Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 15: Rừng cây nhỏ



Lộ trình buổi trưa của Lục Lộc vào hàng ngày rất cố định.   

Sau giờ học thì đến căng tin ăn uống, thỉnh thoảng đi mua đồ rồi lại vào lớp học.

Thường là với Chu Hạo và Từ Tử Tể.   

Nhưng hôm nay hai người bọn họ được gọi đi dọn dẹp, chỉ còn lại có Lục Lộc.

Khi cậu vừa bước ra khỏi căng tin, đã có vài người ngăn cậu lại.   

Mấy người đen đen cao to, những khuôn mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm vào cậu như muốn ăn thịt người.   

Lục Lộc có thể cảm nhận rõ ràng sự thù địch tỏa ra từ họ.   

Chỉ là cậu không muốn quan tâm.

“Nghe nói gần đây cậu và Lâm Hoàn Nhĩ rất thân thiết?” Người con trai cao gầy đứng đó giống như một cây gậy đen.   

Lục Lộc nhấc chân rời đi.

“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Cậu ta ngẩng đầu lên và nhìn anh với vẻ kiêu ngạo.   

Anh ta nói, có bản lĩnh thì lôi bản lĩnh nam nhân ra mà thi đấu.

Lục Lộc đang ở trường, cậu không muốn dính vào chuyện này nhất, cậu chỉ muốn yên tĩnh không bị ai quấy rầy.   

Nhưng khi nghe được những lời đó, Lục Lộc đã đi theo anh ta.   

Ẩn ẩn có một loại cảm giác muốn cho cậu ta một cú đấm.

Cậu ta đang đứng dưới một cây long não to lớn, vẫn nói những lời vớ vẩn.   

“Cô ấy viết thư tình và tặng sôcôla cho tôi. Chắc cô ấy chỉ thích tôi thôi. Chúng tôi đã ở bên nhau rồi, sao anh dám chen vào …”

Hai tay Lục Lộc siết chặt.

“Vậy thì tại sao cậu lại xấu hổ khi nói như vậy!” Trước khi Lục Lộc lên tiếng, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau cậu.   

Là Hoàn Nhĩ đứng cách anh năm bước chân.   

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt với những bông hoa loa kèn lớn màu trắng trên váy, mái tóc đen dài buông xõa mềm mại, được uốn xuống eo.   

Trong khu rừng này, khuôn mặt của cô ấy đầy mùi tươi mát.

Không ngờ cô lại đột ngột xuất hiện, đám người đối diện hơi ngẩn ra.   

Hoàn Nhĩ tiến tới nắm lấy tay Lục Lộc, thờ ơ nói: “Đi thôi, sắp đến giờ học rồi.”   

“Lâm Hoàn Nhĩ, hôm nay cậu nói rõ cho tôi.” Khi cậu ta thấy bọn họ chuẩn bị rời đi liền vội vàng gọi dừng lại, sau đó, tiến lên vài bước.

Hoàn Nhĩ dừng lại, quay lưng về phía cậu ta, giọng đều đều, hỏi: “Nói rõ cái gì? “

Hoàn Nhĩ đột nhiên bật cười.

Nụ cười của cô ấy vẫn vậy, mềm mại ngọt ngào như kẹo có thể ngấm vào lòng người.   

“Đó chỉ là những gì cậu nghĩ.” Ngừng một chút, nhớ lại những gì cậu ta nói vừa rồi, cô bắt đầu đếm lại.   

“Thư tình, sôcôla, bạn gái, không có những thứ này.”  Hoàn Nhĩ không muốn nói chuyện này với cậu ta, nhưng khi Lục Lộc ở trước mặt cô, cô cảm thấy khẩn trương.   

Tuyệt tình để làm mọi thứ rõ ràng.

“Cho dù sau này có như vậy, cũng chỉ là của Lục Lộ.” Tính tình của cô vẫn luôn tốt, nhưng có lúc lại vô cùng bướng bỉnh, thậm chí có chút nóng giận.   

Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Lục Lộc.   

Biểu hiện của Lục Lộc tuy rằng phẳng lặng, nhưng đôi mắt dưới tròng kính dày đặc lại là rõ ràng né tránh.   

Hoàn Nhĩ bỗng chốc bướng bỉnh hơn.

