Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 67



"Mọi người có cảm thấy hình như hôm nay tâm tình của lão đại vô cùng tốt hay không?"

Triều Vân cắn một miếng quả Châu Ngọc: "Tôi nghe nói tôi hôm qua lão đại và long tộc náo loạn có chút không vui, rất nhiều người đều nhìn thấy?"

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Trương Kha, là người nhà chủ nhân tiệc mừng thọ đêm qua, theo lý thì Trương Kha nên là người rõ ràng nhất.

Trong lòng Trương Kha âm thầm kêu khổ, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mình, chỉ đành nói: "Trưởng lão của phái chúng tôi không biết quan hệ giữa lão đại và long tộc không tốt, xuất phát từ ý tốt mới sắp xép bọn họ ngồi cùng nhau.

"A."

Mọi người không nhịn được hít sâu một hơi, e rằng nể mặt Triệu chưởng môn nên họ mới không đánh nhau ngay tại chỗ.

"Khi đó tôi đang giúp đón tiếp khách, không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nửa đêm hôm qua nghe những vị khách khác truyền tin tức tới, lão đại với Bạch Long Quân đang đánh nhau ở trên trời." Trương Kha bổ sung thêm một câu, "Bạch Long Quân bị đánh cho tơi bời, còn không có sức đánh trả."

Chút bản lĩnh cỏn con ấy, đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không mắng lại, còn cố ý khiêu khích, không phải là tự kiếm chuyện hay sao?

"Đánh nhau với người ta tâm tình còn rất tốt?" Triều Vân kinh ngạc quên cả ăn quả Châu Ngọc, "Không khoa học chút nào."

"Ở chỗ của chúng ta còn nói khoa học cái gì." Sở Dư chỉ vào giao diện máy tính làm việc, "Hôm qua lão đại còn tự mình viết hai phiếu phạt, một cho mình, một cho Bạch Long Quân."

"Có lẽ........tức tới ngốc rồi?" Triều Vân sửa sang lại sườn xám trên người, xinh đẹp quyến rũ nói, "Thà rằng tự phạt mình cũng phải đánh cho Bạch Long một trận, lần này lão đại giận cũng không nhỏ."

"Không đúng, lẽ nào không phải vì việc lão đại với anh Phù mặc đồ đôi sao?" Ngụy Thương ngay thẳng đơn thuần, còn không hiểu văn hóa công sở nói, "Tình yêu làm tâm tình người ta tốt hơn, không phải là lý do này sao?"

"Tình yêu cái gì, kỳ động dục của ai tới rồi hả?" Phù Ly đi tới văn phòng của Trang Khanh một chuyến, quay lại đúng lúc nghe thấy lời của Ngụy Thương. Trong văn phòng này, vì tôn trọng riêng tư của đồng nghiệp, rất nhiều thời điểm Phù Ly không hao phí tu vi cố ý nghe những người khác nói gì, cho nên nửa câu trước Ngụy Thương nói gì, cậu không nghe rõ.

"Em nói lão đại......."

Trương Kha vươn tay kéo sư đệ của mình về, cười cười nói: "Bọn em đang nói, chủng loại hổ của Ngụy Thương sắp diệt sạch rồi, muốn tìm đối tượng phù hợp có lẽ không dễ dàng."

"Thực sự không mấy dễ dàng." Phù Ly gật đầu nói, "Đợi khi nào có thời gian rảnh rỗi mọi người vào rừng sâu tìm thử xem, biết đâu lại có người phù hợp."

"Anh Phù nói đúng, đợi khi nào có thời gian rảnh em đi tìm cùng cậu ấy." Trương Kha trịnh trọng gật đầu, "Nhất định sẽ không để cậu ấy thành người đàn ông độc thân đâu."

Ngụy Thương: "................"

Thấy Phù Ly thực sự không nghe thấy lời của Ngụy Thương, mọi người đều thở ra một hơi. Vốn là mấy câu trêu chọc chuyện riêng tư, nếu như bị đương sự nghe thấy vậy thật lúng túng.

"Anh Trương, thể diện của quý phái lớn thật, cả Khổng Du mà cũng mời được." Sở Dư dùng máy tính lên diễn đàn tu chân giới, "Người vô cùng thanh cao như Khổng Du đạo hữu mà lại đồng ý hiến nghệ cho Triệu chưởng môn, thật sự là hiếm thấy."

