Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 14: Váy nhỏ



Sau khi trở về, Hoàn Nhĩ nằm mơ, một giấc mộng đẹp.   

Sau khi tỉnh lại, cô che khuôn mặt hơi nóng của mình, nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, nhếch mép cười.   

Trong mơ, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên, đôi môi mỏng lạnh lùng, cùng đôi mắt quyến rũ khẽ giật, như đang hiện ra trước mặt cô.

Nhược Thủy đẩy cửa ra gọi cô.   

“Lâm đại tiểu thư, nếu cô không dậy nữa thì sẽ đến muộn đấy.”

Hoàn Nhĩ từ trên giường bật dậy.   

“Được rồi, em dậy ngay.” Giọng nói vui vẻ.   

Nhược Thủy sửng sốt một chút, nhìn người nhảy vào toilet, nhưng không có phản ứng.   

Cô gái này có trúng số sao?   

Tối qua về muộn quá, buổi sáng vẫn có thể hạnh phúc như vậy?

“Phòng luyện tập của thực tập sinh bí mật—” Trên bàn ăn, Nhược Thủy gắp một miếng bánh mì, cố ý kéo dài giọng, hỏi đùa: “Có gì khác nhau?” Hoàn Nhĩ mỉm cười, nhấp một ngụm sữa, bởi vì sốt ruột nên vết sữa dính trên khóe miệng.   

“Không nói cho mấy chị.” Cô cười nhẹ.

Nhược Thủy tặc lưỡi hai lần.

“Được, được rồi, mau ăn đi.” Thư Tâm xô bàn thúc giục, “Sau này đừng vội như vậy nữa.”   

Hoàn Nhĩ và Nhược Thủy đồng thời ngẩng đầu lên, cười nhìn Thư Tâm, rất nhu thuận đáp:“Vâng ạ.”   

Thư Tâm bất lực lắc đầu.   

Mỗi lần như vậy đều nhận lỗi rất nhanh nhưng lần sau vẫn vậy.

Không thay đổi gì cả.   

Hai người có sự tương đồng sâu sắc về điểm này.

Ăn sáng xong, Thư Tâm lo lắng, nhìn bọn họ mở cửa, chuẩn bị khóa cửa đi đến công ty.   

Ngay sau đó điện thoại reo.   

Thư Tâm một tay ôm túi và quần áo, rảnh rỗi nghe.

“Xin chào, ai vậy?” Người ở đằng kia nói vài câu, sắc mặt Thư Tâm sau đó trở nên ngưng trọng.

Cuối cùng, cô ấy trả lời: “Được rồi, tôi sẽ nói với cô ấy khi Hoàn Nhĩ quay lại.”

Đúng như dự đoán, Hoàn Nhĩ bước vào lớp khi tiếng chuông đã reo một lần.

Cô đi vào bằng cửa sau, liếc thấy Lão Tần không có ở đó nên vội vàng ngồi xuống.   

Vì vội vàng nên cô hơi đổ mồ hôi.   

Mùi mồ hôi hết, hương thơm mùi sữa ngào ngạt tỏa ra.   

Sau đó Hoàn Nhĩ chậm rãi quay sang nhìn Lục Lộc bên cạnh.

Vẫn là bộ dáng như vậy.   

Vẫn mái tóc bù xù trong bộ đồng phục học sinh.   

Cậu chỉ nằm sấp, trông như đang ngủ, nhưng Hoàn Nhĩ biết cậu đã tỉnh.   

Cô vỗ nhẹ lên bàn, lấy trong cặp sách ra một tờ giấy, đặt lên bàn cậu.   

“Đây, bữa sáng.”

Lục Lộc ngồi thẳng dậy, từ trong mớ tóc rối bù nhìn lên.   

“Nếu ăn rồi, không cần cũng không sao.” Thấy cậu không nói, Hoàn Nhĩ chỉ có thể cẩn thận đoán.   

“Tôi còn chưa ăn sáng.” Từ Tử Tể ở bên cạnh đột nhiên nói, hít một hơi đầy mùi thơm của thức ăn.

“Thật là thơm.”

Từ Tử Tể chỉ muốn nói, nếu như anh Lục không muốn ăn thì đưa cho cậu ấy cũng được.   

Ai biết Lục Lộc đột nhiên vươn tay cầm lấy cái hộp.   

“Cảm ơn.”

Giọng nói lạnh lùng,  dường như có chút không hài lòng, có chút giận.   

Sự không hài lòng này nhắm vào Từ Tử Tể.

Từ Tử Tể cũng cảm nhận được điều đó, xấu hổ về chỗ.   

Anh Lục dạo này càng ngày càng lạ.   

Hoàn Nhĩ cười trộm, khóe môi bất giác nhếch lên.   

“Nhân tiện, cậu nghĩ gì về câu hỏi tối hôm qua?”   

Lục Lộc mở hộp nhìn bánh mì sữa bên trong, như không nghe thấy lời nói của Hoàn Nhĩ.   

“Một chiếc váy nhỏ, được không?” Hoàn Nhĩ tự đề nghị.

“Tặng mình một cái váy nhỏ.”

Tối hôm qua cô đã nghĩ đến những thứ có ý nghĩa, nhưng càng về sau càng cảm thấy không có gì tốt.   