Cô thực sự khiến người đó khó chịu, từ trước đến nay, dù cô có nói gì hay từ chối, cậu ta vẫn luôn cho rằng đó là mơ tưởng.   

Cô thực sự không thể nghĩ ra tại sao mạch não của một số người lại có thể đáng ghét như vậy.   

Tự cho mình là đúng, luôn có thể tự động đặt mọi thứ xung quanh mình.

Hoàn Nhĩ thoáng nghiêng người, đối mặt với Lục Lộc. Cô do dự một lúc, sau đó bước lên chân, hôn lên môi cậu.   

Nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt nước.

Quả nhiên, môi cậu mềm mại, khóe môi hơi mát, có mùi thơm đặc biệt.   

Hoàn Nhĩ đứng lặng người lại, tim đập thình thịch.   

Giống như mang theo một con thỏ nhỏ, khuỵu xuống, đặt hai tay lên hai bên người, hoảng sợ không biết nên đặt chỗ nào.   

Cô thậm chí không biết, cô đã làm một điều gì đó vô lý khi não đang nóng.

Đó là một hành động tuyên bố chủ quyền ấu trĩ.   

Cô không dám nhìn lên.   

Cô vẫn một tay nắm cổ tay Lục Lộ, lúc này cô không có dũng khí tiến lên mới thả ra, quay đầu trừng mắt nhìn người đối diện.

Hành động là lời giải thích tốt nhất.   

Chàng trai đối diện mở to mắt vì kinh ngạc.   

Rõ ràng cậu ta không thể tin được những gì mình nhìn thấy, thực sự lúc đó cậu ta rất tức giận, tức đến mức muốn đánh người.

Nhưng Hoàn Nhĩ không để ý đến người đó, cô xoay người kéo Lục Lộc đi.   

Ra khỏi rừng, nụ cười đã tắt.   

Mãi đến khi trong lòng bàn tay có cảm giác ấm áp, cô mới nhận ra mình vẫn đang kéo tay Lục Lộc, mới sửng sốt buông tay.   

“Thực xin lỗi …” Hoàn Nhĩ mím môi, cúi đầu trầm mặc nói những lời này.   

Lúc này cô thoáng bình tĩnh lại, ý thức được mình đã hành động lỗ mãng.   

“Cậu ta… không tin … tôi chỉ, chỉ … muốn cậu ta tin và ngừng quấy rối tôi … điều này …..” Lưỡi cô như thắt lại, không thể nói rõ ràng được.  

Nửa ngày cũng không nói nổi gì. 

Sau đó cô thấy mình không giải thích nổi nên ngậm miệng không nói nữa.   

Lục Lộc nhìn cũng không có gì khác lạ, nhưng toàn thân có vẻ hơi cứng ngắc.   

Cậu cụp mắt xuống, đáy mắt rũ xuống mang theo ý cười, trên gò má ửng hồng có tia sáng trắng, xuống dưới là đôi môi mím chặt.

Ngay lúc đó, cả người cậu như có dòng điện chạy qua.

Bao phủ cả người.   

Đó là một cơn đau nhói hơn bao giờ hết.   

Cậu luôn có khả năng kiểm soát bản thân rất tốt, khả năng kiểm soát này là thứ cậu phải có.   

Hơn nữa trong thời điểm hiện tại lại càng không thể vượt ra khỏi tầm kiểm soát.   

Cậu vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Sau khi gặp Hoàn Nhĩ, con đường này như chệch hướng.

Cậu cần phải kiềm chế.   

Lục Lộc không lên tiếng, chỉ là nhấc chân rời đi.   

Chờ Hoàn Nhĩ phản ứng, hai chân dài đã khuất bóng, nhanh chóng sải bước, không có ý định dừng lại.   

Cô cắn chặt môi, không kìm được nghĩ tới phản ứng của cậu.

… Có vẻ như cậu tức giận rồi.

Cô gái nhỏ thực sự rất ngây thơ và không biết phải làm gì cả.   

Làm sao mà giống như cô lợi dụng cậu vậy.   

Cho dù là như vậy … thì cũng không cần phải thờ ơ và tức giận như vậy chứ.   

Hoàn Nhĩ ủ rũ cũng nhấc chân bước lên.

