Ra khỏi nhà vệ sinh, Phù Ly không mấy hào hứng, đi tới con đường nhỏ yên tĩnh ở vườn trường, không muốn nói chuyện.
Bên đường có rất nhiều cây bạch quả, gió vừa thổi qua lá cây đã rơi rào rạc, Trang Khanh nhìn chiếc lá trên đầu Phù Ly, nhịn rất lâu cuối cùng vẫn vươn tay ra lấy chiếc lá xuống.
Phù Ly quay đầu nhìn anh, ánh mắt mịt mờ còn mang theo vài phần tò mò, trên mặt như viết chữ tôi có chuyện muốn hỏi.
"Muốn nói gì?" Ngắm nghía lá bạch quả trong tay, Trang Khanh thở dài, "Nói thẳng đi."
"Có phải con người rất coi trọng tình yêu không? Tại sao lại làm ra những chuyện vô tình như thế?" Phù Ly nhỏ giọng nói, "Tòa nhà kia có trận pháp tập oán, người yêu của phược linh kia cố ý giết những học sinh ấy, để bọn họ biến thành oán quỷ, sau đó căm thù phược linh kia có đúng không?"
Phù Ly không thể hiểu được, cho dù không yêu nhau, hai người đã âm dương cách biệt, tại sao còn không chịu buông tha cho linh hồn của đối phương?
"Bởi vì ông ta biết mình làm sai rồi, cho nên áy náy, sợ hãi, cho tới khi áy náy cùng sợ hãi vượt qua giá trị giới hạn, nhìn thấy phần xấu xa của con người nhiều hơn mặt lương thiện, cho nên không cần biết là có kết quả thế nào, ông ta đều có thể bình tĩnh đối diện. Giống như người mắc nợ, nợ quá nhiều rồi sẽ không có cách nào trả được, sẽ sinh ra tâm tư làm cho chủ nợ biến mất, đây chính là lòng người."
"Thiếu nợ, thì phải trả mà?" Phù Ly khó hiểu, "Nếu là người tu hành như tôi và anh, thiếu nợ nhân quả thì cũng phải trả lại......."
"Cho nên cậu vẫn chưa hiểu sao, con người phức tạp hơn yêu quái nhiều." Trang Khanh nhìn Phù Ly, "Cho nên đừng dễ dàng tin tưởng lời nói của con người, cho dù lúc đó người đó thực sự nói thật, cũng không thể thể hiện cả đời cũng không giả, lòng người dễ đổi."
Phù Ly cúi đầu, nhớ tới thú cưng của mình, chữ viết rất đẹp, biết kể chuyện, nướng thịt ngon hơn Cương Liệp đại vương rất nhiều, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, đúng không?"
Đối diện với ánh mắt kỳ vọng của Phù Ly, Trang Khanh chỉ đành gật đầu: "Ừ."
Đi ra khỏi vườn trường, Trang Khanh thấy cậu vẫn không vui vẻ, liền nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu tới một nơi."
"Đi đâu?" Phù Ly theo Trang Khanh lên xe.
"Không phải cậu muốn biết suy nghĩ của bạn trai phược linh sao?" Trang Khanh tắt đai an toàn, "Tôi mang cậu tới gặp ông ta." Để cậu đỡ suốt ngày mang cái lòng tốt mù lòa, cho rằng ai cũng là người tốt.
Sau khi La Bình Vĩ được tổ thi hành án mang về, vẫn còn giả vờ bình tĩnh, cho tới khi chuyên gia tâm lý tội phạm đâm hỏng lời nói dối của ông, cùng với cảnh sát tìm được chứng cứ có tác dụng trong nhà ông, ông mới bắt đầu khai báo quá trình phạm tội và động cơ.
Hai mươi năm trước, xã hội còn chưa khoan dung với đồng tính luyến ái, cho nên cũng có khả năng có người không chịu được lời đồn đại mà tự sát. Bây giờ người đàn ông này vì người yêu đã mất đi của mình làm ra sự việc tàn nhẫn như vậy, tuy rằng tội không thể tha thứ nhưng ít nhiều cũng làm người có năng lực đồng tình mạnh sinh ra vài phần thông cảm.
