Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 11: Cùng bàn



Sau khi các học sinh tự do được điền nguyện vọng, ba ngày sau, lớp học mới được công bố.   

Tổng cộng có 15 lớp học, 10 lớp khoa học tự nhiên và 5 lớp khoa học xã hội.  

Người đầu tiên của lớp 1 ban khoa học xã hội là Lâm Hoàn Nhĩ, ở hàng cuối cùng của danh sách, tên của Lục Lộc được liệt kê.   

Cậu từng đứng cuối bảng điểm về thành tích môn văn, nhưng lần này, cậu không chỉ viết văn hay mà còn khiến Lão Tần tán thưởng không thôi.   

Có Lâm Hoàn Nhĩ dạy kèm trong hai tuần còn hữu ích hơn là thầy dạy trong một năm—   

Lão Tần nghĩ sâu sắc rằng việc dạy kèm này rất hiệu quả, nên tiếp tục.   

Hơn nữa lần này, thành tích của Lục Lộc tiến bộ không hề nhỏ chút nào.   

Sau đó, Lão Tần nói với Lục Lộc và Lâm Hoàn Nhĩ về những suy nghĩ của mình.   

Hoàn Nhĩ cười tủm tỉm đáp ứng.   

Lục Lộc cắn chặt răng, miễn cưỡng đáp ứng.   

Đáng lẽ những gì Lâm Hoàn Nhĩ nói lúc trước, cậu đã không nên viết!   

Không biết cô đã sử dụng phương pháp nào, thậm chí cô còn lấy được đề bài viết văn nữa.   

Việc đầu tiên cần làm khi vào một lớp học mới tất nhiên là sắp xếp chỗ ngồi.  

Lão Tần là giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 ban xã hội, nghĩ phiền phức nên sắp xếp thẳng từ đầu đến cuối theo thứ tự – muốn ngồi ở đâu thì tự mình chọn.   

Hoàn Nhĩ là người chọn đầu tiên.   

Không chần chừ, cô chọn hàng thứ hai từ dưới lên.   

Sau đó, từng người một được lựa chọn, đến lúc Lục Lộc chọn, không còn lựa chọn nào khác nữa.   

Chỉ còn lại một vị trí cuối cùng là vị trí thứ hai từ dưới lên.   

Đồng thời, cũng là bạn cùng bàn của Lâm Hoàn Nhĩ.   

Không thể không ngồi ở đó.   

Lục Lộc cúi đầu, mái tóc rối bù che gần hết khuôn mặt, sống mũi đeo kính đen nên không nhìn rõ được biểu cảm của cậu dưới đôi tròng kính dày cộp kia.   

Trên tay cậu cầm chiếc cặp, đứng trước cửa lớp, dừng lại.   

Vừa ngẩng đầu, Lâm Hoàn Nhĩ liền ngồi ngay ngắn nhìn cậu, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không tệ, tựa hồ đang chờ cậu tới.   

Lục Lộc khẽ thở dài.   

Chao ôi, thật là xui xẻo.   

Bám trụ trong bảng xếp hạng này, không lên hay xuống.   

Cậu chán nản đi đến vị trí đó.

Hoàn Nhĩ ngồi ở ngoài, muốn vào được thì cô phải nhường đường.   

“Nhìn mình có đẹp không?”  Hoàn Nhĩ ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, khẽ hỏi cậu.   

Ngay sau khi đổi chỗ ngồi trong lớp đã ồn ào, không ai quan tâm đến họ.   

“Nhìn không được.” Lục Lộc chỉ là liếc mắt một cái, liền lãnh đạm đáp lại ba chữ.   

Nói một câu tốt đẹp sẽ chết à.   

Hoàn Nhĩ bĩu môi không hài lòng. Cô thường khen cậu rất nhiều lần, cậu lại keo kiệt vài lời này.   

Thực sự không phong độ!   

Sau đó Hoàn Nhĩ quay người sang một bên, nhường chỗ cho Lục Lộc.  

Lục Lộc liền đi vào, ngồi xuống.   

Hoàn Nhĩ ở bên cạnh, trộm cười.   