————————————————————————

Cả ngày hôm đó, Lục Lộc không nói một lời nào với Hoàn Nhĩ nữa.

Coi cô như không khí.   

Rốt cuộc con gái có da mặt mỏng, khi hôn cậu vừa rồi, Hoàn Nhĩ đã lấy hết can đảm.   

Cho nên Lục Lộc không nói, cô cũng không dám chủ động nói.

Giữa hai người cứ như vậy yên lặng cả buổi chiều.   

Buổi chiều tan học, buổi tối Hoàn Nhĩ không tự học nữa, trực tiếp trở về ký túc xá.   

Cô nói rằng cô không được khỏe và xin phép Lão Tần được nghỉ.

Bình thường mất hơn mười phút để di chuyển, nhưng lần này mất nửa giờ.   

Khi bước vào cửa, sắc mặt cô tái nhợt, trán lấm tấm những lớp mồ hôi dày đặc khiến người ta khiếp sợ.   

Một tay che bụng, cô tìm chìa khóa trong túi với tay kia để mở cửa, chỉ tay kia chạm vào khung cửa —   

“cạch” một cái, cánh cửa tự mở ra.

“Hoàn Nhĩ.” Thư Tâm đứng ở cửa, đỡ cô một tay.   

Ở với nhau lâu như vậy, Thư Tâm biết cô có chuyện gì nên không hỏi, chỉ dìu cô vào phòng.   

“Trà gừng đường đỏ lần trước còn sót lại một chút, em trước nghỉ ngơi cho tốt, chị đi nấu cho.” Thư Tâm đỡ cô nằm xuống giường, sau đó đi vào phòng bếp.

Tình trạng đau bụng kinh của  Hoàn Nhĩ rất nghiêm trọng.   

Cô đã đi khám ở bệnh viện, uống thuốc bắc, đủ các loại thuốc khác nhau nhưng không thuyên giảm.   

Mỗi lần đến là đau quặn thắt tim, không cử động được, đi không nổi.

Giống như chết một lần.   

Nhưng cô chỉ có thể chịu đựng một mình, có khi cô còn đi khiêu vũ.

Thư Tâm nhanh chóng bước vào, tay cầm một chiếc bát sứ.   

Cô cho Hoàn Nhĩ uống vài ngụm, khi cô gần như uống cạn, cô ấy mới nhớ ra cuộc điện thoại mà cô ấy đã trả lời sáng nay.   

“Hoàn Nhĩ, để chị nói cho em biết một chuyện.”

Hoàn Nhĩ không còn sức để nói nên chỉ khẽ gật đầu.

“Kỳ thi đã vượt trước kế hoạch, vào tuần tới.” Thư Tâm lặp lại cuộc điện thoại từ giáo viên Chu sáng hôm đó với Hoàn Nhĩ.   

Cơ thể Hoàn Nhĩ cứng lại.   

Biết cô bướng bỉnh, Thư Tâm sợ cô tập luyện, vội vàng ôm cô xuống, an ủi: “Em đừng lo lắng, vẫn còn thời gian.”

“Chị ơi, cho em hai viên thuốc giảm đau” Hoàn Nhĩ cắn răng nói.   

Thư Tâm do dự.   

Thuốc giảm đau đặc biệt của công ty chỉ dùng là biện pháp cuối cùng, nhưng thứ đó có thể chấm dứt cơn đau trong chốc lát, ai cũng biết sau khi sử dụng sẽ có bao nhiêu tác dụng phụ.   

Nhưng Hoàn Nhĩ đã kiên quyết.   

“Em không thể từ bỏ.”

Còn  một tuần, đã quá muộn rồi.   

Cho dù vì là ước mơ của cô, vì Lục Lộc, cho dù chết cô cũng muốn thành công.   

Thư Tâm không thể cưỡng lại cô được, chỉ có thể lấy thuốc.

“Chị à, nỗi đau của ngày hôm nay sẽ được đền đáp trong tương lai, đúng không?”   

Cô tái mặt, nhưng vẫn cười với cô ấy.   

Trong nháy mắt, Thư Tâm như nhìn thấy chính mình của bảy năm trước.   

“Đúng.” Cô gật đầu.   

“Rồi sẽ được đền đáp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.