Môi cô kề sát ngay bên tai cậu, hơi thở thơm ngọt mềm mại chậm rãi truyền đến bên tai cậu.
Sau đó, Hoàn Nhĩ nhẹ nhàng cười.
Cô đã quyết định một việc gì thì sẽ không trốn tránh.
Mà cô nếu đã theo đuổi, cũng sẽ không buông tay.
Lục Lộc kinh ngạc nhìn cô.
Đè lại đầu cô, trên người liền――
“Cho cậu ăn kẹo nha, rất ngọt.” Hoàn Nhĩ không thể lui về phía sau được, liền đem kẹo que trong tay nhét vào trong miệng cậu.
Kỳ thực Hoàn Nhĩ có chút kích động.
Trong nháy mắt cô nhìn thấu ý của Lục Lộc, nhưng ở vào thời điểm này, trái tim của cô vẫn nhảy đến lợi hại, không có biện pháp để nó lập tức bình lặng.
Cô dời ánh mắt, không nhìn cậu.
Lục Lộc cắn kẹo que, răng nanh nhẹ nhàng cắn một cái, “Rộp rộp” một chút, đem que kẹo kia nhai nát.
“Ừm, quả thật rất ngọt.”
Cánh môi kia, dính kẹo trong suốt.
“Đúng không, mình nói rồi mà.” Hoàn Nhĩ vỗ tay một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười nói: “Mình còn mang theo rất nhiều đây, mình đi lấy cho cậu.”
Hoàn Nhĩ xoay người chạy ra ngoài.
Chỉ là còn chưa có chạy được vài bước, Lục Lộc đã giữ chặt tay cô.
“Chậm một chút, không ai ở phía sau đuổi theo cậu.”
“Được.” Hoàn Nhĩ gật đầu thập phần nhu thuận.
Trên hành lang cực kì yên tĩnh, trừ bỏ Hoàn Nhĩ cùng Lục Lộc, không có một bóng người.
Cửa thang máy vừa vặn mở ra. Chữ số tầng lầu thang máy có chút biến hóa.
Tay Hoàn Nhĩ còn bị Lục Lộc cầm, cô mím môi, nhẹ nhàng rút ra.
Lục Lộc kéo rất chặt, không thả.
“Đây là công ty.” Hoàn Nhĩ cường điệu.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Lục Lộc không có buông tay, ngược lại là lôi kéo cô tiếp tục đi ra ngoài, quay người lại, quẹo vào thang bộ.
“Nơi này đi, không có người.”
Bước chân Lục Lộc chậm dần.
“Tốt lắm, Lâm Hoàn Nhĩ, tôi chờ lời giải thích của cậu.” Khi nói chuyện, hai người đã ra khỏi công ty.
Hoàn Nhĩ dùng ánh mắt đánh giá chung quanh.
Đến công ty lâu như vậy, cô vậy mà chưa bao giờ biết còn có một con đường như vậy có thể đi ra.
“Cậu ghen cũng quang minh chính đại quá!”
Đập vào mắt Hoàn Nhĩ là sườn mặt rõ ràng góc cạnh của thiếu niên, cậu đang mím môi, trông rất lạnh lùng.
Cô vừa nói xong, liền nhìn cậu, nhẹ nhàng cười.
“Nếu mình nói, mình cảm thấy Quý Mạt nhìn cũng đẹp, cũng không xấu lắm, sẽ thế nào?”- Hoàn Nhĩ đùa.
Sắc mặt Lục Lộc hiển nhiên lạnh hơn.
“Cậu có thể nói một chút thử xem.” Lục Lộc nắm tay cô, lực đạo rõ ràng mạnh hơn vài phần.
“Cậu khen mình, mình liền nói cho cậu.”
Âm thanh Hoàn Nhĩ vẫn mềm mại, cô nghĩ, cô cùng cậu nói nhiều như vậy, cho tới bây giờ cậu đều không có khen cô đâu. Thật nhọc lòng mà ╮(╯_╰)╭
“Chẳng lẽ mình khó coi sao? Hay là không tốt? Vì sao cậu không chịu khen mình, kỳ thực khen mình cũng là lời nói thật ―― “
Hoàn Nhĩ nỉ non nói không dứt, chỉ là còn chưa nói xong, lời đã bị ngăn trong cổ họng.
Trước mắt là khuôn mặt tin xảo phóng đại của Lục Lộc.
Cảm giác ấm áp trên môi có thể cảm nhận được, đó là một loại tiến công mãnh liệt, một phương thức đoạt lấy xâm nhập.
Hoàn Nhĩ mím chặt môi.
Lục Lộc liền dùng đầu lưỡi để mở môi cô.
Hoàn Nhĩ có chút không thở nổi.
Cô đưa tay ôm cổ Lục Lộc, thời điểm sắp hết không khí, cậu buông ra cô.
Hoàn Nhĩ thở gấp, gò má đỏ ửng.