"Rất nhiều tội phạm thủ đoạn độc ác, khoác lên lớp da tình yêu hoặc tình thân, giống như thể hiện có tình có thể tha thứ." Bành Hàng xem xong bản ghi chép vụ án, ôm hộp mì của minh vừa vớt vừa mắng, "Đều là một lũ súc sinh, nếu như trong lòng thực sự có tình yêu, tại sao lại ra tay với những học sinh vô tội kia."
Ngay cả những sát nhân điên cuồng vô nhân tính, đa phần cũng thích nói rằng tuổi thơ mình bất hạnh hoặc là bị bạn gái cũ vứt bỏ, trên đời này người có tuổi thơ bất hạnh hay bị bạn gái đá thiếu gì, nếu như mỗi người đều làm như vậy, thì hơn mười triệu người trong nước không đủ để cho họ giết.
Bất cứ lí do nào, đều không thể là cái cớ che giấu lí do phạm tội của mình.
"Đội trưởng nói đúng." Một viên cảnh sát lén lén lút lút lấy trong ngăn kéo ra một cây xúc xích, bị đồng nghiệp nhìn thấy, cho đi một nửa rồi, viên cảnh sát này vội vàng nhét luôn nửa cây còn lại vào trong miệng, mới tiếp tục nói, "Nếu như tội phạm đều có thể dựa vào tình cảm để tha thứ vậy những người bị hại kia thì sao, lẽ nào bọn họ xứng đáng bị hại?"
"Tha thứ tội phạm giết người là chuyện của người bị hại dưới âm phủ, trách nhiệm của cánh sát chúng ta là bắt tội phạm." Bành Hàng thực sự đói muốn chết, bận từ trưa tới tận nửa đêm mới được uống vài giọt nước, anh cảm thấy bản thân mình có thể một hơi ăn hết hộp mì.
"Đội trưởng Bành." Một viên cảnh sát đi vào văn phòng, nói nhỏ bên tai Bành Hàng, "Có người đề nghị hỏi người bị tình nghi La Bình Vĩ một chút vấn đề, lãnh đạo đã mang người đi rồi."
"Là ai thế?" Bành Hàng quẹt dầu bên khóe miệng đi, cầm lấy mũ cảnh sát trên bàn, "Chúng ta đi nhìn thử xem."
Tên cặn bã này hại chết mấy học sinh, lẽ nào còn có người tới bảo lãnh hắn?
Phòng đối ngoại của ban quản lý giữ chức bên dưới Bộ an toàn, cho nên Trang Khanh "lấy việc công làm việc tư" dẫn Phù Ly tới gặp người bị tình nghi, phía cảnh sát không thể từ chối, nhưng bọn họ hỏi người bị tình nghi phải có người của cảnh sát ở đó.
"Ông chính là La Bình Vĩ?" Phù Ly ngồi ở trước bàn văn phòng kiểu cũ, đánh giá người đàn ông trước mắt này, thân thể có chút phát tướng, đeo kính, làn da hơi trắng, thoạt nhìn rất nhã nhặn.
"Cậu là ai?" Dáng vẻ La Bình Vĩ rất được, ai cũng không thể ngờ rằng, dưới lớp ra này chính là hung thủ giết người tàn nhẫn.
"Tại sao ông lại muốn hại những học sinh này?" Phù Ly cảm thấy con người này thực sự quá đáng sợ, không khác gì "mặt người dạ thú", nhưng cậu cảm thấy thành ngữ này không quá đúng với yêu tu bọn họ, tại sao con người cặn bã lại được ngồi cùng hàng với loài chim thú, loài chim thú bọn họ sẽ không làm những chuyện như thế.
"Tôi không muốn hại bọn họ, nhưng nếu như bọn họ chết rồi, A Lập có thể sống lại, vì A Lập tôi có thể làm tất cả." La Bình Vĩ lau nước mắt, nói về quá khứ của ông với người yêu, bọn họ yêu sâu đậm thế nào, sự bất lực của bọn họ, cùng với nỗi nhớ nhung hai mươi năm nay chưa từng dứt.
Một người có thể dối trá tới mức nào?
Nhìn thấy người đàn ông này biểu diễn sinh động kể ra tình cảm của mình, mặt Phù Ly cứng ngắc nói: "Nhưng ông dùng phương pháp này không phải là muốn cho người kia hồn phi phách tán sao?"