"Đừng nói nữa, tối hôm qua có khách uống say, luôn nói bản thân mình là mỹ nhân, tôi và các sư huynh đệ đều bận rộn tới mức chân không chạm đất, đâu có thời gian xem biểu diễn gì." Trương Kha ngáp một cái, "Nếu như hôm nay không phải đi làm, tôi hận không thể ngủ thẳng tới trưa mới dậy."

"Cái này mà đòi gọi là Bách điểu triều Phụng." Tống Ngữ không tham gia tiệc mừng thọ nhìn video biểu diễn trên diễn đàn, vô cùng khinh thường nói, "Phượng Hoàng chân chính, đâu cần phải làm mấy động tác cuốn hút thế này? Phượng Hoàng vừa đi ra, bách điểu không có ai dám không theo."

"Anh Tống, anh nhìn thấy Phượng Hoàng rồi?"

"Đương nhiên." Tống Ngữ có chút tự đắc nói, "Yêu ở thời đại chúng tôi, có ai chưa từng nhìn thấy Phượng Hoàng?"

Những người khác vừa hâm mộ, lại vừa thất vọng, lại có một cảm giác như thỏ chết hồ bi.

Lúc này tại phái Thanh Tiêu, Triệu Tu cùng vài vị trưởng lão đang bóc quà mà các khách quý mang tới, sau đó đăng ký tạo danh sách, đợi khi sau này hồi lễ cũng có thể tính toán trước. Hiện tại linh khí mỏng manh, tuy rằng trong lòng mọi người cũng có đồ tốt, nhưng cũng không tính là nhiều, cho nên cho dù Triệu Tu ở tu chân giới cũng có vài phần mặt mũi, mọi người cũng sẽ không tặng đồ quá mức quý hiếm.

Quà nhìn có vẻ phù hợp là được, tất cả mọi người trong lòng đều rõ ràng.

"Trang Long Quân tặng một đôi Huyết San Hô của Đông Hải, một hộp trân châu biển.

"Phù Ly đạo quân............" trưởng lão mở hộp quả sửng sốt, bàn tay run rẩy nói, "Chưởng môn, đây chính là nhân sâm núi năm trăm năm!"

"Cái gì?" Triệu Tu đứng dậy cầm hộp quà qua nhìn, bên trong quả thật đặt một cây nhân sâm núi cực phẩm, hơn nữa bộ rễ của cây nhân sâm núi này còn được bảo quản hoàn hảo, người đào nó lên vô cùng chú ý, linh khí dày đặc.

"Đồ tốt." Triệu Tu nhẹ nhàng vuốt ve nhân sâm núi, mấy năm nay con người khai phá thiên nhiên nghiêm trọng, trên núi dưới biển hầu như không có nơi nào mà con người không tới. Nội bộ tu chân giới lưu truyền một ngọn núi nguy hiểm nào đó, nhân tu tu vi kém cỏi cũng không dám đi vào. Kết quả con người bình thường lái máy bay, ô tô, còn mang theo cả nhóm công nhân đi vào, lại còn đào một con đường hầm, dẫn đường sắt đi qua.

Còn có những hòn đảo ngầm trên biển, không có tu chân giả tới hỗ trợ, không ngờ con người bình thường có thể dựa vào sức mình làm cho hòn đảo nổi lên.

Lực lượng và tốc độ phát triển của con người là vô tận, có lẽ tương lai không còn xa, những con người này sẽ phá vỡ địa cậu, chiếm lĩnh toàn bộ vũ trụ. Nhưng không biết rằng, sau khi rời khỏi địa cầu, liệu rằng bọn họ có còn chịu sự trói buộc của thiên đạo nữa hay không?

"Nhớ kỹ món quà này." Triệu Tu đóng nắp hộp lại, giao nhân sâm núi cho trưởng lão quản lý, "Luyện thứ này thành đan dược, để cho các trưởng lão trong môn phái dùng."

Con người có năng lực phát minh, sáng tạo, tuổi thọ lại không bằng một phần mười yêu tu, cho dù đi trên con đường tu hành, cũng không thể hiện không già không chết. Yêu tu hóa linh trí rất khó khăn, nhưng một khi đã đắc đạo, tuổi thọ vượt quá trăm năm không phải việc khó khăn. Hơn nữa con người tu hành dễ hơn động thực vật nhiều, nhưng sống qua được trăm tuổi, lại là cao thủ khó gặp.

