Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 18: Đến trường



Thời điểm Hoàn Nhĩ trở về ký túc xá, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Thư Tâm biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ấy không nói gì, chỉ hỏi Hoàn Nhĩ xem sức khỏe của cô có tốt hơn không và cô muốn ăn gì.   

Hoàn Nhĩ cũng đã suy nghĩ kỹ về điều này.   

Cô khó khăn sụt sịt mũi.

“Chị ơi, em muốn ăn thịt.” Hoàn Nhĩ vừa nói đã cảm thấy đói bụng, gật đầu khẳng định: “Gà, vịt, cá, cái gì cũng được.”   

Khó có được dịp như vậy, cô muốn tùy hứng một lần.   

“Được rồi,chị sẽ làm cho em.” Thư Tâm vội vàng gật đầu.   

“Ah ah ah – em nữa, em muốn ăn những lát thịt lợn luộc!” Nhược Thủy hét lên bên cạnh.

“Em không thể.” Thư Tâm lập tức từ chối và nói:“Hôm qua cân, em nặng hơn 1 cân rồi.”   

Cả khuôn mặt của Nhược Thủy lập tức sụp đổ.   

“Chị ơi!” Cô ấy làm nũng.   

Thư Tâm phớt lờ.   

Hoàn Nhĩ ngồi mộ bên, sau đó liên tục lắc đầu về phía Nhược Thủy.

Thực tế, kỹ năng nấu nướng của Thư Tâm không tốt lắm.   

Nhưng ba người họ sống cùng nhau, Thư Tâm là lớn nhất, đương nhiên sẽ chăm sóc hai cô em gái, khi nào rảnh rỗi cô sẽ vào bếp làm món gì đó.   

Bánh và đồ ngọt linh tinh, cả các món mặn nữa, cô cũng làm được vài món.

Và đây, khi các món ăn được bưng ra khỏi nồi và được phục vụ, Nhược Thủy và Hoàn Nhĩ đã nhìn và gần như chảy nước miếng.   

Thứ khó thấy nhất trên bàn ăn của họ là thịt.   

Một quả trứng bác với cà chua, một con gà Cung Bảo và một ít rau xanh nhỏ.   

Thế này cũng đủ làm người ta thỏa mãn rồi.

“Chị ơi, để chị nói cho em biết, L là anh hùng cứu mỹ nhân. Nghe nói cậu ấy vội vàng ôm Hoàn Nhĩ chạy từ phòng học vào phòng y tế đó.”   

Nhược Thủy ăn một miếng ức gà, mùi vị thịt hiếm có trong miệng làm cho cả người ta thật hưng phấn.   

“Trông gầy tong teo, nhưng lại rất khỏe.”

Thư Tâm đã nghe Nhược Thủy nói về L trước đó.   

Khi đó, cô ấy chỉ cười và nói: “Cậu ấy có tham vọng rất lớn.”   

Bởi vì Thư Tâm, người đã là thực tập sinh trong bảy năm, có thể nhìn thấy rõ nhất khát khao và hoài bão của cậu trong mắt.   

Còn L, khi ở trên sân khấu, cảm giác này lên đến cực điểm.

Nhưng trong mắt Thư Tâm, Hoàn Nhĩ quá đơn giản.   

Vì vậy, họ không phù hợp.   

Thư Tâm thấy hiếm khi Hoàn Nhĩ nở nụ cười đến rạng rỡ như vậy, nên không nói gì trước mặt cô.   

Cô chỉ gật đầu:“Ừ.”

Hoàn Nhĩ đang ăn, khi nghe thấy Nhược Thủy nói vậy, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Sao chị biết?”   

Cô còn không biết đó Lục Lộc đưa cô đến phòng y tế như thế nào đâu …

“Sao chị không biết! ” Nhược Thủy gõ bàn và nhấn mạnh:”Cả trường đều biết chuyện đó rồi”

Lâm Hoàn Nhĩ cũng được coi là người nổi tiếng trong trường học, cũng có rất nhiều người theo đuổi.   