Động tác La Bình Vĩ dừng lại, sau đó tiếp tục rơi nước mắt: "Cậu ấy là người duy nhất mà tôi yêu trong đời này, sao tôi có thể đối xử với cậu ấy như vậy."
"Nói dối." Đôi mắt đen thẫm của Phù Ly nhìn thẳng vào La Bình Vĩ, "Con người như ông chỉ yêu nhất bản thân mình."
La Bình Vĩ cảm thấy ánh mắt của người đối diện làm người ta rất không thoải mái, dưới ánh nhìn của cậu ta, bản thân ông giống như không mặc quần áo, không có chút gì để che giấu cả. Ông xấu hổ tới có chút tức giận, "Cậu thì biết cái gì, tại sao tôi lại phải nói với cậu những thứ này."
"Mỗi người đều phải trả giá cho việc mình đã làm sai." Phù Ly đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, "Ông cũng sẽ không trở thành ngoại lệ."
"Cảnh sát, cậu ta đang uy hiếp tôi!" La Bình Vĩ dùng bàn tay còn đang đeo còng chỉ vào Phù Ly, "Hiện nay chú trọng chấp pháp văn minh."
Thấy mọi người không để ý tới ông, La Bình Vĩ lại bắt đầu nói mình là tiến sĩ của một trường đại học có tiếng nào đó ở nước ngoài, muốn khiếu nại phương pháp không có nhân quyền này.
"Không hỏi nữa hả?" Trang Khanh thấy Phù Ly ra khỏi phòng thẩm vấn.
"Không có gì để hỏi hết." Phù Ly mím môi, "Vì bảo vệ tình yêu của mình với loại người này mà vứt bỏ mạng sống của mình, thật đáng tiếc."
Trang Khanh hừ nhẹ: "Cậu không hiểu tình yêu, nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Phù Ly im lặng một lúc, phát hiện mình không thể phản bác.
Bành Hàng nhìn thấy Phù Ly và Trang Khanh đi ra từ phòng thẩm vấn, không đi tiếp nữa. Ánh mắt dõi theo hai người đi ra khỏi cục cảnh sát, Bành Hàng trở lại văn phòng tiếp tục ăn mì, chẳng qua trong lòng có cách phán đoán khác về thân phận của Phù Ly.
Chẳng trách Phù Ly suốt ngày đổi công việc, điều tra về cuộc sống trước đây của cậu cũng không phát hiện ra được điều gì có tác dụng, thì ra cậu là người của Bộ an toàn quốc gia. Làm việc trên công trường hay làm bảo vệ đều là vỏ bọc bên ngoài của cậu chỉ dùng để điều tra.
Nghĩ hiểu được điểm này, có đồng nghiệp thăm dò chuyện của Phù Ly với anh, anh đều nói không biết. Nói lung tung đằng sau người ta chính là hại người ta, trong lòng Bành Hàng biết rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.
Ra khỏi cục cảnh sát, Trang Khanh thấy Phù Ly vẫn không vui: "Đi thôi, tôi mời cậu ăn đêm."
"Nửa đêm canh ba, có gì ngon đâu?" Phù Ly không thích mấy loại đồ ăn nhanh kiểu hamburger khoai tây chiên, cho nên không hứng thú gì với đề nghị của Trang Khanh.
"Qua đó thì biết." Trang Khanh đẩy Phù Ly vào trong xe.
Xe dừng lại ở trong một ngõ nhỏ, trong ngõ có một quán cơm rất nhỏ, biển hiệu của quán cơm quét sơn trắng, dùng sơn đỏ viết bốn từ "Quán cơm Cú Đêm", bên trong thực khách thưa thớt vài người, ai cũng có vẻ lười biếng.
Người nấu cơm là một người đàn ông trung niên, hai mắt rất có tinh thần, nhìn thấy Phù Ly và Trang Khanh liền nhiệt tình chào đón.
"Hai vị muốn ăn gì, chỗ tôi có sủi cảo, mì, hoành thánh, canh cay." Người đàn ông trung niên lau qua cái bàn sạch lần nữa, "Giá cả phải chăng, đủ lượng."
