Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

Chương 35: Hoàn



Ngày hôm sau trời đổ một trận mưa, không khí oi bức tản đi không ít. Sở Dao đứng ở sân trường tản bộ, đã bắt đầu thấy hoài niệm, tốt nghiệp xong cũng không biết khi nào có thể quay lại được. 

Trường học mỗi năm cũng đều tổ chức tôn vinh những học sinh ưu tú, cho dù đã bao nhiêu năm nhưng những người đến vẫn chỉ là người cũ. Trên ảnh chụp, cô mỉm cười đối với máy ảnh, trong lòng mang tin tưởng cùng nhiệt tình với tương lai của mình.

Ra cổng trường, Chu Ngự đã ở cửa chờ sẵn.

“Tiểu Dao, lên xe.” Chu Ngự đưa mũ bảo hiểm trong tay cho cô, trước sau vẫn gọi cô như vậy. 

Sở Dao cười cười đi đến, Chu Ngự cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho cô, cô ngồi lên xe, có chút thẹn thùng, Chu Ngự còn chưa chạy xe đã thấy phía sau có một cánh tay ôm lấy eo, hai tay chặt chẽ ôm chặt eo hắn.

“Em đã tốt nghiệp rồi, có thể làm những việc ngày trước không thể làm.” Chu Ngự nói đầy ẩn ý.

Sở Dao nhẹ nhàng đấm hắn “Ít nói lời nói bậy bạ.”

……

“Bất quá, chúng ta đi chỗ nào?”

Đi được một đoạn, Sở Dao liền hỏi đây không phải là đường đi về. 

“Sân bay.” Chu Ngự nói “Chu Vọng hôm nay bay.”

“Chu Vọng nhanh như vậy đã đi rồi?” Sở Dao hỏi, thập phần kinh ngạc.

Cô nghe Chu Ngự nói, Chu Vọng muốn xuất ngoại đi học, cũng không tính toán học trong nước. Rời xa tất cả mọi người, một người cô độc đi đến nước ngoài sinh hoạt. Vứt bỏ hoàn toàn mọi chuyện có lẽ đối với bệnh tình của Chu Vọng có cải thiện tốt hơn. 

Tất cả nhà đều đồng ý quyết định của Chu Vọng, Chu Vọng có năng lực điều này sẽ không có người hoài nghi. 

“ Có thể rời đi càng sớm anh cũng cảm thấy rất tốt.” Chu Ngự chở cô ra sân bay nói. 

Tới nơi, Chu Vọng đang ngồi ở ghế thượng đẳng. Người xung quanh cũng không nhiều lắm, nơi Chu Vọng ngồi ngoài ý muốn chỉ có lẻ loi vài bóng người. Nhìn giống như một bức tượng, cô độc kiêu ngạo. Chu Vọng không cần người khác làm nổi bật, chỉ cần đứng ở đâu chính là nổi bật rồi. 

Ở trường học tốn không ít thời gian, tới sân bay cũng chỉ còn vài phút, Chu Vọng xếp hàng đi đăng ký, Chu Ngự kéo tay Sở Dao đi theo.  

“Em trai, về sau sẽ không có ai đợi mày tan học rồi.” Chu Ngự bộ dạng vui vẻ nói đùa. 

Khóe miệng Chu Vọng khẽ nhếch lên, như vậy đã là bỏ qua cho mình, nhưng cũng không xác định được là đây có phải Chu Ngự đã gỡ bỏ toàn bộ oán hận không. Chu Vọng nhìn về phía Sở Dao, mong đợi cô có thể nói vài câu với mình. 

Sở Dao cười đến xán lạn, thoải mái hào phóng, nói: “Chu Vọng, cậu còn nhớ không? Hồi học lớp 11, thầy ngữ văn có hỏi về sau cậu muốn sinh hoạt như thế nào? Khi ấy cậu cũng trả lời là muốn cùng người mình thích ở bên nhau. Tớ cảm thấy ước muốn này của cậu khẳng định là được, tớ tin tưởng cậu, cũng như cậu tin tưởng tớ, chúng ta đều sẽ có tương lai tốt đẹp.” 

“Được.” Khóe miệng Chu Vọng giơ,  kéo rương hành lý đi phía trước đi.

Cuối cùng, Chu Vọng lưu lại cuối cùng một câu.

“Anh, anh phải đối tốt với Sở Dao.” 



Vào đêm. Chu Ngự đèo cô về nhà. Sở Dao ngồi đằng sau ôm lấy hắn, đường đi xóc nảy, vẫn cảm thấy thập phần an tâm. Tới nhà, cô xuống xe đứng ở bậc thang, mắt nhìn Chu Ngự chậm chạp không tiến vào nhà. Chu Ngự bỏ mũ xuống vuốt vuốt lại mái tóc. 

Sở Dao bỗng chốc cười, cô thay đổi thật nhiều, nhưng Chu Ngự hình như một chút cũng không khác. Vẫn là bộ dạng thiếu niên mặc một bộ quần áo màu đen, ánh mắt phóng đãng, thanh thanh bạch bạch nhìn về phía cô. 

