Ở trước mặt Nguyễn Nhược Thủy, cậu vẫn nên làm người câm điếc thì hơn.
Nhiều lời là sai, không được nói.
Album phát hành, đã là hai tháng sau.
Từ khi công ty công bố tin tức, trên mạng nhấc lên một trận cuồng phong, nghị luận ào ào, khắp nơi bàn tán, cơ hồ chưa từng ngừng qua.
Hoài nghi, chất vấn, hoặc là chờ mong.
Ở bên ngoài đã có khởi đầu thuận lợi, công ty cũng không chút hoang mang, trầm mặc một khoảng thời gian, sau đó đem sự kiện song sinh lần trước trên Weibo đào lại.
Cuối cùng là một MV ngắn quay cảnh Hoàn Nhĩ luyện tập. Cô lấy phương thức như vậy mà công khai xuất hiện.
Hơn nữa lúc trước ba người một đoạn thời gian hoạt động, đã có chút nhiệt.
Tiếp theo công ty lại phát thông cảo, tuyên dương đoàn nội sáu người thực tập sinh, một đường rộng mở mà hướng lên ——
Bây giờ còn không chính thức xuất đạo cũng đã có fan hò hét muốn sập Weibo rồi!
Cho nên không thể không nói, công ty ở phương diện marketing này, làm thật tốt.
Tân Đoàn lần đầu cho đội hình ra mắt, là ở một lễ trao giải.
Đây là vũ đài quốc tế, lễ trao giải lớn của năm, phát trực tiếp, tại trên vũ đài như vậy biểu diễn tiết mục xuất đạo, công ty Tân Đoàn thật sự là tiêu phí tổn lớn.
Xem ra thật là muốn quyết tâm đánh cuộc.
Mà Hoàn Nhĩ lúc này ở phía sau sân khấu, cũng thật khẩn trương.
Trên tivi chính đang tiến hành trực tiếp, trên vũ đài tiền bối biểu diễn, vũ đạo trong tay đã thuần thục, phát huy ổn định, dưới đài fan hò hét, thập phần uy lực.
Hoàn Nhĩ khẩn trương nuốt nước miếng.
Lục Lộc sợ Quý Mạt xảy ra chuyện, đem người ở gần dặn đi dặn lại, Hoàn Nhĩ sợ mấy người Thư Tâm lo lắng, liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Cô khẩn trương bụng liền đau, thừa dịp còn có thời gian, Hoàn Nhĩ muốn đi toilet một chuyến.
Vừa ra hành lang liền gặp tiền bối vừa mới kết thúc biểu diễn.
“Tiểu Hoàn Nhĩ.” Eleven cười tủm tỉm ngăn ở Hoàn Nhĩ trước mặt, nhẹ giọng nói: “Cố lên nha.”
Eleven là đàn anh cùng công ty, quan hệ với Hoàn Nhĩ cũng khá tốt, cho tới nay đều rất chiếu cố cô, như đại ca nhà bên vậy.
Hoàn Nhĩ thần sắc không quá tự nhiên, cô cười gật đầu, đáp lại: “Vângn.”
Ở trong trí nhớ Eleven, Lâm Hoàn Nhĩ là người hoạt bát hướng về phía trước, dũng cảm, vô luận gặp sự tình gì, đều có thể vĩnh viễn tích cực lạc quan.
Điều này cũng là nguyên nhân trọng yếu làm cô được người khác yêu quý như vậy.
“Như thế nào? Khẩn trương?” Eleven đi phía trước thấu thấu, thấy nàng con ngươi chớp lên lóe ra, cực kỳ ôn nhu hỏi một câu.
Hoàn Nhĩ thành thật gật đầu, trả lời: “Có chút.”
Eleven cười cười, nhìn cô một lát, mới hỏi:” Bình thường công ty kiểm tra thời điểm trên vũ đài có bao nhiêu cái camera?”
“19 cái.” Hoàn Nhĩ theo lời nói của cậu trả lời, lại không biết cậu hỏi cái này nói ý đồ.
“Nhưng mà vũ đài hiện tại, chỉ có 13 cái.” Giọng nói Eleven quá mức ôn nhu, phảng phất như ở trong lòng người xóa tan chút khẩn trương.