Lần này, cho dù cô có ngất đi, nhưng Lục Lộc vẫn cõng cô đi qua gần hết trường.   Những người nhìn thấy đều tròn mắt ngạc nhiên.

Sau đó, một truyền mười, mười truyền một trăm.   

Mọi người đều đang rất mệt mỏi trong việc học tập, không được nghe chút chuyện bát quái nào để tiêu khiển cả.

Luôn có tin đồn rằng Lâm Hoàn Nhĩ thích Lục Lộc, nhưng tất cả mọi người trong trường đều cho rằng đó là tin đồn.   

Bằng cách này, tin đồn trở thành sự thật.

Mọi người thở dài, đây là hoa nhài cắm bãi phân trâu rồi.

————————————————————————–

Ngày hôm sau.

Buổi sáng, Hoàn Nhĩ  còn đang ăn sáng, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.   

Thư Tâm đi tới để mở cửa.   

“Cậu là—” Khuôn mặt của người trước mặt bị che bởi cặp kính và mái tóc gãy, Thư Tâm cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra.   

“L.” Lục Lộc trả lời ngắn gọn: “Tôi tìm Lâm Hoàn Nhĩ.”

Hôm qua tan học, Nhược Thủy gặp Lục Lộc ở cửa và nói với anh rằng buổi sáng cô không rảnh và nhờ anh đến đón Hoàn Nhĩ..   

Lục Lộc không muốn đến.   

Nhưng lại nghĩ đến chuyện hôm qua cô đã ngất xỉu –

Cậu sợ cô xảy ra chuyện gì.   

Lục Lộc không còn cách nào khác là đến tìm người.

Thư Tâm chưa kịp nói thì âm thanh của Hoàn Nhĩ đã vang lên.   

“Lục Lộc.” Nghe thấy giọng nói của Lục Lộc, cô chợt nuốt sữa vào, đứng dậy vẫy tay với cậu.   

Sau đó, cô nắm lấy cặp sách của mình và lao ra ngoài.

“Chị ơi, em đi trước đây.”   

Thư Tâm cau mày hét lên: “Em chậm một chút!”

———————————————————————————

“Cậu không sao chứ?” Lục Lộc nghi ngờ hỏi khi thấy cô hùng hổ chạy ra ngoài.   

“Có chuyện đó!” Hoàn Nhĩ cười gật đầu, nhìn Lục Lộc, sau đó nói: “Nhưng khi gặp cậu thì tốt hơn rất nhiều!”   

Vừa rồi cô vội vàng uống sữa, vẫn còn ít sữa dính lên môi Hoàn Nhĩ, cùng với màu da trắng noãn của cô, tựa như hòa làm một vậy.

“Lâm Hoàn Nhĩ, cậu có thể nói một chút về vấn đề vệ sinh được không?” Ánh mắt Lục Lộc khẽ động, sau đó anh nhướng mắt nhìn về phía trước.   

Hoàn Nhĩ đưa tay quệt khóe môi, liếc mắt nhìn liền thấy một bóng trắng xẹt qua đường bên cạnh.   

Bước chân của cô đột ngột dừng lại.

Theo suy nghĩ của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông, nhưng là, sườn mặt kia –

Hoàn Nhĩ nghiêng đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Lộc.  

Cậu đang đi trước mặt cô.   

Hoàn Nhĩ kinh ngạc mở to mắt, vừa muốn nhìn lại, người nọ đã rẽ vào góc đường.

Làm sao có khả năng … Hoàn Nhĩ dụi dụi mắt nghĩ, có lẽ là do mình chói mắt đi.

Lục Lộc đi được năm bước thì nghe được phía sau không có thanh âm, quay đầu lại liền thấy Lâm Hoàn Nhĩ đang sững sờ tại chỗ.   

“Sao vậy?” Lục Lộc hỏi.   

“Ồ, không, không có gì.” Hoàn Nhĩ lắc đầu.

Chắc là nhầm rồi, cô nghĩ.   

