Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 45: Bánh Ngọt Nhỏ



Giọng nói của Lục Lộc thoải mái, còn mang theo ý cười, sau đó khẽ ngẩng đầu thì lại thấy trong mắt Hoàn Nhĩ có ánh nước.

Cậu khẽ run, lúc này mới vội giơ tay lau nước mắt cho cô. 

“Được rồi được rồi, này có gì mà khóc.”

Ngón cái Lục Lộc nhẹ nhàng xoa khóe mắt cô, mềm nhẹ hoàn toàn không dùng một chút lực nào. 

Chỉ là đem nước mắt cô từng chút lau đi.

“Cậu cũng biết mình lợi hại mà, khi nào xuất đạo đều có cơ hội, không cần quan tâm tới lần này.” 

Lục Lộc cười an ủi cô.

Rõ ràng là cậu không thể xuất đạo, thế mà hiện tại lại an ủi cô?

“Nhưng mà….” Vừa rồi Hoàn Nhĩ do quá đau lòng nên mới chảy hai giọt nước mắt xuống, giờ bị Lục Lộc lau đi rồi nước mắt cũng thôi không chảy nữa. 

Cau mày, nhìn bộ dáng của Lục Lộc vẫn là rất khó chịu.

Nhưng là nhìn cái thái độ kia của Lục đổng, rõ ràng không phải là một chuyện đơn giản, cậu thật vất vả mới có cơ hội lại từ bỏ ——

Cơ hội sau này còn không biết là sẽ như nào.

“Cùng lắm thì trở về kế thừa gia nghiệp.” Lục Lộc cười vô cùng thờ ơ.

Ở trong lòng cậu việc xuất đạo chẳng qua là vì muốn chống đối lại Lục Thành Tông  mà nảy sinh. 

Nhưng mà ý tưởng này ở trong lòng đã lâu nên cũng thật sự hi vọng bản thân có thể xuất đạo. 

Nhưng mà hiện tại tất cả đều không quan trọng bằng Hoàn Nhĩ.

Cậu đã nghĩ rõ ràng, cũng dễ chịu hơn.

“Đi thôi.” Lục Lộc đứng lên, thuận tiện kéo tay Hoàn Nhĩ, là cô cũng đứng lên. 

“Đi tập thôi, ra mồ hôi, tối hôm nay còn muốn làm nhiều việc lắm, nhìn cậu này còn không có sức lực để lau nước mắt.” 

Lục Lộc nói xong liền kéo cô đi về phía phòng luyện tập. 

Mấy ngày nay lúc Hoàn Nhĩ rảnh, cô Chu đều gọi cô đi, phần lớn thời gian đều tự dạy cô.

Mỗi lần như vậy đều không tránh khỏi việc những thực tập sinh khác nghị luận.

Mọi người bàn tán việc phát sinh gần đây nhất nhưng vẫn không rõ là công ty muốn làm gì.

Theo lý mà nói, mấy tháng trước mới có một nhóm vừa xuất đạo, như vậy thì ít nhất trong 2 năm tới đều không có khả năng có người xuất đạo nữa. 

Nhưng là bên trên cho Hoàn Nhĩ tiến hành kiểm tra, cô Chu còn đích thân tự tay dạy, chẳng lẽ… cô muốn xuất đạo sao? 

Không có khả năng.

Nhưng là nếu không phải là xuất đạo, thì là vì sao chứ? 

Vài ngày nay Hoàn Nhĩ ở trong công ty, khó tránh khỏi cũng nghe được mấy chuyện như này, nhưng chỉ là nghe rồi cười một cái, cô cũng không muốn xảy ra chuyện. 

Lúc này theo cô theo cô Chu từ văn phòng ra, Hoàn Nhĩ đứng ở cầu thang, cúi đầu nhìn cái túi trên tay. 

Trên tay cô là một cái túi giấy nhỏ có mấy bông hoa màu hồng nhạt, bên trong đựng vài cái hộp nhỏ, cầm lên tay trông vừa khéo léo vừa đáng yêu. 

Cô đứng ở tại chỗ, lẳng lặng xem túi giấy trong tay, đắm chìm trong suy tư của mình.

Sau khi nghĩ, cô xoay người về phía thang máy bên kia, đi vào, trực tiếp ấn tầng 15.

Lúc trước cô chưa từng tới tầng 15. 

Nhìn trái nhìn phải còn cảm thấy rất mới mẻ. 

Chỉ là cô cũng không xem nhiều, vòng vo hai vòng rồi thu ánh mắt trở về.

Hiện tại là giờ tan tầm, tầng 15 không có mấy người, Hoàn Nhĩ hít một hơi, sau đó ngẩng đầu, thập phần nắm chắc đi về phía trước.

Tất nhiên không ai chú ý cô.

Sau khi đi qua một cái hành lang, Hoàn Nhĩ đến trước một văn phòng, ngẩng đầu, nhìn nhìn xác nhận bản thân không có tìm lầm.

Sau đó cô nâng tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Bên trong rất nhanh có thanh âm.

“Vào đi.”

