Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 21: Tiểu ca ca



Trong hai ngày cuối tuần tiếp theo, Hoàn Nhĩ và Lục Lộc vẫn đến công ty như thường lệ.

Theo thường lệ luyện tập.

Mấy ngày nay không có tin tức gì từ công ty.   

Tuy ngoài mặt Hoàn Nhĩ có vẻ hờ hững nhưng một lòng luôn để ý.

Tất nhiên là cô sợ.

Sợ mình sẽ không thể vượt qua được.   

Sợ tất cả những hy vọng của cô được sẽ tan vỡ, vỡ tan tành và không còn tồn tại.   

Và sau đó rơi vào tình trạng chờ đợi hết lần này đến lần khác.

Cô đã tận mắt chứng kiến sự tuyệt vọng và đau khổ của Thư Tâm.   

Vì vậy, cô biết điều đó đáng sợ như thế nào.

Tất nhiên, cô hy vọng nhiều hơn nữa rằng cô có thể bắt kịp bước chân của Lục Lộc.   

Mà không phải vô dụng như vậy.   

—————————————————————————

Sáng thứ hai, vừa bước vào lớp học, Hoàn Nhĩ đã cảm thấy không khí không ổn

Mọi người đang bàn tán xôn xao về điều gì đó, khi nhìn thấy Hoàn Nhĩ bước vào, tất cả đều vội vàng ngậm miệng lại trông rất kỳ quái.   

Lâu lâu có những con mắt liếc qua.   

Đây là tình trạng của toàn bộ lớp học buổi sáng.   

Hoàn Nhĩ thực sự không nhịn được, liền kéo Thịnh Hạ đi qua.   

“Xảy ra chuyện gì vậy?”   

Thịnh Hạ kinh ngạc nhìn cô: “Lâm Hoàn Nhĩ, câu này phải để mình hỏi cậu mới đúng.”   

Vẻ mặt của Hoàn Nhĩ không biết nên gọi là gì.   

Thịnh Hạ cắn môi, bộ dáng chỉ tiếc sắt không rèn thành thép.   

“Cậu biết một tiểu ca ca tốt như vậy, tại sao lại không nói cho mình biết? Cho dù chỉ có thể nhìn thấy cậu ấy từ xa cũng rất tốt.”   

Hoàn Nhĩ càng không hiểu.   

Tiểu ca ca… tiểu ca ca ở đâu?   

Thịnh Hạ lặng lẽ lấy điện thoại trong cặp ra, xoay người sang ngang và chặn màn hình.

Rất nhanh sau đó liền đưa ra một tấm ảnh.   

Cô đưa nó cho Hoàn Nhĩ.

“Đây là một bài đăng trên diễn đàn trường học ngày hôm qua.” Thịnh Hạ giải thích.   

Đôi mắt Hoàn Nhĩ nhìn lên màn hình.   

Trong ảnh, chính là cô và Lục Lộc.

Thời gian chụp ảnh nên là buổi tối ngày kết thúc kỳ thi.   

Cô kéo tay Lục Lộc, cười với Lục Lộc.   

Nhìn hai người lúc đó thập phần thân mật.

Nhưng mấu chốt là, ngày đó Lục Lộc không mặc bất kỳ bộ trang phục giả nào.   

Là bộ dáng nguyên bản của cậu.   

Hoàn Nhĩ  vỗ đầu–  

Xong rồi!

Lục Lộc không bao giờ muốn bị người khác phát hiện.

Nếu không, cậu sẽ không thèm cải trang.   

Nếu vì cô mà bị phát hiện …   

Hoàn Nhĩ nghĩ, cậu nhất định sẽ rất tức giận.

“Đẹp quá, nhìn đến mức mình nghi ngờ đó không phải là người thật.” Thịnh Hạ cất điện thoại, chống cằm và tiếp tục thở dài.

“Chẳng lẽ… cậu không biết cậu ấy?” Nhìn phản ứng của cô ấy, Hoàn Nhĩ thận trọng thăm dò.   

Thịnh Hạ chế nhạo.   

“Trong mơ mình cũng chưa từng thấy ai đẹp mắt như vậy, còn tốt hơn cả đống tiểu thịt tươi trong nhà Giang Lê.”

Lúc này Hoàn Nhĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng cậu ấy là ai?” Thịnh Hạ mê trai xong rồi lại tiếp tục lải nhải.