Lục Lộc nhận thấy cô nhìn không ổn, còn tưởng rằng cô đau bụng, nên cậu xoay người trở về.   

“Đau không?” Cậu hỏi.   

Hoàn Nhĩ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Lộc, nhìn lên nhìn xuống, giống như chưa từng thấy, đáng giá kĩ càng.

Thấy cô không nói, Lục Lộc đang định hỏi lại.  

Hoàn Nhĩ đột nhiên gật đầu.   

“Ừm, đau quá.”Một tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, gật đầu, cắn môi dưới nhìn Lục Lộc.   

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu.

Hừm, diễn xuất kém cỏi.   

“Ồ.” Lục Lộ nhẹ nhàng đáp lại, trực tiếp nắm lấy cánh tay cô, kéo người về phía trước.   

“Bởi vì chúng ta đã trì hoãn rất nhiều thời gian. Nếu ngày hôm nay tôi đến muộn, Lâm Hoàn Nhĩ, tôi sẽ kéo cậu chết cùng.”

Cô thậm chí còn tiếp tục cười.   

“Nếu được chết cùng cậu là chuyện tốt đó!”   

Giọng nói vừa nhanh vừa sáng, mang theo chút lười biếng buổi sáng, từ từ đánh vào lòng người.

“Lục Lộc, mình đột nhiên phát hiện, mình không có phương thức liên hệ của cậu.”   

Ngồi xuống chỗ ngồi, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, cau mày khẳng định: “Đúng vậy, thật sự không có.”   

“Cậu dùng cái gì, WeChat hay QQ? ”   

Lục Lộc lắc đầu:” Đều không có.”

“Số điện thoại?” Hoàn Nhĩ không cam lòng, tiếp tục hỏi.   

“Cũng không có.” Lục Lộc đáp.   

Lời này của cậu chắc chỉ có ‘thiên tài’ mới tin. Cho dù thực sự không cần điện thoại di động, nhưng trong ký túc xá nhất định phải có một chiếc.

Hơn nữa lần trước Hoàn Nhĩ rõ ràng đã nhìn thấy.   

Còn nói dối cô là không có… Quả thực là trợn mắt nói dối mà.

“Nếu mình thực sự có chuyện, muốn tìm cậu lại không thấy thì phải làm sao?” Hoàn Nhĩ đáng thương hỏi.   

“Cậu xảy ra chuyện tại sao lại muốn tìm tôi?”   

“Vì cậu có thể bảo vệ mình!” Hoàn Nhĩ trả lời một cách tự nhiên.

Cũng bởi vì cô tin tưởng vào cậu.   

Đó là một loại tin tưởng xuất phát từ tận đáy lòng của cô, không cần lý do.

Giống như đây là chuyện rất bình thường.   

“Mình cam đoan, sẽ không quấy rầy cậu!” Hoàn Nhĩ duỗi ra hai ngón tay thề:“Trừ phi có việc gấp!”   

Lục Lộc dao động.

Vậy mà cậu lại thực sự tin cô.   

“Đây là số điện thoại ký túc xá của tôi.” Cậu lấy bút viết một dãy số lên giấy.

Hoàn Nhĩ cười trộm.   

Cô cũng lấy bút viết ra một dãy số, viết nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng và đọc to.   

Sau đó, cô gấp tờ giấy trắng lại và nhét vào túi quần áo của Lục Lộc.   

“Đây là số điện thoại của mình, cũng là tài khoản WeChat.”

Vừa dứt lời, cô giáo dạy tiếng Anh đã giẫm giày cao gót bước vào.

Hoàn Nhĩ vội vàng ngồi thẳng dậy.   

“Hôm nay, kiểm tra 25 từ đơn.” Giáo viên tiếng Anh đặt sách lên bục giảng và nói: “Giang Lê, em lên viết đi.”   

Giang Lê là đại diện tiếng Anh của lớp.

Giáo viên tiếng Anh vừa quay đầu lại, Hoàn Nhĩ liền nghiêng đầu về phía Lục Lộc: “Ngoan ngoãn mà viết đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.