Có mất đi nhất định sẽ có được, cũng không biết ai là người chịu thiệt thòi hơn.

Biển lớn, vĩnh viễn là nơi sâu khó đo được nhất. Trước đây con người không thể rời khỏi nước, lại sợ nước mang đến tai họa, cho nên luôn cúng bái các loại thần tiên ma quái có liên quan tới nước, ví dụ như Long Vương, Thủy Giao, Hà Bá.

Kiến thức của con người càng ngày càng nhiều, bọn họ phát hiện lễ bái không hề có thể giúp đỡ được bọn họ, bọn họ dần dần học được vứt bỏ thần tiên ma quái, bắt đầu dựa vào công cụ mà bản thân mình sáng tạo ra. Cho nên trong ghi chép lịch sử, thời gian càng tiến về trước, con người càng thành kính quỷ thần, càng về sau này họ lại càng tin tưởng bản thân mình.

Có lẽ đây cũng chính là ưu điểm lớn nhất của con người, cho nên mới bộc lộ hết tài năng trong số bao nhiêu sinh vật như vậy, đứng đầu chuỗi sinh vật.

Trên ti vi công cộng của một quán cơm nhỏ nào đó, đang chiếu một tiết mục khoa học giáo dục lịch sử. Mấy ngày hôm trước một nơi nào đó mưa to, có một bức tượng đá trồi lên từ đáy một con sông, tượng đá giống như rồng mà không phải rồng, như rùa mà không phải rùa dưới bụng còng đè một khối cột đá, bốn chân còn bị dây sắt quấn chặt từng vòng, vô cùng quái dị.

Cuối cùng các nhà khảo cổ học đưa ra kết luận, đây là một loại thú tị thủy thời cổ đại, nghe nói lưu vực sông nào có nó, sẽ không xảy ra nạn lụt đáng sợ. Sau này con người liền điêu khắc tượng đá loài thú tị thủy này, lại dùng dây sắt trói nó lại, đặt dưới đáy sông, để cho nó bảo vệ con cháu ở lưu vực này nhiều đời sau nữa.

Nghe nói, sau khi thú tị thủy được đưa xuống đáy sông, thì nhất định không thể kéo nó ra, nếu như pho tượng đột nhiên mắc cạn, thì thể hiện địa phương đó sẽ xảy ra nạn lụt vô cùng lớn, ngay cả thú tị thủy cũng không thể áp được.

Sau khi biết được truyền thuyết này, có người kiến nghị chuyên gia đặt thú tị thủy về chỗ cũ, nhưng phần đông con người còn lại cảm thấy không sao cả, nếu như dựa vào một pho tượng đá có thể tránh được thiên tai, vậy sẽ không có nhiều tai họa xảy ra như vậy.

Trong quán cơm người tới người đi, cũng không ai có hứng thú đi quan tâm rốt cuộc pho tượng kia là gì, bọn họ bận đi làm, bận kiếm sống, bận thực hiện ước mơ xa vời.

Nhưng thế gian này có rất nhiều sự việc trùng hợp, ngày hôm sau khi tượng đá bị xe kéo đi, nơi đó bắt đầu có mưa, liên tục mưa gần mười ngày không ngừng, dân chúng ở gần khu thủy vực dưới sự trợ giúp của chính phủ đã tạm thời được di dời. Không ai biết được trận mưa này sẽ kéo dài bao lâu, cũng không dám xác liệu có xảy ra nạn lụt hay không, không ai dám lấy tính mạng của người dân ra cược cả.

Đáng sợ hơn là, pho tượng được kéo về nghiên cứu không thấy đâu nữa, nhân viên và cảnh sát địa phương tra tư liệu camera giám sáng tới lui vài lần nhưng không thể tìm được bất cứ nhân viên khả nghi nào, nhưng vào tối hôm pho tượng đá biến mất, camera giám sát đột nhiên chớp nháy vài lần, khi hồi phục lại bình thường, pho tượng đã đã không còn nữa, trên mặt đất chỉ còn lại dây sắt rỉ sét loang lổ cùng với một tảng đá vô cùng nặng.

