặt mọi người.

"Toan Dữ!"

Khi mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ thấy con Toan Dữ này kêu lên thảm thiết, toàn bộ người nó như bị thứ gì ném ra ngoài, sau đó lại bị tàn nhẫn kéo lại, cái đầu lớn đập vào đuôi rắn của hắn, phát ra một tiếng nổ lớn.

Sở Du tập trung nhìn qua, chỉ thấy Phù Ly đang cầm một ngón chân của nó, quay tới quay lui.

Con Toan Dữ này.... kỳ thật là đồ chơi bơm hơi hả? Hay là, nhận thức về sự việc của bọn họ có chút sai lầm?

Phù Ly phát hiện đám người Trang Khanh qua đây, ném Toan Dữ lên tầng mây, cười thật thà chất phát: "May là Toan Dữ đánh nhau không giỏi, nếu không lần này phiền toái rồi." Nói xong, cậu đá cái đuôi Toan Dữ, "Có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế sao, động một tí thì muốn ăn người ăn yêu, mở miệng ra là muốn tế phẩm, đồ ăn nhà người ta cũng không phải gió thổi tới, hành vi này không tốt."

Làm phiền rồi?

Mọi người thấy lông vũ bay đầy trời, im lặng thu lại vũ khí pháp bảo bản mệnh trên tay.

Tác giả có lời muốn nói:

Toan Dữ: Ta, ta không dám cầu tế phẩm nữa. Ta muốn về Cảnh Sơn QAQ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Toan Dữ – 酸与: Hình dáng giống con rắn, sáu mắt, bốn cánh, ba chân. Tiếng kêu của nó cũng chính là tên nó, loài chim này xuất hiện ở đâu thì nơi đó sẽ gặp phải chuyện không may.

Vượn trắng (Bạch Viên): là một loài dị thú có ngoại hình rất giống con khỉ, tay chân rất dài, giỏi leo trèo, tiếng kêu cực kỳ thê thảm. Bạch Viên ở cổ đại được cho là vượn đã trải qua nhiều năm phát triển biến hoá mà thành, tượng trưng trường thọ nhiều phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.