Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 6



Trạm xe lửa ồn ào nhốn nháo, có người trẻ tuổi ăn mặc thời trang, cũng có những bác trung niên mang theo túi lớn túi nhỏ, họ bước đi vội vàng, dường như muốn nhanh chóng rời khỏi những người xung quanh, nhưng lại là một thành viên trong biển người rậm rạp này.

Ga xe lửa tập trung đủ mọi hạng người từ khắp nơi đến, tuy bây giờ đã được quản lý chặt chẽ, khắp nơi đều có camera, nhưng vẫn có người ỷ vào tài cao gan lớn giành tiền bất chính.

Xe lửa vừa vào ga, liền thấy một cụ ông dò hỏi có ai nhìn thấy túi hành lý của ông không. Những hành khách vội vàng, có người không thèm quay đầu nhìn đã đi mất, có người nhìn cụ ông bằng ánh mắt thương hại, nhưng cũng không vì cụ ông mà dừng chân.

Cụ ông có làn da ngăm đen, mặt đầy nếp nhân do năm tháng lưu lại, quần áo trên người ông cũ kỹ, giặt đến nỗi bạc màu, thậm chí còn xù cả lên, có thể thấy rõ ông cụ không phải là người giàu có. Tiếng khóc của ông làm bảo vệ chú ý, bảo vệ lo ông cụ tức giận quá lại sinh bệnh, đỡ ông ngồi xuống bên cạnh. Trong đám người bận rộn, có người đưa cho ông một bịch khăn giấy, có người đưa tới bình nước, nhưng bọn họ vẫn vội vàng bước đi, không kịp quay đầu nhìn.

Gã du côn đứng ở xa xem náo nhiệt, xoay người chuẩn bị theo dòng người đi ra ngoài, còn chưa đi được hai bước, bả vai bị một người vỗ vài cái. Gã đứng người, không quay đầu lại mà chạy thục mạng về phía trước.

"Chạy đi đâu?" Người đàn ông mặc tây trang thắt cà vạt đạp vào lưng hắn, cả người gã không khống chế được đập vào tường, rơi ra vài cái ví kẹp điện thoại.

Thấy chuyện bị bại lộ, gã du côn nhịn đau, hốt hoảng định chạy trốn, không biết người đàn ông tinh anh, tướng mạo tuấn tú đầu tóc gọn gàng này từ đây tới, lại có thể dùng một chân ép gã đến nỗi không thể bò được.

"Tiền của người già mà cũng trộm, không sợ tổn hại âm đức?" Trang Kanh xách tên trộm lên, giao cho người bảo vệ vừa vội vàng chạy tới, thuận tiện nhặt ví tiền và điện thoại dưới đất đưa cho bảo vệ. Trong đó có một túi nhỏ đựng trong một cái túi bóng, anh phủi sạch bụi bên trên, rồi mang đến trước mặt ông cụ.

"Cái này là của ông phải không?"

Ông cụ cầm lấy túi bóng, run rẩy mở ra, bên trong có vài tờ màu đỏ, ngoài ra đều là vài đồng mệnh giá lẻ, tuy túi căng phồng nhưng thực tế thì lại không có nhiều tiền.

"Cảm ơn, cảm ơn!" Ông cụ cảm động liên tục nói cảm ơn Trang Khanh, ngay cả người qua đường cũng kích động vỗ tay.

Trang Khanh chen ra khỏi đám người xem náo nhiệt, chỉnh lại tây trang trên người, rời khỏi đại sảnh nhà ga.

"Cậu gì ơi, đi xe không?"

"Không đi."

"Anh đẹp trai, đi Đông Thành không, về Đông Thành bảy mươi lăm đồng, đưa đến tận cửa luôn.

"Không đi."

Trang Khanh không để ý đến những tài xế lôi kéo khách, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, rồi đi về phía một chiếc xe màu đen, anh gõ cửa kính xe, cửa xe mở ra, một cái đầu trơn bóng xuất hiện: "Lão đại, cuối cùng anh cũng về rồi."

"Xe lửa đến muộn." Trang Khanh ném túi hành lý vào ghế ngồi phía sau, mở cửa xe ngồi vào, lập tức nhíu mày nói: "Người tu hành không thể ham hưởng thụ, tắt điều hòa đi."

Đầu trọc muốn nói lại thôi cúi đầu nhìn Trang Khanh: "Lão đại, đã cuối tháng rồi, chi phí đi lại của sở cúng ta còn chưa dùng hết, anh đừng keo kiệt như vậy?"

"Liên quan gì đến keo kiệt?" Sắc mặt Trang Khanh nghiêm túc, "Người tu hành không sợ nóng lạnh mới là đạo lý."

"Nhưng mà em chỉ là một con cá sợ nóng..."

Đột nhiên một luồng không khí khủng bố ập tới, đầu trọc Sở Dư nuốt nước bọt, đưa tay tắt điều hòa: "Anh nói đúng lắm, em nhất định phải khắc phục bản năng sinh vật mới có thể trở thành một nhà tu hành mạnh mẽ."