Cô đã nói với cả lớp từ trước rồi, để đảm bảo rằng sẽ không có ai chọn vị trí này.Lục Lộc là người cuối cùng,muốn lựa chọn, không có khả năng đâu.   

Sau khi Lục Lộc ngồi xuống, liền mở cặp sách bắt đầu thu dọn đồ đạc.   

Cậu ngay lập tức lấy ra một đống chất trên bàn, lung tung, trông không được gọn gàng cho lắm.   

Hoàn Nhĩ bất lực lắc đầu, nghiêng người một chút, nhặt từng quyển sách lên, gấp lại cho gọn gàng, cất những thứ không cần thiết lên bàn, đặt những thứ còn lại để vào ngăn bàn.   

“Được rồi.”   

Lục Lộc ngẩng đầu, kỳ quái nhìn cô một cái, mặc kệ cô, ngủ gục trên bàn.   

Tóc cậu lộn xộn trải dài trên mặt bàn.   

Hoàn Nhĩ nở một nụ cười. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vén lên.   

Cũng có gai nhọn đó.   

Cũng không biết cậu lấy bộ tóc giả này ở đâu, trông xấu thật đó.   

Vốn dĩ cô còn băn khoăn không biết Lục Lộc đã làm gì với bản thân, nhưng bây giờ cô cảm thấy đây là cách tốt nhất.   

Bộ dạng của cậu, sự tốt đẹp của cậu, chỉ có cô biết, chỉ có cô nhìn thấy.   

Nếu là bộ dáng nguyên bản kia thì … không, thu hút ong bướm quá đi mất!   

Hoàn Nhĩ nghĩ vậy, trên mặt chậm rãi nở nụ cười.   

Cô chống cằm lặng lẽ nhìn Lục Lộc không chớp mắt.   

Giang Lê và Thịnh Hạ ngồi cùng bàn, phía trên cùng bên trái của lớp học.   

Trong khi Thịnh Hạ đang thu dọn đồ đạc, ánh mắt của cô chỉ lướt đến bên cạnh Hoàn Nhĩ và Lục Lộc. Không nhìn thì không biết, Hoàn Nhĩ đang mỉm cười nhìn Lục Lộc.   

Thịnh Hạ sợ tới mức cây bút trên tay rơi xuống.   

“Xong rồi xong rồi, là sự thật rồi.” Thịnh Hạ nắm lấy tay Giang Lê, cảm thấy không thể tin được khi cô tận mắt chứng kiến cảnh kia, nghiến răng lắc đầu.   

“Không hợp chút nào, tại sao một tiểu tiên nữ xinh đẹp tự nhiên lại yêu một người con trai như vậy cơ chứ?” Thịnh Hạ quay người lại, mở to hai mắt, giang hai tay ra nhìn Giang Lê, lớn tiếng hỏi: “Thế giới này làm sao vậy? ”   

Giang Lê đặt sách bài tập xuống, quay đầu lại, đặt tay của Thịnh Hạ xuống, trịnh trọng gật đầu.   

“Thế giới này không có gì sai, mà là Lâm Hoàn Nhĩ có vấn đề. Cô ấy! Mắt! Mù!”   Giang Lê nói xong, cầm bút lên, tiếp tục viết.   

Chỗ ngồi đã được sắp xếp, tiếng chuông vào lớp vang lên không lâu sau đó.   

Đã đến giờ ăn trưa.   

Lâm Hoàn Nhĩ đang đợi đồ ăn mang tới như thường lệ. Vì vẫn còn bài tập về nhà phải làm, cô bình tĩnh ngồi ở chỗ của mình, bắt đầu viết.   

Khi Lục Lộc đi ra ngoài, cô đã vô thức nhường chỗ cho cậu.   

Động tác đờ đẫn.   

Toàn bộ quá trình không nói chuyện cũng không ngẩng đầu.   

“Cậu không ăn à?” Lục Lộc thấy cô ngồi bất động,hỏi.   

Hoàn Nhĩ đan giải bài tập đến chỗ mấu chốt.   

Cô thản nhiên đáp: “Không ăn.”

Lục Lộc nhớ lại buổi tối hôm đó cô nói phải giảm béo.   

Cậu không nói gì, gật đầu, rời khỏi lớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.