- Anh Kelvin, anh Henry vào ăn trưa đi nè, em làm xong hết rồi đó._Tiếng Jenny từ trong bếp vọng ra
Kelvin cùng Henry vào phòng bếp. Dù sao cũng phải ăn rồi mới có sức để lo tiếp chứ.
- Mà hai em không ăn hả?_Henry ngồi vào bàn ăn rồi quay sang hỏi Jenny và Emily
- Hai anh cứ ăn đi. Em cùng Jenny đem cháo vào bệnh viện cho mẹ anh Ken rồi ăn sau cũng được._Emily
- Ừm, vậy hai em đi cẩn thận nha._Henry
Hai bóng cao gầy dần khuất khỏi cách cửa nhà Kelvin. Sau khi Emily
và Jenny đi, Henry và Kelvin tiếp tục ăn sáng. Bữa sáng ngon
lành bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Kelvin. Sau
khi nghe điện thoại là hai cái gật đầu của Henry và Kelvin, và
sau đó nữa là một làn bụt mù mịt trên con đường do hai chiếc
xe mui trần để lại.
Mary mặc một bộ đồ bặm bụi với tông màu đen, tóc búi cao, trên tay vẫn còn cầm ba cây phi tiêu.Mary tiến lại gần Thiên Bằng đang
ngơ ngác trước sự xuất hiện của Mary. Kelvin và Henry đều nghĩ
Mary sẽ không đến. Nhưng Mary đâu phải người vô tâm vậy đâu. Ừ
thì Mary cũng đã nghĩ rằng sẽ không đến, nhưng nghĩ lại những
lần nhận được giúp đỡ từ mọi người Mary lại thay đổi quyết
định. Vậy là bang Nhật Nguyệt không sợ phải mất quán bar Sam
rồi. Một cao thủ phi tiêu như Mary xuất hiện thì căng thẳng trong Kelvin và Henry được xua tan hế. Dùng ba cây phi tiêu vuốt nhẹ
qua mặt Thiên Bằng, Mary mặt sắt lạnh nói.
- Đừng bao giờ mơ tưởng lấy quán bar Sam nữa.
- Chúng ta đi thôi._Kelvin tiếp lời Mary. Kelivn không muốn làm to
chuyện, cảnh cáo Thiên Bằng thế là đủ rồi. Dù không ưa Thiên
Bằng nhưng Kelvin không muốn giết Thiên Bằng, vì Kelvin không phải người ích kỉ, Kelvin còn nghĩ cho gì-mẹ đẻ của Thiên Bằng.