Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 4



Diện mạo tà yêu quái dị, tại ngõ nhỏ chỉ dựa vào ánh sáng mặt trăng này, càng thêm vẻ đáng sợ. Trương Kha liên tục phun ra hai ngụm máu, nhìn người trước mắt mình, Phù Ly tay chân khẳng khiu, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng, không nghĩ rằng bản thân mình đường đường là đệ tử ưu tú của Thanh Tiêu phái, sẽ phải chết ở hẻm nhỏ này, đã thế sau khi chết còn bị tà yêu moi tim mổ phổi.

Không đúng, cậu đã kéo Phù Ly về phía sau mà, tại sao đột nhiên lại chạy lên phía trước?

Đã đến nước này, còn muốn làm anh hùng cái gì?

"Đừng cố nữa, phun ra cả bát máu rồi, anh đứng vậy có mệt không?" Phù Ly quay đầu nhìn Trương Kha, chỉ thềm đá bên cạnh, "Cậu ngồi xuống đây được không?"

Ngồi cái em gái anh. Sắp chết đến nơi còn ngồi?

Trương Kha tức giận lại phun ra một ngụm máu, tên yêu quái này có biết cái gọi là nguy hiểm hay không? Trong lúc cậu đang suy nghĩ, tà yêu phía đối diện biến tay thành móng vuốt, vuốt nhọn sắc bén đánh vào người Phù Ly, tốc độ nhanh đến nỗi cậu không kịp kêu lên một tiếng.

Giây tiếp theo, cậu bỗng cảm thấy bản thân nhẹ bẫng, thắt lưng bị một vật gì đó nhấc lên, chờ lúc cậu lấy lại tinh thần, cả người đã đứng trên bức tường.

"Quy tắc của nhân loại nơi đây là dùng văn minh, một câu không vừa ý liền động thủ, không phù hợp quy tắc chút nào." Phù Ly mang theo Trương Kha, giống như đang mang một con gà nhỏ. Trương Kha cúi đầu nhìn bức tường xập xệ, không dám tùy tiện nhúc nhích, không may làm sập tường, cậu trở về lại bị phê bình.

Thôi quên đi, còn có thể trở về nghe mắng cũng là một chuyện may mắn rồi. Nghĩ đến đây, cậu dùng mu bàn tay lau vết máu dính bên miệng, cho tay vào túi lấy ra một đống bùa chú, nói với Phù Ly, "Cậu đi gọi người giúp đỡ, tôi ở đây giữ chân hắn."

Phù Ly liếc mắt nhìn bùa chú trong tay Trương Kha. Nhân loại bây giờ không chỉ đơn giản hóa kiểu chữ, còn đơn giản hóa cả bùa chú nữa sao? Vẽ còn không xong, loại bùa này liệu có bao nhiêu uy lực?

Khó trách khẩu hiệu của loài người hiện tại là phát triển khoa học kỹ thuật, ngày cả giới tu tiên vẽ bùa còn lười như vậy, nếu như thực sự xảy ra chuyện lớn thì cũng không thể dựa vào bọn họ được.

"Tôi không đi." Phù Ly ném Trương Kha ra phía ngoài bức tường, từ trên cao nhìn xuống nói, "Anh đi gọi người giúp đỡ, để nơi này cho tôi."

"Không ai được đi hết." Chu Yếm nhìn thấy hai người kia coi hắn như không khí, phi thân tiến lên, muốn trực tiếp lấy mạng Phù Ly. Phù Ly thấy hắn lại đây, nhẹ nhàng như chim yến nhảy xuống tường vây, tay túm lấy Trương Kha, "Quên đi, chúng ta cùng nhau chạy vẫn tốt hơn."

Vừa nghe thấy từ trốn, Trương Kha mở miệng chưa kịp nói gì đó thì đã bị một luồng gió lớn chặn họng. Cậu cảm thấy bản thân như là vật trang sức trên người Phù Ly, bị xách bay tới bay lui, tốc độ nhanh đến nỗi cậu suýt nôn ra.