"Được ngay." Ông chủ lên tiếng, tinh thần sung mãn xoay người đi nấu canh. Phù Ly liếc mắt nhìn qua thực khách khác mấy lần, những thực khách này không là người, bản thể của những người này có chó có mèo, còn có cả cú mèo.
Những thực khách này nhìn giống như là khách quen của quán, bọn họ ngẫu nhiên sẽ nói đôi ba câu với ông chủ, hai bên cũng sẽ vui đùa với nhau, nhưng mà bọn họ thường liếc nhìn xem xét Phù Ly và Trang Khanh nhiều hơn, dường như đang đoán thân phận của hai người họ.
Hai bát canh cay được đưa lên bàn, quả nhiên giống như ông chủ đã nói, lượng vừa đủ, ông chủ còn đặc biệt rót cho hai người một bát sữa đậu này. Phù Ly vốn nghĩ rằng ông chủ ở đây là con người bình thường, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện trên người đối phương có mùi yêu loại nhàn nhạt, mùi hương này rất nhạt, gần như sắp biến mất.
Nhóm khách quen ăn xong bữa khuya, đưa tiền xong cũng chưa đi, ngồi tám chuyện công việc làm bọn họ suy nghĩ, nhưng lực chú ý vẫn ở trên người Trang Khanh và Phù Ly.
Phù Ly mơ hồ cảm nhận được có chút kỳ lạ, ăn xong cậu và Trang Khanh ra khỏi quán ăn, quả nhiên những khách quen kia cũng lần lượt đi ra.
"Tổ tiên của người này là một con cú mèo, am hiểu nhất là nấu canh long phượng." Trang Khanh khởi động xe, mở cửa sổ ra, làm thoát bớt mùi canh cay trên người.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ông ta yêu một phụ nữ loài người, hai người cưới nhau mười năm vẫn chưa có con, trong lúc vô tình phụ nữ loài người kia phát hiện ra ông ta không phải người."
"Vậy, vậy sau đó thì sao?" Phù Ly có chút căng thẳng, "Bọn họ chia tay sao?"
"Nếu như bọn họ chia tay thì lấy đâu ra đời sau?" Ánh mắt Trang Khanh nhìn Phù Ly giống như đang nhìn một đứa ngốc, "Bọn họ rất yêu nhau, cũng không vì bất đồng chủng tộc mà bỏ qua đoạn nhân duyên này. Sau đó cú mèo cầu được linh dược, làm cho ông ta và người phụ nữ loài người này có con nối dõi."
Phù Ly dường như có hứng thú với câu chuyện cũ này, Trang Khanh tiếp tục kể: "Tuổi thọ của con người có hạn, người phụ nữ kia già đi, cú mèo vô cùng đau lòng, không bao lâu sau khi tan hết tu vi, ông ta cũng chết theo. Ông chủ của quán ăn này không biết là cháu chắt đời thứ mấy của ông ta rồi, tuy rằng đã sớm mất đi bản năng của yêu tu, nhưng tay nghề nấu ăn vẫn được tiếp tục lưu truyền."
"Anh đã từng uống canh long phượng mà con cú mèo kia làm?" Phù Ly có chút tò mò, loại canh này tên là canh long phượng, Trang Khanh không để ý sao?
Trang Khanh gật đầu: "Uống rồi, vị rất ngon."
Trong xe trở nên yên tĩnh, một lát sau Phù Ly đột nhiên hiểu ra: "Trang Khanh, anh kể câu chuyện này cho tôi là muốn nói với tôi rằng cũng có những tình yêu rất đẹp sao?"
"Một đống tuổi rồi, tại sao lại còn thích suy nghĩ lung tung? Tôi chỉ tùy tiện kể một câu chuyện cũ thôi."
Phù Ly: "Ờ."
Trong xe lại một lần nữa trở nên yên lặng, chẳng qua lần này yên lặng có hơi lâu, cho tới khi Phù Ly xuống xe, Trang Khanh cũng không nói thêm câu nào.
Bận rộn cả đêm, tới sáng Phù Ly cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, cậu mua một đống đồ ăn, gõ cửa phòng Côn Bằng.
Tuy rằng lần này có cả đống đồ ăn nhưng Côn Bằng không đòi uống rượu, hắn sợ chuốc cho con thỏ say nữa, thì con rồng ở ban quản lý kia lại nhảy dựng lên đòi đánh nhau với hắn.