“Người qua đường.” Sau một hồi suy nghĩ, Hoàn Nhĩ đáp: “Người phát tờ rơi.”

Thịnh Hạ sững sờ một lúc, bức ảnh trong tay mình–   

Thiên tài mới tin đó là người đã phát tờ rơi.

“Lâm Hoàn Nhĩ, đừng có lừa mình.” Thịnh Hạ đảo mắt nhìn cô.   

Hoàn Nhĩ không để ý, tiếp tục đùa: “Đó có thể là một siêu sao trong tương lai!”

Thịnh Hạ còn không quan tâm đến cô nữa.   

Toàn lời vô nghĩa.

Lúc Lục Lộc đang mua đồ ăn sáng, Từ Tử Tể cũng tra ảnh trên diễn đàn.   

Chu Hạo ở bên cạnh thở dài trước vẻ đẹp của Lâm tiểu mỹ nữ.   

Từ Tử Tể chỉ vào Lục Lộc trong ảnh, thập phần sốt ruột: “Lục ca, cái này, người này trộm tiểu tiên nữ của cậu.”

Lục Lộc liếc mắt, nhìn thấy chính mình, sau đó đáp: “Không phải của mình.”   

“Không ngờ dáng người Lâm tiểu mỹ nhân cũng không tệ. ”Chu Hạo nhìn đôi chân dài trong bức ảnh, mảnh mai và thẳng tắp.   

Ánh mắt cậu ta cũn bắt đầu chăm chú.

Nuốt nước bọt.

“Tuy rằng eo không nhỏ như Nguyễn Nhược Thủy.”  Giọng Từ Tử Tể cũng vang lên: “Nhưng những gì cần có đều có.”   

“Mình sợ cậu mù rồi!” Lục Lộc xoay người, vươn tay ra, cho hai người họ nhìn một cái đầu.   

Bàn tay thật đẹp.

“Nhìn lại, mình đúng là ánh mắt tốt.”

Chu Hạo cùng Từ Tử Tể kinh ngạc che đầu suýt nữa đánh rơi điện thoại.

“Lâm Hoàn Nhĩ thì đẹp cái gì, thật mù a …”   

Chu Hạo không dám lớn tiếng, chỉ dám nhỏ giọng phản bác.   

—————————————————————————————-

Đã muộn lắm rồi

Đèn trên hành lang tầng hai vẫn sáng.   

Lục Lộc đội một cái màu đen mũ lưỡi trai, cúi đầu, đi thẳng về phía trước.   Một, hai, ba …   

Cậu dừng lại ở cửa phòng thứ bảy.   

Vừa định gõ cửa, cậu nghe thấy gì đó.   

Những cuộc trò chuyện bên trong, và những cái tên quen thuộc được nghe thấy một cách mơ hồ.

Lục Lộc dừng lại.

“Lâm Hoàn Nhĩ thế nào?”   

“Ngoại hình đẹp, sức lực khá, phong cách dễ thay đổi, rất tốt.”    ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Nhưng không có điểm nào đáng kinh ngạc, cảm giác thiếu phong cách của một ngôi sao.”

Sau đó, im lặng một lúc, mơ hồ có thể nghe tiếng sột soạt khi lật giấy.   

“Hơn nữa, còn có Quý Mạt.”   

“Cô ấy có thể đợi, nhưng Quý Mạt không được.”

Giọng nói rơi xuống, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.   

Lục Lộc tay run lên, cậu giơ tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Trong phòng có hai người, một người là quản lý Giang đến từ công ty, người kia là giáo viên Tống quản lí các thực tập sinh.   

“L, cậu đến rồi.” Cô giáo Tống kéo ghế đẩu trước mặt cậu: “Ngồi đi.”   

“Hôm nay tôi gọi cậu đến đây để nói chuyện ra mắt.”

Lục Lộc thản nhiên liếc nhìn trên bàn.   

Băng sân khấu của Lâm Hoàn Nhĩ từ ngày đó được phát trên máy tính.   

“Vài ngày nữa, Quý Mạt sẽ dọn đến ở chung ký túc xá với cậu. Cậu nên làm quen với cậu ấy.” Cô giáo Tống tắt video của Lâm Hoàn Nhĩ, mở của Quý Mạt.

Lục Lộc nhắm mắt không nhìn.   