Phù Ly bản thể là thỏ chắc, nhảy nhanh như vậy?

Mỗi khi tà yêu sắp đuổi kịp bọn họ, Phù Ly đều kịp thời né trành tập kích của tà yêu, Trương Kha ban đầu còn liên tục hoảng sợ nhưng về sau chỉ trầm mặc không nói. Tiếng gió vù vù bên tai, ánh trăng sáng trên đầu, Trương Kha chưa bao giờ cảm thấy không sợ chết như lúc này.

Ngay lúc Trương Kha nghĩ rằng Phù Ly sẽ tiếp tục chạy, cậu lại ngừng lại, ném Trương Kha xuống dưới đất.

Trương Kha nằm sấp dưới mặt đất mềm mại lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau lưng là một con sông nhỏ không mấy sạch sẽ, bốn phía là đất hoang. Cũng được, hai người họ chết ở chỗ này, ít nhất cũng có điểm tốt chính là không làm cho dân chúng bình thường hoảng sợ.

"Chạy đi, sao không chạy nữa?"

Thanh âm của tà yêu rất khó nghe, còn mang theo khẩu âm địa phương, vào thời khắc này, Trương Kha ngạc nhiên nghĩ rằng, con yêu quái này nhất định không phải người bản địa.

"Chu Yếm, ngươi không yên ổn ở Tiểu Thứ Sơn của ngươi, chạy đến đây làm gì?" Phù Ly vung tay lên, mũ của Chu Yếm rơi xuống đất, làm lộ ra cái đầu trắng toát, khuôn mặt giống con người nhưng lại mọc lông trắng đầy đầu, cảm giác đáng sợ không nói lên lời.

Trương Kha nghe được cái tên "Chu Yếm" này, chút nữa thì nghĩ rằng tai mình có vấn đề, đây không phải là yêu quái chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao, lẽ nào nó thật sự tồn tại trên đời?

Chu Yếm không ngờ rằng hiện tại lại có người vẫn còn nhận ra hắn, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Phù Ly một lúc lâu, xác nhận bản thân chưa từng gặp qua yêu quái này, lập tức nở nụ cười kỳ dị: "Biết là ta, ngươi còn dám chạy?"

Trong những câu chuyện thần thoại, Chu Yếm có danh xưng hung thần, yêu loại thấy là chạy. Trương Kha là nhân sĩ giới tu chân, đương nhiên cũng có nghe được những truyền thuyết liên quan đến Chu Yếm, giờ đây cậu cũng không buồn nhúc nhích, chuẩn bị đổi sang tư thế thoải mái chờ chết.

"Không phải ngươi có sở trường chạy trốn sao?" Trên mặt Phù Ly lộ ra nét nghi hoặc, dường như rất nghiêm túc cùng Chu Yếm thảo luận vấn đề này, "Lẽ nào những năm qua, ngươi đã quên hết bản tính của mình?"

Những lời Phù Ly nói làm cho Chu Yếm nhớ lại những ngày tháng bị đại yêu thượng cổ ức hiếp, lập tức hét lớn: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta chẳng qua chỉ là một con yêu nhỏ bé vô danh, nhưng lại tình cờ nghe được chuyện xưa của Chu Yếm đại vương mà thôi." Phù Ly cúi đầu nhìn Trương Kha vẫn nằm dưới đất không nhúc nhích, sờ sờ tiền thưởng làm việc tốt trong túi áo, quyết định bản thân vẫn nên làm một con yêu quái biết báo đáp ơn nghĩa.

"Linh khí nhân gian vẩn đục, đại vương sao không ở lại Tiểu Thứ Sơn lại đến đây ăn thịt người?"