"Côn Bằng đại nhân, kỳ thực tôi có một chuyện muốn nhờ.........."
Côn Bằng nhét gói lưỡi vịt còn đang ăn dở vào tay Phù Ly: "Đừng bảo ta đi đánh nhau, ta sợ chết." Ở nhân gian có nhiều đồ ăn ngon như thế, hắn còn chưa ăn đủ đâu, sao có thể chết được?
"Côn Bằng đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, hôm nay không đánh nhau gì cả." Phù Ly nhét lại lưỡi vịt vào tay Côn Bằng bảo hắn ăn tiếp, "Chỉ là có chút chuyện nhỏ thôi."
"Sao ta luôn cảm thấy ngươi tìm ta sẽ không có chuyện gì tốt?" Côn Bằng hoài nghi nhìn Phù Ly, vẫn ăn đống lưỡi vịt còn lại.
"Trước đây mời ngài đi ăn cơm, có lần nào không phải chuyện tốt đâu?" Phù Ly mở to đôi mắt, "Tôi là loại yêu quái lừa yêu sao?"
"Ừ, cũng đúng." Côn Bằng nghĩ kỹ, "Vậy ngươi nói đi."
Phù Ly đợi Côn Bằng nói ra những lời này, phốc một tiếng, cậu biến về nguyên hình, chân trước lông xù xù ôm lấy chân gà vừa gặm vừa nói: "Trên người tôi xuất hiện một chút hiện tượng kỳ quái."
Côn Bằng vuốt vuốt thịt dày trên lưng cậu: "Quả thực kỳ quái, con thỏ thích ăn mặn, còn béo thế này."
"Côn Bằng đại nhân, ngài chưa rửa tay." Phù Ly dịch ra bên cạnh, rung rung lông trên người, "Tôi.........tối mấy ngày trước, tôi không cẩn thận ăn mấy miếng thịt rồng, dẫn tới thiên lôi."
"Ngươi ăn Trang Khanh?" Côn Bằng cao giọng, "Ngươi có còn là yêu nữa hay không, ngay cả rồng chưa thành niên mà ngươi cũng có thể cắn?"
"Sao tôi có thể ăn người nhà mình được, tôi ăn Thanh Long lần trước mà ngài đập."
"Ăn được lắm!" Cảm xúc của Côn Bằng đại nhân trước giờ đều co duỗi như vậy, "Dù cho ngươi có bản lĩnh thế nào cũng chỉ là một con thỏ, vì cân bằng mọi giống loài thiên đạo không thể tha thứ cho đại yêu như chúng ta cũng bỏ đi, sao lại còn không tha thứ cho một con thỏ như ngươi?"
Côn Bằng ngại ngùng lau lau hai tay, xách con thỏ lên nhìn ngắm tử tế một hồi, lật chân vuốt cằm nói: "Nhìn kỹ thì dáng vẻ ngươi quả thực có chút khác biệt so với con thỏ, nhưng mà ta tung hoành yêu giới mấy vạn năm rồi, trong đám đại yêu cũng không ai trông giống như ngươi." Cho dù nội tâm của hắn có lãnh đạm đi nữa thì cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, lấy đâu ra con thỏ ăn rồng, chuyện này hoàn toàn không phù hợp với bản năng động vật. Động thực vật cho dù đã tu luyện thành yêu vẫn sẽ mang theo đặc điểm của bản thể, yêu quái giống như Phù Ly, hắn chưa từng gặp qua.
Hắn sống nhiều năm như vậy, không phải nói là học rộng tài cao nhưng cũng thấy được không ít, thực sự không nhìn ra con thỏ này có gì không phù hợp. Điểm đặc biệt duy nhất trên người đối phương chính là, được cơ duyên thiên đạo mà hóa hình, còn những thứ khác không khác biệt mấy so với con thỏ bình thường, chỉ là có cái mũi của chó thôi.
Những đại yêu thượng cổ như hắn, chỗ lợi hại nhất chính là bản thể của bọn hắn, bọn hắn được linh khí thiên địa hóa thân, từ nhỏ đã có thần lực, những yêu tu khác liều mạng tu luyện cũng không thắng được bọn hắn. Theo như cách nói của hiện đại, bọn hắn ở thời đại ấy cũng có thể coi như là con cưng của thiên đạo.
