- Chị tới đây làm gì?_Mary không hề hoan nghênh sự hiện diện
của cô ta, Mary còn trách thầm sao Jenny lại cho con rắn độc này vào nhà nữa. Ừm...người đó là Jun.
- Tôi tới để
xin lỗi mọi người. Thực ra tôi muốn tới xin lỗi mọi người lâu
lắm rồi nhưng không dám, hôm nay tôi lấy hết cam đảm để tới đây. Tôi không dám hy vọng mọi người sẽ tha thứ, nhưng xin lỗi rồi
tôi sẽ nhẹ lòng hơn._Jun cúi gằm mặt, không dám ngẩng cao đầu
nhìn mọi người.
- Cô cút ngay đi. Xin lỗi gì chứ? Cút._Henry đứng dậy quát thẳng vào mặt Jun, tay chỉ ra ngoài cổng ý muốn đuổi Jun đi.
Jun quay đi, giọt nước mắt lăn xuống. Đó không phải là nước mắt
cá sấu, đó là nước mặt của sự ăn năn hối lỗi. Là thật, Jun
đã thay đổi. Nhưng còn ai tin Jun chứ? Sau khi bị lừa một lần,
mấy ai còn tin đâu.
- Khoa đã._Jenny chợt lên tiếng ngăn bước chân Jun lại.
- Ừm._Jun. Con trai Jun tên là Trương Khánh Hoàng, 4 tuổi. Vì nuôi con ngoài dã thú nên Jun cho con theo họ mẹ.
- Ba nó là ai?_Kelvin hỏi mà tim đập thình thịch. Trước Kelvin
có ngủ với Jun, lỡ đây là con của Kelvin thì...Jenny sẽ ra sao
đây? Jenny đã chịu quá nhiều đau khổ và thiệt thòi rồi.
- Ba nó là...._Jun nói đoạn rồi dừng lại. Jun phải nói thế nào với mọi người đây?
- Là tôi._Giọng nói đó của một người từ ngoài cổng bước vào.
Đó là Thiên Bằng. Phải, là con Thiên Bằng. Sau khi bỏ đi, Jun
gặp Thiên Bằng và đã vài lần qua lại với Thiên Bằng rồi lỡ
có Khánh Hoàng. Biết mình có bầu Jun đến nói với Thiên Bằng
nhưng cậu ta không nhận, Jun có năn nỉ ỉ ôi bao nhiêu thì Thiên
Bằng cũng chỉ coi Jun như một con đĩ. Jun quay về nhà tìm ba
mẹ, nhưng đến cả ba mẹ cũng đuổi ra khỏi nhà vì không thể
chấp nhận Jun được. Trong lúc chưa tìm thấy Jun, ba mẹ Jun đã
biết hết tội ác của con mình, Jun về không còn bị đuổi huống
chi giờ con mang một đứa con hoang về nữa. Jun dùng tiền trong
thẻ của mình mua được một nhà cấp 4 nhỏ và vài đồ dùng gia
đình sau đó đi xin việc làm. Lúc đó Jun đã định bỏ đứa bé
trong bụng đi, nhưng nghĩ lại đứa trẻ chẳng có tội tình gì nên lại thôi. Jun đi làm, tháng lương chỉ đủ hai mẹ con sống, cũng
không dành dụm gì được nhiều. Đến năm bé Khánh Hoàng được 2
tuổi, Jun cho bé đi trẻ, không may bé bị trượt ngã xuống đống
đồ chơi, làm cái cần câu đồ chơi cắm vào và làm hỏng mắt
trái của bé. Jun lấy hết tiền tiết kiệm để chữa trị cho bé
nhưng không đủ. Jun đành phải bán cả căn nhà cấp 4 để đủ viện
phí thay mắt cho bé. Sau đó hai mẹ con thuê một căn nhà nhỏ ở,
là căn nhà hôm qua Kelvin đã thấy. Cuộc sống của hai mẹ con vất vả, thiếu thốn cứ thế ngày qua ngày. Có lẽ đây là sự trả
giá dành cho Jun. Nếu Jun chết là hết, Jun được sống mà phải
đau khổ thế này còn không bằng chết. Quả thực ông trời công
bằng quá mà.