Việc này thực sự quá mức quỷ dị, làm cho dân chúng địa phương vô cùng hoảng sợ, cho nên sự việc được áp xuống, bộ phận liên quan đã viết báo cáo đưa lên cấp trên, hi vọng có thể tìm được phương án có thể giải quyết được việc này.

Ban quản lý nhận được tài liệu của Bộ an toàn, đã là hai ngày sau. Trang Khanh lật tấm ảnh nhìn xem, ánh mắt rơi trên người thú tị thủy bị trói chặt bốn chân bằng dây xích, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Một nghìn tám trăm năm trước, anh đã từng nhìn thấy con yêu thú này, khi đó anh lẩn trốn khắp nơi, sau khi gặp được con yêu thú này, cho rằng đối phương cũng muốn ăn thịt anh, nhưng không ngờ rằng đối phương chỉ lười biếng nằm bên bờ sông, hỏi anh muốn đi đâu.

Khi đó anh vừa mệt vừa cảnh giác, cho nên không nói ra lời thật lòng, nhưng con thú tị thủy này lại quấn lấy anh lải nhải không ít chuyện.

Hắn nói hắn tên là Công Phúc, cha hắn là thụy thú Thanh Long có tên tuổi ngang hàng với Chu Tước, hắn kế thừa năng lực khống chế thủy của cha mình, có hắn ở đó sẽ không phải lo lắng có thiên tai về nước. Trước khi chia tay, Công Phúc tự xưng có huyết mạch long tộc này còn tặng cho anh một hộp đan dược, lý do là nể mặt anh cùng là long tộc.

Tuy rằng như Trang Khanh nhìn thấy, cái dạng yêu tu hình thù kỳ quái, lại còn vô cùng lười biếng, thực sự chẳng có quan hệ gì với rồng cả.

"Công Phúc........." Trang Khanh đứng thẳng dậy, đẩy cánh cửa văn phòng ra, đi tới văn phòng chung nói, "Triều Vân, Thanh Tu, Phù Ly lập tức theo tôi."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ba người bị điểm danh đồng loạt đứng dậy, Phù Ly thấy vẻ mặt Trang Khanh nghiêm túc liền biết ngay khẳng định là không phải chuyện gì tốt.

"Tới nơi đó rồi nói sau." Trang Khanh không có thời gian giải thích, mang theo ba đồng nghiệp vội vàng lao tới nơi vớt được pho tượng đá Công Phúc.

"Oán khi thật dày đặc." Thanh Tu vừa đặt chân xuống đất đã bị oán khí trên sông dọa nhảy dựng, vội vàng niệm khẩu quyết thanh trừ oán khí của đạo gia, để hóa giải lượng oán khí dày đặc gần như đã hóa thành thực thể trên sông.

"Đây là..........." trên người Triều Vân và Trang Khanh đều có long khí hộ thân, những oán khi này không thể tới gần người bọn họ. Triều Vân nhìn về phía Phù Ly, dường như Phù Ly và oán khí đang hợp làm một, không nhìn ra có chút nào không ổn.

Trang Khanh vươn tay khoát lên vai Phù Ly, Phù Ly lập tức được một lớp ánh sáng công đức bao phủ lấy, oán khí vội vàng lẩn trốn, không kịp trốn thì biến mất, tất cả đều tiên tan trong ánh sáng công đức.

"Rốt cuộc là oán khí đã tích tụ ở đây bao nhiêu năm mới trở nên đáng sợ như thế." Triều Vân tháo trâm cài tóc trên đầu xuống, quăng lên không trung, trâm cài tóc bắn ra cả nghìn dòng thụy khí, loại trừ không ít oán khí.

"Rốt cuộc người ở đây đã làm gì." Vẻ mặt của Triều Vân vô cùng khó coi, nhìn oán khí làm thế nào cũng không xóa sạch được, nhớ tới một số thứ không tốt. Cô quay đầu nhìn Trang Khanh, Trang Khanh không nói gì, miệng phun ra long châu trong thân thể.

Long châu tỏa ra ánh sáng bốn phía, oán khí có dày đặc thế nào đi nữa dưới ánh sáng của Long Châu cũng không thể trốn tránh, oán khí dần dần tan đi.

