- Tôi vẫn khoẻ. Hai mẹ con vào trong ngồi nói chuyện đi._Bà Phương
Rồi hai mẹ con Jenny cùng vào theo bà Phương và bọn trẻ. Bà Trang
Hạ đưa đồ ăn cho nhân viên làm trong trại trẻ để cho bọn trẻ ăn rồi lên phòng khách ngồi nói chuyện.
- Mời hai mẹ con uống trà._Bà Phương rót trà mời hai mẹ con
- Hai bác cũng không biết nữa._Bà Phương đáp nhưng còn bà Trang
Hạ vẫn ngồi khóc nức nở không nói nên lời. Kelvin đã phải
hoãn cuộc họp của công ty để tới đây gấp khi nhận được cuộc
điện thoại của bà Trang Hạ. Khuôn mặt Kelvin vẫn giữ nguyên vẻ
lạnh lùng nhưng trong lòng lại đang rất lo sợ, lo cho Jenny ở
trong căn phòng đó giờ đang thế nào và sợ căn phòng đó sẽ
cướp mất Jenny từ tay Kelvin
Rồi tất cả cùng ngồi
xuống và không rời mắt khỏi cánh cửa phòng cấp cứu. Không gian căng thẳng, không ai nói gì, lâu lâu chỉ là tiếng nấc của bà
Trang Hạ. 1tiếng...2tiếng... Hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa có
tin gì. Bỗng...cửa phòng cấp cứu mở, một ý tá vội vàng bước ra.
- Con gái tôi sao rồi hả cô?_Bà Trang Hạ chạy vội tới hỏi, mọi người cũng vây quanh cô ý ta luôn
- Mọi người bình tĩnh, hiện giờ bệnh nhân vẫn chưa qua khỏi cơn
nguy kịch vì viên đạn chỉ cách tim 1cm. Chúng tôi sẽ cố hết
sức, giờ thì mọi người trách ra để tôi lên gọi viện trưởng._Cô ý tá nói rồi chạy đi Emily và bà Trang Hạ nghe xong vì quá
sốck nên ngất lịm đi. Ken giao Emily và bà Trang Hạ cho mấy cô y
tá rồi tiếp tục đợi.
Rồi 1 tiếng đồ hồ nữa lại
trôi qua. Kelvin vẫn ngồi đấy, khuôn mặt vẫn lạnh như trước, tất cả vẫn vậy chỉ có nỗi lo trong lòng Kelvin càng lúc càng dâng trào. Những hình ảnh của Jenny chợt ùa về trong tâm trí Kelvin càng khiến Kelvin cảm thấy có lỗi khi không thể bảo vệ được
Jenny. Kelvin cứ thế tự dầy vò và trách móc bản thân mình. Dù không nói gì nhưng Kelvin không ngừng cầu nguyện cho Jenny qua
khỏi con nguy kịch. Kelvin hy vọng cánh cửa phòng cấp cứu sẽ
sớm mở ra và mang theo 5 tiếng " ca phẫu thuật thành công". Nhưng không, cánh cửa phòng cấp cứu đó đã mở ra biết ba nhiêu lần
rồi mà chẳng ai nói gì, chỉ có y tá tiếp thêm máu hoặc một
bác sĩ mặc đồ phễu thuật bước vào thêm. Cứ mỗi lần như vậy
Kelvin lại hụt hẫng và thất vọng. Rồi..."Cạch"... Cuối cùng
thì cửa phòng cấp cứu cũng mở. Kelvin đứng dậy và lao thẳng
về phía cửa phòng cấp cứu.
- Bác sĩ, em ấy sao rồi?_Ken, Henry và Kelvin đồng thanh
- Bác sĩ, cháu tôi sao rồi?_Bà Phương
Ông bác sĩ nhìn lướt qua khuôn mặt của mọi người, bằng kinh nhiệm 30 năm làm bác sĩ phẫu thuật của mình ông hiểu mọi người đã
lo lắng như thế nào, khẽ lắc đầu ông đáp:
- Viên
đạn chỉ cách tim của bệnh nhân 1 cm, tình trạng của bệnh nhân
lúc được đưa đến đây lại rất yếu, nên có thể nói đây là một
ca phẫu thuật rất khó. Chúng tôi đã cố gắng hết sức..._Ông
bác sĩ nói đến đây thì bị Kelvin xen ngang
- Ông nói gì? Ông nói điều ông vừa nói không phải sự thật đi, nói
đi._Kelvin túm cổ áo ông bác sĩ và gằn giọng nói. Ừ thì
Kelvin lạnh lùng thật đấy nhưng nghe tin này làm sao có thể
kiềm chế được cảm xúc chứ.
- Này anh bạn trẻ, anh
bình tĩnh lại đi, tôi chưa nói xong mà. Chúng tôi đã cố gắng
hết sức và giờ bệnh nhân đang dần hồi phục._Ông bác sĩ điềm
tĩnh nói
- Ông nói thật chứ?_Kelvin buông tay ra và hỏi lại cho chắc
- Tôi không đùa, nhưng giờ mọi người tạm thời chưa thể vào thăm
bệnh nhân được vì cô ấy vẫn còn rất yếu._Ông bác sĩ cười nhẹ
- Không sao, tôi hiểu mà. Giờ tôi phải đi rồi._Ông không chấp nhặt Kelvin, bởi lẽ chuyện này với ông đã quá quen rồi. Nói xong
ông đi để lại niềm vui cho những người còn ở lại.