"Ừ." Trang Khanh nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, dung mạo tuấn mỹ không góc chết như được chạm khắc ra.

Đi đến nửa đường thì bị tắc đường, dưới nhiệt độ gần 40oC, hai người trong xe lại không chảy giọt mồ hôi nào, dường như mặt trời trên cao chẳng qua cũng chỉ là một cái bóng đèn không chút độ ấm.

"Tà yêu mà mấy hôm trước các cậu báo cáo, đã bắt được rồi hả?"

"Bắt được rồi." Sở Dư là người tính tình không nóng không lạnh, bị tắc giữa đường cũng không có phản ứng gì, "Là Trương Kha bắt được, nghe nói có cao nhân giúp đỡ. Hiện tại cây roi đánh yêu vẫn trói trên người Tà Yêu, tu vi của bọn em không đủ, không dám tùy tiện động vào hắn, nên đành đợi anh về.

Nói đến đây, Sở Dư không nhịn được nói: "Lão đại, sao anh lại đi xe lửa về?"

"Bên kia không có chuyến bay nào trực tiếp về đây."

"Vậy anh đến bờ biển rồi có thể trực tiếp đổi sang máy bay trở về." Sở Dư lại nhẹ nhàng nịnh nọt. "Nếu như không phải bây giờ khắp nơi đều là camera, bằng tu vi của lão đại từ nước ngoài bay về cũng chỉ trong nháy mắt."

Trong xe yên lặng một khắc, Trang Khanh chậm rãi mở miệng: "Vé may bay từ bờ biển về đây không được thanh toán."

Sở Dư:"..."

Trong bệnh viện, nhìn thấy Phù Ly thô bạo ném một khối gì đó màu sắc kì dị vào chén, dùng thìa khuấy khuấy vài cái, rót nước vào rồi chuẩn bị mang vào phòng bệnh cho bệnh nhân uống, Bành Hàng sợ tới mức giữ chặt Phù Ly: "Đồng chí, dùng thuốc giả cho người uống, nếu có vấn đề thì cậu phải ngồi tù đấy."

"Nhưng mà đây là thuốc thật." Phù Ly đẩy tay Bành Hàng ra, "Quân tử nhất ngôn, nặng tựa nghìn cân, chuyện tôi đã hứa chắc chắn không đổi ý."

Người trẻ tuổi này không phải là đầu óc có vấn đề chứ?

"Cậu bé bị ung thư, không phải có thể dùng ba thứ thuốc linh tinh là có thể chữa khỏi." Bành Hàng chạy theo túm chặt áo Phù Ly. "Người anh em, đừng đùa nữa. Việc này cứ giao cho cảnh sát chúng tôi xử lý, tôi đã gọi điện thoại về cục thảo luận, chúng tôi sẽ liên hệ với địa phương đương sự và đơn vị từ thiện, tranh thủ xin một khoản trợ cấp, cậu đừng làm bậy, xảy ra chuyện gì thì cậu không gánh nổi trách nhiệm đâu."

Phù Ly do dự, những năm nay cậu gần như không tiếp xúc với nhân loại, mấy năm ngần đây ngẫu nhiên đi vào xã hội loài người, cũng chỉ vì vào nhà con người xem trộm "Thời sự". Nếu như thể chất con người xuất hiện thay đổi, uống thuốc này không có tác dụng, khả năng này cũng có thể xảy ra.

Ai ngờ cửa phòng trà nước đột nhiên mở ra, người phụ nữ đen gầy ban nãy định nhảy lầu nhìn thấy cái chén tỏa ra mùi thuốc trên tay Phù Ly, liền đoạt lấy chạy vào phòng bệnh.

"Này, đợi đã!" Bành Hàng gấp gáp, muốn ngăn chặn người phụ nữ nhưng lại bị cản lại.

"Anh đừng vội, nếu như lại có tác dụng thì sao."

"Trước mặt tính mạng con người, không có nếu như!" Bành Hàng tức giận quát, "Nằm trên giường bệnh vẫn chỉ là một đứa trẻ!" Anh đẩy Phù Ly ra, vội đuổi theo.

Phù Ly cúi đầu ngơ ngác nhìn bàn tay bị đẩy mạnh ra, thật lâu về trước cậu có gặp một bộ khoái ở nhân gian, lá gan của những bộ khoái đó có lớn như vậy sao?

Ai cũng không thể xem thường sức lực của một người mẹ đang trong cảnh tuyệt vọng, khi Bành Hàng đuổi đến phòng bệnh, đứa trẻ đã uống được một nửa, nhưng không biết có phải là do nhầm lẫn không, anh cảm thấy thuốc này rất thơm, có thể là do bỏ mấy loại tinh dầu không tốt cho sức khỏe vào trong.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của người phụ nữa, Bành Hàng nói không ra lời rằng đây chỉ là thuốc giả, anh quay đầu ra hiệu cho người đồng nghiệp, bảo bọn họ tìm bác sĩ tới, nếu như xảy ra chuyện gì, có bác sĩ kịp thời cấp cứu.