Sau khi oán khí dần tan đi, Phù Ly nhìn thấy bên bờ sông đối diện cách đây không xa có một người đột nhiên nhảy vào trong nước, cậu đạp lên nước bay qua đó, xách người dưới nước lên. Người này đã hôn mê bất tỉnh rồi, Phù Ly quăng người này lên đống cỏ, quay đầu nhìn về phía bờ bên kia, nhưng lại phát hiện trên mặt sông nổi lên sương mù dày đặc, cậu đã không còn nhìn thấy phong cảnh bờ đối diện nữa.

Vù............vù...................

Gió sông vù vù thổi mạnh, thứ Phù Ly nhìn thấy không phải là bờ bên kia, mà là hình ảnh sau khi Công Phúc chết đi, thi thể bị con người đặt vào trong tượng đá, sau đó lại bị trói bằng xích sắt, khắc phù văn lên, quăng tượng đá xuống sông.

Một năm, mười năm, một trăm năm, một nghìn năm.

Xương cốt bị giam cầm bắt đầu sinh ra oán khí, hắn hận xích sắt trên người quá nặng, giam cầm thân thể hắn, hận phù văn quá mức tàn độc, giam cầm linh hồn ông. Nhưng mà hắn hận nhất, cũng chính là những con người kia, để cho khi hắn chết cũng không được chết tử tế, ở dưới đáy sông đầy bùn đất cùng tôm cá trải qua từng ngày lại từng ngày.

Đây không phải là Công Phúc, mà chính là oán khí sau khi hắn chết.

Phù Ly từng nghe Bạch Viên kể về chuyện của Công Phúc, nghe nói hắn là một trong những đứa con của Thần Long, mẹ đẻ là Linh Quy, cho nên dáng vẻ vừa giống rồng lại vừa giống rùa, tính cách vô cùng lười biếng, thích nhất là chơi đừa trong nước, ngẫu nhiên sẽ trêu đùa một vài người hoặc yêu bên bờ, nếu như đối phương được hắn thích, hắn sẽ tặng cho người đó một phần quá, là một thụy thú tính cách vô cùng thú vị.

Khi còn nhỏ cậu cũng từng nghĩ tới, nếu như cậu gặp được Công Phúc, làm thế nào mới có thể để đối phương thích mình, sau đó nhận được phần quà.

Không ngờ rằng, một ý niệm tùy ý thời thơ ấu, hôm nay lại được gặp vị thụy thú ấy bằng phương thức này.

Trong lòng Phù Ly rất khó chịu, không biết là cảm thấy buồn vì Công Phúc hay là cảm thấy thất vọng về con người. Sùng bái thần linh là một loại phương thức con người tìm kiếm tâm lý phù hộ, điêu khắc tượng cũng là loại sùng bái trên tinh thần, nhưng tại sao lại phải đặt thi thể của thụy thú vào trong bức tượng, còn nhốt trong nước nhiều năm như vậy.

Không phải bọn họ sùng bái hắn, cảm ơn hắn hay sao, tại sao lại còn làm ra những truyện thế này?

Sương mù trên sông dày đặc, dần dần hội tụ thành một hình người, người này mặc trường bào màu đen, hai mắt đỏ đậm, tóc dài tùy ý buông sau lưng, đâu còn dáng vẻ nào của một thụy thú.

Sau khi thụy thú chết oán khí tu luyện thành yêu, mà yêu quái do oán khí hóa hình đã định trước bản tính ác độc.

"Phù Ly!" Trang Khanh không biết từ đâu tìm tới, thấy bóng người ở trên sông, vẻ mặt biến hóa: "Công Phúc?"

Không, không phải, đây không phải là Công Phúc.

Năm đó Công Phúc hóa thân thành hình người, tặng đan dược cho anh, tay áo bay bay, đầu đội ngọc quan, văn nhã xuất trần. Nhìn thấy tà yêu trước mắt này, tuy rằng dáng vẻ giống y hệt như Công Phúc nhưng hơi thở trên người hoàn toàn tương phản so với Công Phúc.

"Ta không phải là tên Công Phúc ngu xuẩn kia." Người áo đen nhếch đôi môi tím đen lên, "Nhưng ta cũng không có tên, gọi ta là Công Phúc cũng được."