Chỉ có chiếc váy nhỏ.

Cô rất thích váy. Chắc kiếp trước cô là chuyên gia về váy mất.

Cô thích thì có thể nâng niu, cất vào tủ, sau này nhìn thấy sẽ nghĩ đến Lục Lộc.   

Mặc dù cô có rất nhiều, rất nhiều váy, nhưng nếu Lục Lộc tặng, cô sẽ nâng niu nó nhất.   

Cô chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Trong mơ, Lục Lộc cười với cô, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng.   

Lục Lộc cắn một miếng bánh mì, ánh mắt rơi vào trên người Hoàn Nhĩ.

Chỉ khi cô nói điều này, cậu mới nhận ra rằng kể từ khi cậu gặp Lâm Hoàn Nhĩ, cô dường như thường xuyên mặc váy.   

Đủ loại màu, đủ kiểu, thậm chí không có loại nào giống nhau.

Chắc là rất thích…   

Cô gái nhỏ trước mặt đang nhìn cậu đầy mong đợi.   

Lục Lộc”ừm”  một tiếng, âm thanh khó mà nghe được, nhưng dù sao Hoàn Nhĩ vẫn có thể nghe thấy.   

Nụ cười của cô nhanh chóng treo trên khóe môi.   

“Quyết định vậy nhé.” Giọng điệu cô nghe thập phần sung sướng.

Lần này thì Lục Lộc không nói nữa.   

Nhưng Hoàn Nhĩ đã rất hạnh phúc rồi, cô coi như cậu mặc định đồng ý.   

Cứ như vậy, trong lòng liền tràn đầy năng lượng trở lại, như thể toàn bộ cơ thể tràn đầy sức mạnh.   

Sức mạnh vô tận.

“Lục Lộc.” Cô khẽ gọi, như đang nói với chính mình.   

Sau đó cô cau mày lẩm bẩm: “Hình như mình càng ngày càng thích cậu …”

Cô không biết tại sao, nhưng cô thích anh, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh nhảy múa, cô đã thích anh.   

Tình cảm không kiềm chế như vậy thường xuyên hiện ra trước mắt cô.   

Đó là Lục Lộc tốt nhất.   

——————————————————-

Hoàn Nhĩ vẫn đi lấy đồ ăn vào buổi trưa

Lúc trước, Lục Lộc đã trở về từ căng tin trước khi cô ăn xong đồ ăn của mình.   

Nhưng hôm nay lại không thấy ai.   

Không biết cậu đi đâu rồi.   

Khoảng hai mươi phút trôi qua.   

Lâm Hoàn Nhĩ đứng dậy muốn ra ngoài hóng gió, đúng lúc Thịnh Hạ bước vào.   

“Hoàn Nhĩ.” Cô ấy đi tới, liếc mắt nhìn chỗ ngồi của mình, thấy chỗ ngồi của Lục Lộc còn trống.   

Lúc ấy tựa hồ nhớ tới cái gì.

“Lúc trở về đã thấy Lục Lộc cùng mấy người đi tới rừng cây đằng kia.” Thịnh Hạ thản nhiên nói: “Người còn chưa trở về sao?”   

Chỉ là miêu tả cùng một câu hỏi đơn giản.   

“Rừng cây.” Thịnh Hạ nhìn qua cửa sổ phòng học, cô đại khái có thể nhìn thấy rừng cây đằng kia, nhưng phần lớn đều bị tường ngăn lại.   

“Ai?” Hoàn Nhĩ hỏi, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu.   

“Mấy người con trai.” Thịnh Hạ nhìn thấy mặt Hoàn Nhĩ nặng nề, nghĩ kỹ rồi nói tiếp: “Giống như gặp qua rồi.”   

“A! Mình nhớ ra rồi, chính là người theo đuổi cậu trước đây “Thịnh Hạ vỗ đầu, nhớ tới khuôn mặt của một trong số họ.   

Lâm Hoàn Nhĩ không chần chừ nữa.   

Cô xoay người và chạy xuống lầu.   

Sinh viên thể thao là người tứ chi phát triển. Đến nay Hoàn Nhĩ vẫn nhớ đầu óc cậu ta có bao nhiêu không tốt.   

Lúc đầu, cậu ta khăng khăng và cố chấp nghĩ rằng Lâm Hoàn Nhĩ thích mình, nói gì cũng không thông.   

Cậu ta cảm thấy hai người họ nên ở bên nhau, họ là một cặp.

Cô bị quấn lấy đến phát phiền, khó chịu đến mức suýt chút nữa muốn gọi cảnh sát.

Thật vất vả mới yên tĩnh.   

Vì vậy cô có thể tưởng tượng bằng ngón chân mình rằng anh ta thù địch như thế nào đối với Lục Lộc.   

Hơn nữa Lục Lộc chỉ có một người… Nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu nhất định sẽ ăn khổ.

Hoàn Nhĩ lúc đó đang chạy vào rừng. Cô không có tâm trí để nghĩ về bất cứ điều gì khác, cô chỉ lo lắng rằng có chuyện gì sẽ xảy ra với Lục Lộc.   

Cước bộ càng ngày càng nhanh.   

Sau đó cô nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong.   

Trong lòng cô cả kinh, nhanh chóng lao vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.