Âm thanh này trầm ổn nghiêm túc như trước, sau khi Hoàn Nhĩ nghe được, trong lòng nhịn không được run lên một cái.

Yên lặng nuốt ngụm nước miếng, giảm bớt một chút tâm tình của bản thân, lúc này mới đẩy cửa tiến vào.

Văn phòng rất lớn, rộng rãi sạch sẽ, nhìn một cái không sót gì.

Hoàn Nhĩ từng bước từng bước nhẹ nhàng tựa hồ không phát ra chút âm thanh nào. ,

Cô nhìn thấy Lục Thành Tông ngồi ở phía sau bàn làm việc.

Đang cúi đầu xem văn kiện trong tay, thập phần nghiêm túc, ngay cả đầu đều không có ngẩng lên.

“Chuyện gì?”

“Lục đổng.” Hoàn Nhĩ đi về phía trước hai bước, châm chước ra tiếng, gọi một câu.

Lúc này động tác trên tay Lục Thành Tông liền dừng một chút.

Hắn ngẩng đầu, nhìn Lâm Hoàn Nhĩ trước mặt, đánh giá một phen, rồi mới nhớ ra cô là ai.

Không đợi Lục Thành Tông nói chuyện, Hoàn Nhĩ trên mặt mang theo tươi cười, một bộ dáng ngọt ngào, mở miệng.

“Lục đổng, tôi tên Lâm Hoàn Nhĩ, là thực tập sinh của công ty.”

Cô cúi chào rồi tiến hành giới thiệu bản thân. 

Trên mặt Lục Thành Tông nghiêm túc, nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt về, âm thanh lạnh lùng nói: “Ai cho cô vào? “

Tuy rằng không phải là không thể, nhưng không có sự cho phép, thực tập sinh tự ý ra vào tầng 15 không được tốt lắm. 

Nếu mọi người đều như vậy, thì không phải là loạn hết lên sao. 

Sự hung dữ hiện ra trên mặt ông trong giây lát vừa rồi làm Hoàn Nhĩ đột nhiên cảm thấy vẻ mặt này cùng với lúc Lục Lộc lúc phát giận rất giống nhau.

Trước đây Lục Lộc không nói đây là ba cậu, cô cũng không nhìn cẩn thận. 

Nhưng mà hiện tại nhìn kĩ, lại cảm thấy ngũ quan của bọn họ có nét tương tự nhau. 

Nhìn kĩ thì thấy ông tức lên cũng không đáng sợ. 

“Tôi đến là tặng lễ vật cho Lục đổng.” Hoàn Nhĩ tiếp tục cười, đem túi giấy trên tta đặt ở trên bàn của ông. 

“Đây là một chút bánh ngọt tôi làm, Lục Lộc rất thích ăn.” 

Hoàn Nhĩ nhấn mạnh hai chữ Lục Lộc, nói: “Cho nên vội lấy tới cho Lục đổng ngài nếm thử, cảm thấy ngài khẳng định cũng sẽ thích.”

Lục Thành Tông lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Giấy ngói màu hồng phấn điểm xuyến vài bông hoa nhỏ, tươi mát, Lục Thành Tông liếc mắt một cái liền ngẩn ra. 

Cô bé trước mặt có bộ dáng nhu thuận đáng yêu, âm thanh nói chuyện cũng ngọt ngào kết hợp với diện mạo liền cảm thấy giống tiểu sweetheart.

“Lục Lộc bảo cô đến?” Lục Thành Tông tuy rằng cùng Lục Lộc không quá thân cận, nhưng là quan hệ của hai người, ông có thể nhìn ra được, dù sao ông cũng không bị mù. 

“Không phải ạ.” Hoàn Nhĩ thành thật lắc đầu.

“Kỳ thực tôi muốn nói… Ngài có thể thử đi xem Lục Lộc một chút.”

“Thực lực của cậu rất mạnh, bất kể là ca hát hay là vũ đạo của cậu ấy đều đặc biệt lợi hại, nói là đứng đầu cũng không phải nói quá.” 

Trong lời nói của Hoàn Nhĩ, đều là kính nể cùng tán thưởng đối với Lục Lộc, vừa cười vừa nói với ông, trong mắt toát ra ánh sáng.

“Lục Lộc nói với tôi một vài chuyện của hai người, nhưng mà tôi nghĩ… Ngài nhất định sẽ không tự mình đến xem cậu ấy biểu diễn.”

Ông hẳn là chỉ nhìn qua video.

Nhưng mà xem ở video, lại không thể đặt mình vào trong bầu không khí ở hiện trường ấy nên không thể cảm nhận được sự rung động. 

Chỉ có ở hiện trường, mới có thể càng cảm nhận được sự rung động mạnh mẽ mà người trên sân khấu mang đến. 

“Lần sau chúng tôi thi, ngài sẽ đến chứ?” Hoàn Nhĩ bỗng nhiên tiến lên một bước, giương mắt nhìn thẳng vào mắt ông, thập phần chờ đợi hỏi.