“Trên vũ đài kiêm tra em đều hoàn thành tốt như vậy, cho nên hiện tại, anh tin tưởng em nhất định có thể.”
Eleven nói xong, đứng thẳng người lên.
Anh luôn nhớ được, lúc trước cô gái bé nhỏ kia, đứng ở trước gương phòng luyện tập, một lần lại một lần tự nói với mình ——
Phải cố lên, phải nỗ lực, muốn xuất đạo.
Hết thảy mồ hôi đổ hiện tại, đều là vì tương lai.
Vì xuất đạo, vì giấc mơ.
“Chờ về sau trải qua nhiều, có kinh nghiệm, em sẽ phát hiện, trường hợp như hôm nay vậy, không đáng kể chút nào.”
Eleven thật nghiêm cẩn ở giúp đàn em giảm bớt cảm xúc.
“Cám ơn đàn anh Mười Một.” Hoàn Nhĩ đột nhiên lộ ra nụ cười, ngọt ngào đã thay thế khẩn trương. Lâm Hoàn Nhĩ bay giờ như một ánh mặt trời hướng về phía trước.
Eleven nghe xong, làm bộ như không vui vẻ, cường điệu nói: “Là Eleven.”
Không lớn không nhỏ, bây giờ còn biết theo người khác gọi bậy.
Phía trước có người ở kêu Eleven đi qua.
“Được rồi, anh rất chờ mong màn biểu diễn của em.” Eleven cười một cái rồi đi về phía trước.
10 giờ rưỡi, đúng giờ lên đài.
Ngay tại lúc này, nhiệt độ đột nhiên tăng bạo, hiển nhiên, rất nhiều đều tò mò nhóm nhạc nam nữ kết hợp lần đầu tiên công khai——
Kết quả biểu diễn sẽ như thế nào.
Mở màn là Lục Lộc, cậu cường đại cùng hoàn mỹ, thành công đem không khí hiện trường nhanh chóng đẩy lên cao trào.
Hiện trường người xem phất cờ hò reo, mỗi một tế bào đều trở nên sung mãn, không ngừng bành trướng thiêu đốt, nhiệt lượng như muốn đốt cháy sân khấu.
Như vậy ổn định phát huy, giống như là đã ở trên vũ đài biểu diễn rất nhiều năm nhân, thật sự làm cho người ta không thể không hoài nghi, cậu có phải không phải vừa mới xuất đạo.
Mấy người bọn họ cùng nhau đứng trên vũ đài.
Ánh đèn, âm nhạc, tiếng ca, vũ đạo… Bây giờ, tất cả đều cùng hội tụ. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Dưới đài sôi nổi, Hoàn Nhĩ nhìn ở trong mắt, không hiểu sao có loại cảm xúc kích động lạ kỳ, Hoàn Nhĩ giương mắt nhìn lên, hồi tưởng lại, đột nhiên nghĩ đến một ngày nào đó nhiều năm về trước.
Năm đó cô 14 tuổi.
Cô đứng ở phía dưới vũ đài, nhìn thấy người bên trên, thuần thục tự nhiên, cả người đều tản ra hào quang làm cho người ta kinh diễm.
Bên cạnh có người hỏi cô, có muốn giống như bọn họ hay không, có thể đứng trên vũ đài.
Hoàn Nhĩ vào lúc ấy còn không rõ người đó có ý gì, nhưng ma xui quỷ khiến, cô liền gật đầu.
Trước đó Lâm Hoàn Nhĩ không biết chút gì về phương diện này, thời điểm tiến hành phỏng vấn thực tập sinh, vậy mà ngoài ý muốn thông qua.
Từ ngày nào đó trở đi, ước mơ của cô, chính là có thể xuất đạo.
Hi vọng bản thân có một ngày, có thể đứng ở ánh đèn lộng lẫy trên vũ đài, được mọi người nhìn đến.
Mà hôm nay chính là ngày bắt đầu.
Hoàn Nhĩ quay đầu, nhìn ánh đèn vũ đài, thấy Lục Lộc cười với mình, cô nheo mắt lại, cười với cậu.
Cuối cùng ending pose, dưới đài tiếng vỗ tay nổ vang.