“Tốt lắm, mình cùng cậu nói.”
Hoàn Nhĩ sợ lại tiếp tục cùng cậu làm trò nói lung tung như vậy, không biết lại làm ra chuyện gì đâu.
“Mình chỉ là nghe nói chuyện cậu xuất đạo bị trì hoãn, tìm Quý Mạt hỏi, nhờ cậu ấy hỏi thăm một chút, chỉ như vậy… mà thôi.”
“Vì sao hỏi cậu ta? Cậu có thể tới hỏi tôi.”
Lục Lộc dừng một chút, tiếp tục nói: “Về sau vô luận chuyện gì, đều tới hỏi tôi.”
“Hỏi cậu cái gì đều có thể chứ?”- Hoàn Nhĩ hỏi.
Lục Lộc gật đầu.
“Tốt lắm, mình hỏi cậu ―― “
Hoàn Nhĩ ngẩng đầu, nhìn cậu, gằn từng tiếng hỏi: “Cậu có thích mình không?”
“Tốt lắm, mình biết rồi.” Hoàn Nhĩ mở miệng chặn lời của cậu, cười đến rực rỡ.
“Kỳ thực, vô luận cậu nói hay không, mình đều biết, cho nên sẽ không cần nói với mình.”
“Được rồi, mình muốn đi về trước, vừa mới trở về, hành lý còn chưa kịp dọn đâu.”
Hoàn Nhĩ giơ giơ tay hướng Lục Lộc.
“Ngày mai gặp ở phòng luyện tập, mang cho cậu đồ ăn ngon.”
Hoàn Nhĩ đi hai bước rồi, lại quay đầu, đến bên người Lục Lộc.
Hôn lên gương mặt cậu.
“Nhớ tới sớm một chút.”
Lục Lộc đứng tại chỗ, nhìn cô đi vào.
Cậu đưa tay, đầu ngón tay vuốt ve ở trên má.
Là hơi thở vị sữa.
Cậu cúi đầu, khóe môi gợi lên.
Ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào trên mặt thiếu niên, lông mi thật dài, làn da trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, xuống dưới —
Là cảnh tượng khiến người ta chảy máu mũi.
Thời điểm Hoàn Nhĩ về ký túc xá, Nhược Thủy vừa lúc đang đắp mặt nạ, cô gần đây luôn luôn đều bề bộn nhiều việc.
Còn có nửa tháng là chính thức xuất đạo, chẳng những muốn chụp các loại ảnh chụp cùng teaser, còn có ca hát vũ đạo cùng mọi người luyện tập, cũng không có thời gian rảnh.
Buổi sáng mỗi ngày năm sáu giờ rời giường đến công ty, vội đến mười một mười hai giờ tối mới trở về, kém chút liền đem người mệt chết rồi.
Hôm nay quay xong rồi, thật vất vả mới được có thời gian nghỉ ngơi nửa ngày. Đương nhiên chỗ nào cũng chưa đi, đã nghĩ trở về, ngủ một giấc.
Cô ngồi trước gương, đưa tay vân vê tóc mái trước trán đã dài qua mắt, buồn bã thở dài.
Bởi vì công ty muốn thiết kế tạo hình, cho nên trong khoảng thời gian này cô ngay cả tóc đều không thể động vào, bộ dáng lộn xộn này, chỉ có thể mỗi ngày đều chải qua thôi, nhưng trong lòng đều không thoải mái, hận không thể cầm kéo cắt toàn bộ mới coi như tốt.
“Bộ dáng méo mó này là gì cơ chứ, là sợ người khác thấy mắt hay sao, hay muốn chị không nhìn thấy gì chứ?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nhược Thủy nhìn cô, chậc chậc vài tiếng.
“Sao lại méo mó …” Hoàn Nhĩ bĩu môi, lên tiếng phản bác.
“UI, còn không thừa nhận.” Nhược Thủy hướng tới bên ngoài giơ giơ lên mặt, nói: “Chị đều thấy rồi.”
“Như thế nào, người ta vì em xuất đạo đều không cần, cho nên em cảm động, liền lấy thân báo đáp?”
“Cái gì lấy thân báo đáp chứ ―― “
Hoàn Nhĩ đang chuẩn bị vào nhà, bỗng nhiên chuẩn xác bắt được vài từ.
Cô dừng bước lại, quay đầu nhìn Nhược Thủy, rất kinh ngạc.
“Vì em?” Hoàn Nhĩ hỏi lại.
“Lấy thực lực cùng đãi ngộ của cậu ta, muốn cái gì mà không có, công ty ngốc mới có thể để cái cây rụng tiền sống sờ sờ này không cần?”
Nhược Thủy không rõ ràng lắm, ở công ty đợi nhiều năm như vậy, nội bộ vài chuyện kia, có cái gì là còn không rõ đâu?