Bác sĩ chủ trị nghe thấy có người cho bệnh nhân uống thuốc không rõ tên, bị dọa không nhẹ, lập tức ném hộp cơm mới chỉ ăn vài miếng, chạy một mạch đến phòng bệnh. Không phải là bọn họ kinh ngạc, thực tế đã từng phát sinh sự việc người nhà bệnh nhân nghe phương thức cổ truyền ở đâu đó, mang đến cho bệnh nhân thử, kết quả hại bệnh nhân cấp cứu không kịp, mạng cũng không còn.

Bác sĩ chủ trị một mạch chạy đên phòng bệnh, bám vào cánh cửa thở hồng hộc, chợt nghe tới tiếng nói của bệnh nhân mới chín tuổi.

"Mẹ ơi, bụng con không đau nữa rồi."

Bác sĩ chủ trị nghĩ thầm, không lẽ trong thuốc có thành phần giảm đau? Hiện nay những kẻ lừa đảo bán thuốc giả đều không ra gì, làm ra những chuyện thất đức như vậy. Ông thở gấp mấy cái, đi đến giường bệnh làm kiểm tra cơ bản cho bệnh nhi, tim phổi bình thường, mạch đập bình thường, đồng tử không xuất hiện biến chứng, ấn nhẹ vào phần bụng của bệnh nhân, bệnh nhân cũng không thấy bệnh nhân biểu hiện đau đớn.

"Cậu đã cho đứa nhỏ ăn gì vậy?" Bác sĩ chủ trị nhìn người phụ nữ nhỏ gầy, người phụ nữ hoang mang lắc đầu. Quay đầu nhìn ra ngoài, nhưng không nhìn thấy người thanh niên ban nãy đâu cả.

Người đâu rồi?

Bành Hàng lắc đầu, không nhớ ra được người thanh niên đó đã rời đi lúc nào.

"Lão đại!" Sở Dư đang lái xe sắc mặt biến đỏ, nói với người đàn ông ngồi phía sau, "Anh có ngửi thấy gì không?"

Bản thể của anh ta là cá, khứu giác cũng không phải rất tốt, nhưng mùi thịt linh chi nồng nặc này làm anh ta không thể nào lờ đi được.

Trang Khanh đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn bệnh viện bên cạnh, thấp giọng nói: "Thái tuế..."

Thịt linh chi nghìn năm mới chín, có thể trị được bách bệnh. Nhưng mà đại đa số người hoặc yêu đều không thể sử dụng, nếu như ăn phải thái tuế, nhẹ thì mắc bệnh nặng khó trị, nặng thì tan cửa nát nhà. Lâu người nhân gian xuất hiện một lời đồn, nếu như có người vận thế không tốt, sẽ có người đùa cợt nói rằng có phải người kia "phạm thái tuế" hay không.

Nhưng anh ngửi thấy mùi vị thái tuế này rất lạ, bên trong không có oán khí, cũng không có sát khí, thậm chí còn không mang nhân quả.

Giờ đây tu chân giới cận kề sự suy bại, người tu chân đời sau thua kém đời trước, nếu như có người có loại thái tuế không mang nhân quả này, nhất định sẽ bị vô số người truy đuổi, làm sao có thể dễ dàng mang ra ngoài.

Mùi của thái tuế tan đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.

Trang Khanh không phải là người chưa bao giờ thấy qua đồ tốt, cho nên rất nhanh mất đi hứng thú với thứ này.

"Haiz, bây giờ yêu quái chúng ta cũng thật khó khăn." Sở Dư từ trong kinh ngạc tỉnh lại, chỉ người trẻ tuổi đang nhặt vỏ chai nước ở trước cổng bệnh viện, "Đã lưu lạc đến mức phải nhặt phế liệu đổi tiền kiếm sống rồi."

Trang Khanh liếc mắt nhìn, thấy một người thanh niên mặc áo phông đang nhặt vỏ chai nước ném vào chiếc túi bóng cậu mang theo.

"Cậu không chăm chỉ tu luyện, biết đâu có ngày bị khai trừ khỏi sở, rồi lại phải cùng cậu ta tranh việc."

Mùi của rồng?

Phù Ly ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, trước đây có rồng bay qua, nếu như phát hiện thời tiết nóng bức, còn có thể làm vài cơn mưa, cho bách tính gặp hạn lâu ngày được trận mưa rào, rồng bây giờ càng ngày càng keo kiệt.

Ngay cả đức tính tốt đẹp rồng đi tới đâu mưa đến đó đều quên rồi.

Đúng thật là đời sau thua kém đời trước.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Tiểu Ly: Đây là con yêu quái tệ nhất yêu giới ta từng gặp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.