Thở ra khí hóa thành mây, một ngày đi vạn dặm, giận giữ thì có thể chấn động núi sông, đại yêu thượng cổ không có bản lĩnh như vậy, cũng không biết ngại xưng đại yêu. Loại tiểu yêu như Phù Ly, toàn thân trên dưới không có chút nào lợi hại cả, chẳng khác gì cỏ dại ven đường năm ấy.
Nhưng nếu như cậu thực sự bình thường, tại sao thiên đạo lại đánh cậu?
"Không đúng, thiên đạo còn đánh cả Ngu Cường thành mảnh vụn, tại sao ngươi vẫn còn sống?" Côn Bằng cảm thấy trọng điểm lớn nhất là ở đây.
"Chẳng trách ngươi một mực khăng khăng đòi đi theo con rồng máu tạp kia, đi theo con cưng của thiên đạo, thiên lôi cũng phải cho ngươi đi cửa sau." Côn Bằng lại bóc một gói chân gà gâm ớt, "Bản thân ngươi đã không biết mình là gì, không bằng cứ coi ngươi là con thỏ, ta thấy con thỏ cũng rất tốt."
Phù Ly biến thành người, nhớ tới trạng thái mất khống chế của mình tối hôm ấy, trong lòng có chút bất an. Cậu cúi đầu cắn bánh qui trong tay, trong đầu lại nghĩ tới mùi vị máu rồng.
Tươi non, ngon miệng, thậm chí còn mang theo năng lượng hấp dẫn cậu.
"Nhưng Trang Khanh đối với ngươi cũng coi như là tốt, ngươi đột nhiên điên cuồng muốn ăn rồng, hắn còn che trở cho ngươi." Côn Bằng đột nhiên nói, "Nếu như ta là hắn, có lẽ sẽ bắt đầu đề phòng ngươi, lỡ như một ngày nào đó ngươi phát điên, cắn hắn thì làm thế nào?"
Phù Ly sửng sốt, hình như cậu còn chưa nghĩ tới vấn đề này. Tuy rằng cậu không để ý người khác ăn thịt thỏ trước mặt cậu, nhưng những con thỏ đó đều chưa mở ra linh trí, Thanh Diễn..........đã gần ba nghìn tuổi, là con rồng đã có thể hóa thành hình người.
"Làm yêu, theo đúng lão đại là một chuyện may mắn." Côn Bằng quan sát Phù Ly, "Ngươi cũng rất may mắn."
"Đương nhiên rồi, Trang Khanh thoạt nhìn có chút lạnh lùng nhưng bản tính thì lại rất tốt." Phù Ly không ăn bánh qui nữa, bắt đầu đếm ra ưu điểm của Trang Khanh, "Hào phóng, điềm tĩnh, có trách nhiệm, tâm địa lương thiện, tu vi cao, có nghĩa khí..."
"Dừng, dừng, dừng..........." Côn Bằng ghét bỏ nói, "Nhìn vẻ mặt đắc ý này của ngươi, người không biết còn tưởng rằng ngươi đang khoe con trai. Ngươi là một con thỏ, sinh ra được rồng sao?"
"Anh ấy còn trẻ, chưa thành niên, có thể làm được tốt như vậy đương nhiên là phải khen rồi." Phù Ly hùng hồn nói, "Người trẻ tuổi ấy mà, phải cổ vũ nhiều hơn."
Côn Bằng lười quan tâm tới cậu, dịch mông, đưa lưng về phía Phù Ly, tiếp tục gặm chân gà.
Hắn đã vô số lần cảm khái, chân gà ngâm ớt thực sự, thực sự, thực sự là phát minh vĩ đại nhất của con người.
Ăn xong đồ ăn vặt, Phù Ly chuẩn bị đi, Côn Bằng liếc mắt nhìn cậu, gọi cậu lại.
"Tu hành quyết định ở tu tâm, cho dù là thỏ hay là yêu quái khác, ngươi vẫn là ngươi." Côn Bằng khó có khi nghiêm túc thế này, "Trời đất bao la, bất kỳ lúc nào cũng đang xảy ra biến hóa, rốt cuộc bản thể là gì không quan trọng, ngươi cũng không cần phải để trong lòng."