"Tiểu Thứ Sơn, làm gì còn Tiểu Thứ Sơn!" Chu Yếm nổi trận lôi đình. "Ta chẳng qua chỉ đi biển chơi mấy ngày, khi trở về Tiểu Thứ Sơn đã bị "thú hai chân" quét sạch, ngay cả giường Xích Đồng Bạch Ngọc của bản vương cũng không buông tha!"

Phù Ly cúi đầu nhìn Trương Kha, Trương Kha đen mặt trầm mặc, đâu phải chuyện của hắn.

"Thú hai chân" hủy đi lãnh địa của ta, ta mới tim gan của họ, đó là điểu hiển nhiên.

"Ta thấy việc này đâu có liên quan gì đến con người, nếu ngươi cho ta chút thể diện, chuyện này ta sẽ bỏ qua..."

"Cho ngươi thể diện? Những năm qua lũ tiểu yêu khoe mẽ lấy lòng bổn vương không có thiếu, da mặt dày giống như ngươi ta chưa từng thấy qua. Ngươi nghĩ gì vậy, cũng dám đòi bổn vương cho ngươi thể diện." Chu Yếm châm chọc nói, "Dù sao "thú hai chân" hại bổn vương mất nhà, ta muốn ăn hắn thật thoải mái."

"Vốn dĩ ta còn cảm thấy do con người làm sai trước, ta thay con người bồi thường ngươi một chút, ngươi an an ổn ổn sống trong núi sâu vậy là xong." Phù Ly xắn tay áo sơ mi, "Nhưng là ngươi không cho ta thể diện nên ta rất không vui."

"Ha ha ha ha ha." Chu Yếm cảm thấy vô cùng buồn cười, "Ngươi chỉ là một con yêu quái nhỏ, bổn vương càng không cho ngươi thể diện, ngươi định làm gì ta?"

Trương Kha nhìn thấy Phù Ly đột nhiên nhảy lên, còn chưa kịp nhìn rõ động tác của cậu, đã thấy Chu Yếm bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống nước, gây ra một tiếng vang rất lớn.

Đại, đại lão?

"Cầm lấy cái này, trói hắn lại." Phù Ly nhét một cái roi vào tay Trương Kha.

Trương Kha nhận lấy cái roi không cũ cũng không mới, nhảy thẳng vào trong nước, chẳng bao lâu đã trói được Chu Yếm kéo lên. Nhìn Chu Yếm ngoan ngoãn đi theo sau, Trương Kha không nhịn được hoài nghi, đây thật sự là hung thú trong truyền thuyết sao?

Phù Ly ngửi thấy mùi hôi trên người Trương Kha, lùi lại hai bước, xem ra ban nãy bảo con người này đi bắt Chu Yếm là một quyết định sáng suốt.

"Không biết tiền bối là đại yêu thượng cổ, vãn bối có mắt như mù, xin tiền bối thứ lỗi." Câu đầu tiên Trương Kha nói khi lên bờ chính là tạ lỗi với Phù Ly

Phù Ly không hiểu gì, nhìn cậu nói: "Đại yêu thượng cổ gì cơ, tôi chẳng qua chỉ dựa vào roi đánh yêu này mới có thể trị được hắn."

"Ngài... Không phải là đại yêu thượng cổ sao?" Trương Kha bán tín bán nghi quan sát Phù Ly, thấy cậu không giống như đang nói dối, mới thở ra một hơi, "Vậy roi đánh yêu này là thế nào?"

"À, cái này hả?" Phù Ly bâng quơ nói, "Trước kia có hai con yêu vương đánh nhau, cuối cùng một con bị giết, một con bị sét đánh chết, tôi liền tiện tay nhặt luôn roi."

Trương Kha:...

Đúng là tiện thật.

Chu Yếm bị roi đánh yêu trói lại đau đớn rống lên, bởi vì bị roi đánh yêu trói lại, hắn lộ ra nguyên hình. Đầu trắng như tuyết, thân mình giống khỉ, bốn chân đỏ thẫm, quỳ trên mặt đất nhe răng trợn mắt.