“Nếu chỉ vì dung mạo, sao có thể đem nó là lý do để anh ta chèn ép người khác.”   

Giọng nói của Lục Lộ thờ ơ: “Tại sao?”

Chỉ vì Quý Mạt giống cậu, họ nhất định phải cùng nhau ra mắt, để tạo ra một mánh lới quảng cáo.   

Cho dù là người mới, cho dù không có chút thực lực nào.   

Chỉ giống nhau thôi, vậy thôi.

Đây là mô phỏng cặp song sinh.   

Thật khó để tìm một người giống cậu, vì vậy bọn họ phải ở cùng một chỗ.

“L, ra mắt với cậu ấy là sự lựa chọn tốt nhất của cậu, nó sẽ giúp cậu tiết kiệm được rất nhiều đường vòng.” Quản lý Giang nói với ánh mắt sắc bén, xô bàn.   

Giọng nói chắc chắn và không thể phản bác.

“Nhưng mà—” Lục Lộc mở miệng, rốt cuộc là không có nói ra những thứ còn lại.   ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Nhưng Lâm Hoàn Nhĩ thì sao?   

Thành công của cậu dựa trên sự hy sinh của cô.

“Không có nhưng.” Quản lý Giang trực tiếp cắt đứt cuộc nói chuyện: “Chuẩn bị tốt, đừng nghĩ tới chuyện khác.”  

Lục Lộc đột nhiên đứng lên.   

Cậu nhìn chằm chằm hình ảnh nhấp nháy trên máy tính, ánh mắt hơi sâu, nhất thời lóe lên một màu ảm đạm.

“Tôi nói, cậu ta không được, tôi không đồng ý.” Lục Lộc nói xong liền xoay người.

“Tôi đi trước.”

“L.” Cô giáo Tống  đứng dậy và hét lên từ phía sau.   

Nhưng Lục Lộc bước nhanh không chút do dự.   

Chẳng mấy chốc, bóng lưng đã biến mất trước mặt bọn họ. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Cậu ấy luôn như vậy, đi theo con đường của riêng mình và có ý thức tự quyết định rất cao.

Nếu không phải công ty coi cậu như bảo bối và chiều theo mọi thứ thì sao cậu có thể tự phụ như vậy.   

Thật là kiêu ngạo, ngay cả những giáo viên như họ cũng không bao giờ coi trọng.

Quản lý Giang xua tay không muốn quan tâm đến cậu nữa.   

“Để cậu ấy đi.”   

Dù sao quyết định trên sẽ không thay đổi.

—————————————————————————————

Sau khi bước ra khỏi cửa công ty, bước chân của Lục Lộc chậm lại.   

Mồ hôi, vũ đạo, tiếng hát.   

Cảnh vật hiện lên trước mắt cậu, cuối cùng đều bị đóng băng.   

Lâm Hoàn Nhĩ là người luyện tập trước gương trong phòng tập.

Cậu biết cậu không nên quan tâm đến điều đó.   

Nhưng cậu không thể kìm lại được giây phút khi nghe thấy điều ấy.   

Cậu không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Lâm Hoàn Nhĩ biết chuyện này.

Trong vô thức, Lục Lộc bước đến trước cửa ký túc xá của Hoàn Nhĩ.   

Cậu dừng lại, nhìn vào trong.   

Nhìn ra cửa sổ nơi đèn vẫn sáng.

Buổi tối hôm nay tự học trở về, Lâm Hoàn Nhĩ nói mệt nên không đến công ty, muốn ngủ một giấc thật ngon.   

Cô cần nghỉ ngơi thật tốt.

Trên thực tế, cậu có thể nhìn ra, mấy ngày nay Lâm Hoàn Nhĩ rất lo.   

Vì cái gì, cậu biết rất rõ.

Lâm Hoàn Nhĩ, khi không quá năng động và không hay cười.   

Thực sự khiến người ta có chút … không quen.

Lục Lộc chỉ đứng đó một lúc.   

Một chuỗi số mà Lâm Hoàn Nhĩ đọc ngày hôm đó đột nhiên vang lên trong đầu cậu —   

“Số điện thoại.”

Lục Lộc mím môi, một tay đút túi quần, nhưng cuối cùng cậu lại không làm gì được.   

Cậu không thể nói điều này với cô.   

Tất cả những phản ứng của cô khi ấy.

Cậu không muốn nhìn thấy nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.