"Xung quanh đây mưa lớn không ngừng, có phải do ông làm không?" Trang Khanh đi tới bên cạnh Phù Ly, đối diện với người áo đen, "Ông muốn làm gì?"

"Ngươi có biết ta đã ở dưới đáy sông bao nhiêu năm không?" Người mặc áo đen trả lời một nẻo, "Một nghìn năm trăm năm, ta ngóng trông sẽ có người vớt ta lên, ngày qua ngày chờ đợi, nhưng không có ai, không có!"

Trang Khanh nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Ông dựa vào oán khí hóa thành hình người, làm việc lại không kiêng nể gì như thế chỉ sợ sẽ nhanh chóng biến mất trong trời đất, như vậy có đáng giá không?"

"Nếu như giống như một nghìn năm trăm năm nay, ngày ngày nằm trong bùn đất, như vậy không bằng chết vui vẻ." Người áo đen điên cuồng cười lớn, "Những nhân loại tham lam ích kỉ đó, nên nhận được báo ứng."

"Nhưng những người để ông ở đáy nước đã chết từ lâu rồi." Phù Ly hỏi, "Ông muốn tìm đời sau của bọn họ báo thù không?"

Trang Khanh nghiêng đầu nhìn Phù Ly, không biết đây là lời nói thật hay là lời nói để lừa oán khí của Công Phúc.

Người áo đen nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"

"Xung quanh đây có rất nhiều con người vô tội, bọn họ không nợ gì ông, cho nên ông không thể hại bọn họ. Nhưng nợ người khác thì phải trả, năm đó những con người kia vì tư lợi bản thân mà làm ra chuyện này, nên trả giả đắt." Phù Ly tạm dừng một lát, "Ông có tìm được đời sau của những con người đó không?"

Người áo đen đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân. Phù Ly nhìn xuyên qua đám sương mù qua đó, trong cỏ lau trùng trùng, có một đứa trẻ con gian nan đi đằng trước, trước ngực sau lưng còn cả ống quần đều dính đầy bùn đất, không biết đi đường đã bị ngã bao nhiêu lần.

Trong lòng đứa trẻ ấy ôm thứ gì đó, dùng túi nilon bao thật cẩn thận, được cậu bé coi như bảo bối bảo vệ trước ngực.

Trang Khanh vươn tay làm một kết giới, giấu thân ảnh của bọn họ đằng sau kết giới.

Có một số đứa trẻ con người khi còn bé vẫn mang theo bản năng sinh vật, cho nên có thể nhìn thấy một số linh hồn hay là hiện tượng kỳ quái, nhưng năng lực này sẽ theo tuổi tác lớn dần mà dần biến mất, trở nên không khác biệt gì với những người bình thường.

Những đứa trẻ luôn tồn tại năng lực này sẽ có thể tiến vào tu chân giới, đi trên con đường tu hành.

Khi sắp tới bờ sông, đứa trẻ lại bị ngã nữa, lần này cậu bé tương đối xui xẻo, cả người lăn đi giống như quả dưa hấu, nước bùn dính đầy đầu và mặt, toàn thân trên dưới giống y hệt như người bùn.

Phù Ly quay đầu nhìn người áo đen, không ngờ rằng người áo đen lại không có phản ứng gì, tùy ý để đứa trẻ khó khăn bước từng bước tới bờ sông, ngồi xổm bên bờ sông rửa sạch mặt và tay, lộ ra đôi mắt to sáng long lanh.

Đứa trẻ này muốn dùng tay áo để lau đi bùn trên gói đồ, nhưng tay áo còn bẩn hơn cả gói đồ. Cuối cùng đứa trẻ dứt khoát cởi áo ngoài xuống, dùng sức chà xát giặt sạch áo dưới nước, vắt sạch nước trên áo rồi lau sạch bùn trên bọc túi nilon.

Sau khi lau bùn đi, đứa trẻ mở ra từng lớp, từng lớp túi bóng, lấy ra một chiếc cốc tráng men rất lớn, trên cốc in hoa văn thông Hoành Sơn, kiểu dáng vô cùng cũ kỹ.

Mở cốc tráng men ra, bên trong có một cái đùi gà, còn có hai cái bánh bao.

Tìm ba viên đá cuội, đứa trẻ trịnh trọng đặt cốc tráng men lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.