"Bản thân là yêu loại, lại cùng "thú hai chân" thông đồng làm bậy." Hai mắt hắn đỏ sậm nhìn chằm chằm Phù Ly, hé ra hàm răng sắc nhọn, "Vua của yêu tộc chúng ta sẽ có ngày tỉnh lại, đoạt lại thế giới thuộc về chúng ta."

Trên bầu trời, sau khi mặt trăng bị che khuất bởi tầng mây, không biết có phải do Trương Kha nhìn nhầm không, cậu cảm thấy được mặt trăng mơ hổ tản ra ánh đỏ.

"Đừng có nghĩ vớ vẩn." Phù Ly gõ một cái thật mạnh lên đầu Chu Yếm, "Xã hội phong kiến đã sớm diệt vong, làm gì còn vua. Loại yêu quái ở thâm sơn cùng cốc như ngươi đúng là không có chút kiến thức, không biết rằng thời đại đang phát triển, xã hội đang tiến bộ sao?" Tuy rằng cậu cũng là một con yêu quái từ nông thôn đến, nhưng hiện tại cậu đã bắt đầu học tập tri thức nhân loại, tại phương diện này có chút cảm giác kiêu ngạo.

Phù Ly vừa nói xong những lời này, khí tức khủng bố phát ra từ trên người Chu Yếm tức thời biến mất tăm hơi, Trương Kha nói với Chu Yếm: "Tà yêu Chu Yếm, vì phạm phải điều 3 khoản 1 quy định của yêu giới, nhẫn tâm sát hại bốn mạng người vô tội, điều 8 khoản 12 lấy con người làm đồ ăn, hiện tại bị ban quản lý yêu giới bắt về quy án, đi theo ta."

Chu Yếm cười lạnh tỏ ý chống đối, trước đây hắn đã ăn cả ngàn người, những con "thú hai chân" này còn ngoan ngoãn dâng tế phẩm.

"Này, đợi đã." Phù Ly gọi Trương Kha.

"Anh yên tâm đi, đợi sau khi giam giữ Chu Yếm xong, Sở chúng tôi sẽ mang roi đánh yêu trả lại cho cậu." Trương Kha tuy cho rằng roi đánh yêu là một món đồ hiếm có, nhưng cũng không có ý muốn cướp lấy pháp bảo của người khác.

"Ai quan tâm nó đâu." Phù Ly vẫy tay, "Ý của tôi là, tối hôm nay tôi giúp cậu, có thể có... tiền thưởng không?"

Trương Kha lặng người hai giây: "Anh yên tâm, tôi sẽ xin giúp cho."

"Thế thì tốt rồi." Phù Ly yên tâm rồi.

Đêm nay cũng không tính là phí công.

Trong lúc này, một nữ sinh tên Đình Đình cùng bạn bè đi ra khỏi đồn cảnh sát, cô mở ra tấm hình chụp lén trên điện thoại, mở ra một phần mềm, hi vọng có thể dùng internet để tìm ra người tốt đã giúp đỡ cô và bạn bè.

Trong ảnh chụp, một người trẻ tuổi mặc sơ mi,c dù đang ngồi ăn ở quán vỉa hè, cũng không che giấu được tướng mạo tuấn tú của cậu.

Weibo tìm người của Đình Đình, được công an nhân dân chia sẻ, khen ngợi hành động giúp người làm vui của cậu đồng thời cũng kêu gọi cánh đàn ông phải tôn trọng phụ nữ.

Không đến hai ngày, bài post weibo này hấp dẫn sự chú ý của đông đảo quần chúng, không ít người suy đoán không biết người tự xưng Lôi Phong này là ai.

"Tiểu Hồ, đẩy xe xi măng qua đây, nhanh lên!"

"Vâng ạ." Phù Ly đẩy xe, phi nhanh qua, công trường bụi bay đầy trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.