“Chu Ngự, anh có biết em thích anh ở điểm nào không?” Sở Dao hỏi.

“Em là thích anh càng yêu em nhiều một chút.?” Chu Ngự nghiêm túc mà tự hỏi.

“Cũng có thể là như vậy!” Sở Dao phản bác, sau đó bĩu môi, ôn nhu mà nói, “Em thích nhất là anh không có điều gì giấu em, thích anh thẳn thắn, có rất nhiều thời điểm vì những chuyện sai lầm mà giấu diếm dẫn tới xích mích nhau mà bỏ lỡ nhiều chuyện tốt đẹp.” 

“Sở Dao, em biết là anh chưa bao giờ gạt em.” Chu Ngự thấy cô có biểu tình ưu thương liền nói, dựng xe đi đến trước mặt cô, “ Ở trước mặt em, anh trước giờ đều không có chuyện gì giấu diếm.” Hắn biết Sở Dao lo lắng trong lòng hắn có gánh nặng về gia đình, chủ động an ủi.

“Chu Ngự, anh đừng sợ, em vẫn luôn ở đây, trong lòng anh có chuyện gì em nhất định sẽ bù đắp cho anh.” Sở Dao vòng tay lên cổ hắn, “ Đây là lời hứa của một người bạn gái.” 

“Anh sẽ đối xử tốt với em, làm tốt trách nhiệm của một người bạn trai.” 

Những tủi thân thống khổ của quá khứ, giờ phút này tựa như bị tình yêu lấp đầy, cái gọi là thiếu hụt tình cảm, bổ xung cho nhau như là một đôi tình nhân được trời xanh tác hợp. 

Vào một ngày cuối tuần nào đó, ở tiệm tạp hóa cách vách. Chu Ngự cầm notebook yên lặng nốt vào những đồ vật cần thiết. 

“Chu Ngự.” Sở Dao xách theo ba lô, một thân quần áo vận động, đi giày vải màu trắng đứng ở cửa gọi. Trong lúc lơ đang ngước mắt, Chu Ngự nhìn âu yếm cô gái đứng ở cửa, nhớ lại lần đầu tiên gặp được cô….. Khi ấy cô cũng giống thế, một thân quần áo gọn gàng, nghiêng đầu nhìn hắn. Chỉ một cái liếc mắt kia liền đâm thẳng vào tim hắn, rốt cuộc không chịu được liền chạy ra.

“Viết cái gì vậy?” Sở Dao cong lưng, nhìn notebook hỏi.

“Anh đang nghĩ xem cần phải chuẩn bị những gì để em mang đi học.” Chu Ngự bảo cô xem. Giản dị mà tự nhiên lại có chút lỗ mãng cứ thế tiến thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng của cô. Cô nhớ đã nói qua với Chu Ngự là cô và hắn không phải là người chung đường, trước nay đều không có điểm giao thoa. Khi đó cô chính mình tự đại thanh cao cho rằng thiếu niên không học vấn không nghề nghiệp, toàn thân trên dưới đều không chút đáng giá để cô nhận thức. 

Chính là hiện tại cô mới biết được ——

Không có tư tưởng giống nhau thì Chu Ngự sẽ đứng ở lập trường của cô tự hỏi, không chung tâm ý thì Chu Ngự lại hoàn toàn đồng ý với ý tưởng của cô. Hắn đem quyền quyết định giao hết cho mình, nguyện ý ở sau đưng chống đỡ cho cô. 

Hôm viết nguyện ước, Chu Ngự cũng từng nói: “ Sở Dao, nếu em muốn chạy, anh sẽ ở chỗ này chờ, chỉ cần em quay đầu nguyện ý lưu lại, anh sẽ không phụ em.” Hắn che giấu tư tưởng của mình mọi việc đều thuận theo cô. Cũng may, cô không có bỏ qua hắn. 

Hắn toàn bộ đều thiếu hụt, lại vì cô mà trở lên tốt đẹp hơn. Cô không lúc nào không nói: “ Chu Ngự anh thật tốt, em biết ai cũng có quá khứ, nhưng em lại càng muốn tham dự vào tương lai của anh.” 

Chu Ngự khép lại notebook, ở trên trán Sở Dao hạ xuống một nụ hôn.

“Sở Dao, em biết không? Khi chưa gặp em, anh không bao giờ nghĩ mình sẽ yêu ai đó. Nhưng hiện tại, anh đều đã hiểu yêu ai là kiểu gì rồi.” 

Sở Dao gật đầu đáp ứng, “Em cũng vậy.” Cô cùng Chu Ngự vốn là hai đường thẳng song song, nhưng trời cao lại cố tình cho hai đường thẳng này tương giao với nhau. Nguyên lai cũng có thể phù hợp như vậy, cô cùng Chu Ngự là chứng minh tốt nhất. 

Tác giả có lời muốn nói: Hết truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.