Lục Thành Tông nhìn cô bé đều luôn tươi cười này, chớp ánh mắt nhìn ông, vẻ mặt vô hại hiền lành.  ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Không biết vì sao ông lại không nói ra lời.

Ông nghĩ, nếu Lục Lộc có thể ngoan ngoãn nghe lời giống như cô bé này, ông đã bớt mệt biết bao. 

“Nơi này không phải là chỗ cô có thể tùy tiện đến, đi ra ngoài.” Lục Thành Tông cúi đầu, lãnh đạm nói một câu, liền tiếp tục xem văn kiện trên tay.

Hoàn Nhĩ cười cười, biểu cảm sớm biết là thế. 

Cô lui về sau hai bước.

Sau đó cô hướng về phía giấy gói hồng phấn trên bàn nói: “Bánh ngọt này ngài nhất định phải thử, đây là Lục Lộc với tôi cùng nhau làm.” 

Hoàn Nhĩ nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Cô đi ra cửa, sau đó nhẹ nhàng đem cửa đóng lại.

Trong nháy mắt cánh cửa khép lại, cô vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

Cô kỳ thực chính là cùng bản thân đánh cược.

Đánh cược tính cách của Lục đổng cùng Lục Lộc không sai biệt lắm.

Hôm nay thử một lần, Hoàn Nhĩ trong lòng liền có đáp án, tính cách của hai người tương tự nhau. 

Đều là mạnh miệng mềm lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo, lại còn cứng miệng. 

Quả nhiên không hổ là cha con.

Hai cái người như vậy ở cùng nhau, không cãi nhau không phát sinh mâu thuẫn mới là lạ. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hoàn Nhĩ nghĩ như thế, lại quay đầu nhìn thoáng qua văn phòng.

Cô lẳng lặng nhìn lên cửa lớn vài cái, nhất thời ngẩn ra, không biết là đang nghĩ gì. 

Sau đó cô cười cười, thu ánh mắt lại, đi về phía trước.

Bước chân nhẹ nhàng, nhảy nhót, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Mấy ngày, Hoàn Nhĩ đều sẽ đến văn phòng của Lục Thành Tông.

Thừa dịp công ty đến giờ tan tầm, lén lút đi qua.

Hơn nữa mỗi lần đi đều mang theo chút đồ ăn, nói với Lục Thành Tông đây là Lục Lộc với cô cùng nhau làm.

Đều là bánh quy nhỏ, bánh ngọt nhỏ đều là vài món điểm tâm nhỏ linh tinh.

Hơn nữa ngay cả giấy gói cũng đều mang mười phần phong cách thiếu nữ.

Chính là làm cho người ta nhìn dở khóc dở cười, lại vô pháp cự tuyệt.

Nếu cự tuyệt, cảm giác kia giống như là đêm một đống bong bóng màu hồng chọc thủng——

Luôn cảm thấy sẽ làm tổn thương tiểu cô nương nhà người ta. 

Dù sao vẫn là một đứa bé còn nhỏ như vậy. 

Thường xuyên qua lại, ngay cả thư ký đều nhịn không được hỏi ông, vị kia có phải là con gái ông không. 

Lục Thành Tông nhất thời chưa kịp trả lời, thư ký liền cho rằng là ông đang cam chịu, liền bắt đầu khen.

Nói là con gái ngài thật xinh đẹp, còn rất ngoan ngoãn, dù ai nhìn cũng đều thấy thích. 

Lục Thành Tông sau đó cũng trầm mặc, không biết là nghĩ tới cái gì, cũng không phản bác.

Đảo mắt, liền đến ngày khảo hạch.

Buổi tối trước một Hoàn Nhĩ lại tới phòng làm việc của ông, lúc này lại không cười như mọi ngày mà lại trễ khóe miệng, bộ dáng vô cùng khổ sở. 

Cô nói vết thương ở thắt lưng của Lục Lộc lại tái phát mà cậu ấy còn cố chống đỡ muốn luyện tập, cô lo lắng ngày mai trên sân khấu cậu sẽ xảy ra chuyện. 

Nói xong sau, cô lại hỏi  Lục Thành Tông một lần nữa rằng ông có tới xem không.

Hỏi càng thêm chân thành khẩn thiết.

Cô nói Lục Lộc nỗ lực luyện tập như vậy, đều là vì làm cho ông nhìn thấy, chứng minh bản thân mình với ông, nếu ông không đến, vậy chẳng phải là uổng phí nỗ lực của cậu sao. 

Cô không muốn nhìn Lục Lộc thất vọng.

Hơn nữa cậu ấy trên sân khấu vô cùng đẹp mắt. 

Lục Thành Tông lần đầu tiên mở miệng cùng cô nói.

“Vì sao nhất định hi vọng tôi đi xem như vậy?”

Hoàn Nhĩ không giấu diếm, thành thật trả lời: “Bởi vì tôi hi vọng ngài có thể nhìn thấy sự nỗ lực của cậu ấy, có thể hiểu rõ giấc mộng của cậu ấy,còn có —— “

“Quan trọng nhất là quan hệ của hai người có thể hòa dịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.