Phù Ly sững sờ, lập tức cười nói: "Đa tạ Côn Bằng đại nhân."
"Cút đi, cút đi, ta muốn đi ngủ." Côn Bằng duỗi chân, lăn ra đất, nhỏ giọng phàn nàn, "Yêu quái trẻ thật nhiều chuyện."
Đợi Phù Ly đi rồi, Côn Bằng ngồi từ dưới đất lên, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Có thể làm cho Thanh Xà mà Ngu Cường đã nuôi hơn vạn năm biến thành tro tàn, ăn rồng, còn dẫn tới thiên lôi............
Côn Bằng nhớ tới mấy nghìn năm trước, khi loài người mới vừa hưng thịnh, yêu giới từng có một truyền thuyết hoang đường, nói rằng rất nhanh thôi sẽ có một yêu thú mới được sinh ra, mấy nghìn năm sau sẽ thay thế địa vị của đại yêu trở thành thủ lĩnh của yêu giới. Khi đó hắn cho rằng vô số tiểu yêu sợ hãi bọn hắn, cố ý tung ra tin đồn, cho nên căn bản không coi là thật.
Thực tế không chỉ mình hắn không coi là thật, những đại yêu khác cũng không coi lời đồn vớ vẩn này là gì.
Thời gian tin đồn này truyền ra, đã qua năm nghìn năm, dựa theo lời đồn mà suy đoán, yêu thú có thể thay thế bọn hắn, đã sớm nổi danh ở yêu giới từ mấy trăm tới nghìn năm trước rồi, tại sao tới giờ vẫn im lặng không chút tin tức.
Yêu thú có thể thay thế được yêu thú thượng cổ như bọn hắn, nếu như thực sự giống như Phù Ly vậy đó là chuyện buồn cười nhất yêu giới.
Nếu như nói ra, Trang Khanh càng phù hợp là thủ lĩnh yêu giới trong lời đồn hơn so với Phù Ly, nhưng hiện giờ tu chân giới hơi nát một chút, làm lão đại cũng không mấy uy phong.
Ngày mồng mười tháng tám, đại thọ chưởng môn phái Thanh Tiêu – Triệu Tu một trăm năm mươi tuổi, là một nhân tài kiệt xuất của tu chân giới, chưởng môn phái Thanh Tiêu đức cao vọng trọng, không chỉ có nhân tu kính nể ông ba phần, mà cả yêu tu cũng vô cùng tôn trọng ông. Trước lễ đại thọ của ông ba ngày, trang nhất của diễn đàn tu chân giới xuất hiện khẩu hiệu mừng đại thọ của ông, một số tiểu bối ở tu diễn đàn tu chân giới thảo luận về câu chuyện vẻ vang của chưởng môn phái Thanh Tiêu, phái thanh tiêu không chỉ không ngăn lại mà còn có đệ tử trong môn phái, lén lút chạy ra ngoài buôn chuyện nói một ít khuyết điểm của chưởng môn.
Mọi người buôn chuyện, đề tài chuyển tới những ông lớn nào trong tu chân giới sẽ tham gia thọ yến của Triệu Tu.
Một tiểu yêu vừa mới hóa hình sợ hãi bình luận: "Nghe nói trưởng ban Trang ở ban quản lý rất tài giỏi, anh ấy có tới tham gia thọ yến của Triệu Tu không?"
Yêu tu A: Ha ha.
Yêu tu B: Ha ha.
Yêu tu C: Ha ha.
Đệ tử phái Thanh Tiêu: Trưởng ban Trang ngày ngày bận rộn, nếu như có thể tới sẽ làm cho từ trên xuống dưới phái Thanh Tiêu tôi thêm vẻ vang. Nhưng màtrưởng ban Trang hình như cũng không thích tham dự mấy loại tiệc tùng thế này, chỉ sợ sẽ không tới. Nhưng nếu như tới thì sao, nằm mơ cũng không trái pháp luật.
Đệ tử của môn phái nào đó có chút quan hệ với phái Thanh Tiêu: "Ha ha, một số môn phái ỷ vào nhà mình có hai đệ tử làm việc ở ban quản lý, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Chờ xem, nếu như trưởng ban Trang tới tham gia thọ yến của Triệu Chưởng môn, tôi livestream ăn di động ở diễn đàn.