“Cậu ta khẳng định là cùng công ty nói điều kiện, mới có thể làm cho Lục đổng kia đổi ý.”
Nghe Nhược Thủy nói như vậy, Hoàn Nhĩ nghĩ tơi tối hôm đó, trong phòng luyện tập, cô khóc tới lợi hại, nói với cậu, nói về sau đều đuổi không kịp của bước chân cậu.
Lúc đó quả thực là thương tâm cực kỳ, nhưng nó quả thật là chấp niệm của cô, nhưng sau này ngẫm lại liền không còn đau khổ như lúc đấy nữa.
Đuổi không được hay không, kỳ thực đều là duyên phận.
Bây giờ không vội.
“Xem bộ dạng này, là thật cảm động đến hỏng rồi?”
Nhược Thủy đem mặt nạ kéo xuống, cười trêu ghẹo, thanh âm đều lớn hơn không ít.
“Cậu ấy đối tốt với em, em cũng sẽ đối với cậu ấy rất tốt, mới không cần thiết cảm động đâu.”
Trên mặt Hoàn Nhĩ mang theo nghi ngờ, cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Lời nói của Nhược Thủy nháy mắt bị cô đổ trở về.
Cô ngượng ngùng gật đầu.
Nhược Thủy đau đớn khi bị đút một bụng cẩu lương.
“Chị ơi, bất quá em còn rất hiếu kỳ chuyện này.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hoàn Nhĩ đột nhiên liền chuyển câu chuyện, đưa tay chỉ chỉ ảnh chụp được ép xuống trên bàn kia từ.
Chính là ảnh Hoàn Nhĩ ngày đó chụp cho Quý Mạt xem.
“Tò mò, tò mò, tò mò hại chết mèo em có biết không!”
Nhược Thủy hiển nhiên cực kỳ không đồng ý đàm luận đề tài này.
“Không có, chị à, em nghĩ, em nhất định đối với chuyện giảm béo này, tràn đầy này tò mò, chị nói cho em đi.”
Nhược Thủy đột nhiên đứng dậy, nắm tay cô, làm cái tư thế muốn ra tay đánh người.
Cắn môi, mặt mày chỉ một thoáng liền trở nên sắc bén.
“Chính là cái này.”
Võ thuật vật lộn cùng đấu đá, làm cho cô từng chút lột xác.
Sau đó Nhược Thủy đem ảnh trên bàn úp xuống, rời khỏi phòng khách.
Mang qua một trận gió, đồng thời còn tỏa ra một mùi hương mê ly.
Cô muốn đem ảnh chụp ném vào thùng rác, nhưng sắp tới một khắc kia, đầu ngón tay lại nhanh nắm lại, hai đứa bé kia, như trước đứng ở ngón tay của cô.
Nhược Thủy cầm ảnh chụp đến trước mặt, ánh mắt đảo qua người trên ảnh.
Cho dù là rất không rõ ràng thậm chí ngũ quan người trên ảnh còn chưa phát hiện rõ, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra.
Cậu bé đậu đỏ nhỏ bé kia, hiện tại là Quý Mạt.
Nhưng cậu không có nhận ra cô.
Nhược Thủy cười lạnh một tiếng, không khỏi xì khẽ.
“Hừ, đều không phải người tốt!”
Hoàn Nhĩ buổi tối tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ.
Cô cầm sạc cắm vào điện thoại, tiện tay mở Wechat.
Xem một vòng, Hoàn Nhĩ liền vào vòng bạn bè, lướt lướt hai cái, đột nhiên, nhìn đến Lục Lộc đăng trong trang cá nhân.
Đôi mắt Hoàn Nhĩ mở to…
Chỉ có ba chữ ―― “Phiền toái nhỏ.”
Bên dưới là một hình ảnh, là bóng lưng của cô.
Vẫn là cảnh tượng hôm nay ở studio, mặc váy dài sa màu trắng, tóc dài, lộ ra ước chừng một phần ba sườn mặt.
Người bình luận thứ nhất là Từ Tử Tể.
“Trời ạ! Lục ca, cậu nghỉ hè, liền thông đồng đại mỹ nữ nào rồi?”
Tiếp theo là Chu Hạo: Trên lầu cậu có phải điên hay không? Đây là Lâm tiểu mỹ nữ!
Hoàn Nhĩ không kìm được, nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng.
Bởi vì không phải là bạn bè, cho nên có vài bình luận, Hoàn Nhĩ không thể nhìn.
Không biết là ai bình luận cái gì, sau đó Lục Lộc trở về một chữ: Đúng.
Hoàn Nhĩ bình luận ở dưới: Là tiểu tiên nữ! [ tức giận ][ tức giận ][ tức giận ].
Sau đó, Hoàn Nhĩ vào Wechat, gửi cho Lục Lộc mấy cái ảnh chụp.
Trong đó có một loạt ảnh cô chụp cả chân, cuối cùng còn có mấy ảnh, là của cô tự chụp.