Buổi lễ kết thúc đã là rạng sáng hai giờ.
Giờ phút này, tinh thần mọi người đã không được tỉnh táo, nhưng ngoài ý muốn, tinh thần mọi người hôm nay đều rất tốt.
Rõ ràng buổi tối một ngày trước luyện tập suốt đêm, hôm nay lại diễn tập lại vài lần nữa.
Có thể nói là ở trong một đoạn thời gian rất dài, đều không có nghỉ ngơi tốt.
Thập phần mệt nhọc. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hoàn Nhĩ về khách sạn tắm rửa, xong xuôi, cũng đã hơn ba giờ.
Cô từ phòng tắm đi ra, bỗng nhiên thấy trên ban công có người đứng, Hoàn Nhĩ nhíu mày, hướng tới ban công rồi đi qua.
Hôm nay là 24, đêm Bình An, ngày mai chính là lễ Noel.
Bên ngoài rất lạnh, khoác áo bông thật dày nhưng gió lạnh giống như đã xâm nhập vào cơ thế, ban công lại đúng chỗ đón gió, Lục Lộc đứng ở đầu gió, lẳng lặng nhìn về phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Thời điểm cậu tiến vào tìm Lâm Hoàn Nhĩ, cô còn đang tắm, cảm thấy trong phòng có chút buồn, liền đến trên ban công đến chờ cô.
Hoàn Nhĩ đẩy cửa, gió lạnh mạnh mẽ đánh úp lại, làm cô hít ngụm khí lạnh.
Lục Lộc nghe thấy thanh âm, quay lại đầu.
“Lâm Hoàn Nhĩ, cậu tắm rửa lâu thế… Làm mình nghĩ cậu ở trong đó ngủ rồi chứ.”
Có thể là trời giá rét, thanh âm của cậu cũng bị một tầng khí lạnh bao vây.
Lục Lộc quay đầu, thấy cô chỉ mặc một cái áo tắm, không khỏi nhíu mày, xoay người liền muốn kéo người đi vào.
“Bên ngoài lạnh như thế, cậuu muốn đem bản thân đông lạnh thành kem que?”
Quả thật là lạnh, Hoàn Nhĩ thậm chí cảm giác được, trên người cô nổi da gà nhiều lắm đây.
Cô mím môi cười cười, đang muốn đi theo Lục Lộc đi vào, bỗng nhiên thấy dưới ánh đèn, có rất nhiều hạt màu trắng rơi xuống ——
“Tuyết rơi!”
Hoàn Nhĩ không khỏi kinh hô một tiếng.
Chân cô đóng đinh tại chỗ, bao nhiêu tâm tư đều bị bông tuyết hấp dẫn, cười đến vui vẻ, giống như một đứa trẻ vậy.
“Là tuyết đầu mùa.” Hoàn Nhĩ đi về phía trước hai bước, đến ban công bên cạnh, đưa tay đi ra ngoài, muốn tiếp được bông tuyết.
Chỉ là này tuyết mới vừa bắt đầu, rất lưa thưa, chỉ ngẫu nhiên có một hai hạt, bay tới trên tay cô.
Lục Lộc bất đắc dĩ lắc đầu.
Cậu nhìn đầu ngón tay của cô, ở trong bóng đêm như trong suốt, chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh rồi.
Kéo theo tâm của cậu cũng lạnh theo vậy.
Cậu nhịn không được cầm tay cô.
Quả nhiên giống cậu nghĩ, lạnh lẽo như vậy, hai người lòng bàn tay áp vào nhau, có một bông tuyết theo độ ấm hòa tan, lẳng lặng chảy xuống ở lòng bàn tay.
Nhìn cô thật sự vui vẻ, Lục Lộc cũng không nói lời mất hứng, chỉ là đem người ôm vào trong ngực, thuận thế nắm tay cô, cho vào trong túi áo mình.
Đầu ngón tay đều nhanh đông thành vậy rồi.
Lục Lộc trong lòng đau một trận.
“Lục Lộc, cậu nói xem, đêm nay mình biểu diễn thế nào?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hoàn Nhĩ kiễng mũi chân, ánh mắt trong suốt nhìn cậu, thanh âm ngọt như mật.