Sau một thời gian chữa trị bên Hàn Quốc, cuối cùng các vết
thương trên thân thể Jenny và Emily cũng lành lại mà không có
một vết sẹo nào cả. Hôm nay chính là ngày Jenny và Emily về
nước. Mary là người cuối cùng sang Hàn chăm sóc hai nàng nhà
mình và cũng chính là người hộ tống hai nàng về Việt Nam.
- Không ai tới đón chúng ta hả?_Emily mặt nhăn mày nhó khi nhìn
khắp khu vực chờ khách mà chẳng thấy ai đến đón. Nói đúng hơn là khi ngồi trên máy bay, Emily đã tưởng tượng Henry sẽ cầm
một hình trái tim to đùng có tên Emily, rồi đứng chờ Emily, để
mọi người phải ngước nhìn như trong tiểu thuyết. Đời đâu như là mơ, chắc Emily tuyệt vọng lắm đây.
- Không sao, chúng ta bắt taxi về đi._Jenny không thấy ai đón, cảm giác như mọi
người chẳng thèm quan tâm sự trở về của mình vậy nên cũng hơi
buồn. Nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười tưởng chừng như đó là
chuyện bình thường.
Emily cũng chẳng buồn hy vọng
sẽ nhìn thấy Henry trong đám đông kia nữa, Mary ra bắt taxi rồi
cả ba cùng về biệt thự của Kelvin. Ở sân bay Emily đã thấy
vọng lắm rồi, về đến nhà phải dùng từ tuyệt vọng để miêu tả tâm trạng luôn. Ba cô xuống xe, tiến đến cái cổng hùng vĩ
trước biệt thự của Kelvin, bấm gần nát cái chuông rồi mà không ai ra mở cổng.
- Gì thế này? Chẳng lễ không ai quan tâm hôm nay Emily này về à. Hừm...gặp mọi người, mình sẽ cho
họ biết tay._Emily tức giận đá mạnh một cái vào cổng rồi gắt gỏng nói.
- Thôi được rồi, mình có chìa khoá này, chúng ta vào nhà rồi tính tiếp._Mary bình thản như không có
gì. Hơi nghi rồi....
Sau vài tiếng lách cách mở
khoá của Mary, ba nàng cùng bước vào trong. Jenny nhìn xung
quanh, vẫn như xưa, vẫn quen thuộc nhưng lại tạo cho Jenny một
cảm giác lạ. Thật sự Jenny nhớ cái nơi chứa đầy kỉ niệm này
lắm, nằm trên giường bệnh mà chỉ muốn có cánh cửa thần kì
để về thăm thôi. Và tất nhiên Jenny cũng nhớ Kelvin nhiều lắm,
suốt thời gian Jenny ở Hàn, Kelvin bận việc ở hội học sinh nên
chỉ qua thăm Jenny được 2 lần, một lần thì Jenny hôn mê chưa
tỉnh. Emily cũng nhớ người tên Henry lắm nhưng sự tức giận trong lòng Emily đã lấn áp đi cái nhớ mất rồi. Chẳng biết mấy
chàng nhà mình đang lu lú ở xó nào nữa. Vào trong nhà tối òm làm Emily tức thêm.
- Không có ma nào đón thật sao?_Emily buông thả một câu trong cơn tức giận.
Sau câu nói của Emily, hai bên tường nhà thấp thoáng một bóng ma kèm theo âm thanh kinh dị.
- Aaaa............_Jenny hét toáng lên. Mary và Emily không đến nỗi
vậy vì xem phim ma nhiều rồi nhưng mà đây không phải phim, nên hai cô cũng sờ sợ.
- Anh Henry đâu???_Emily mặt xị xuống, cổ cứng nghẹn cố nặn ra câu hỏi. Nhìn hai con
bạn nó có người yêu dang tay đóng, còn Emily thì chẳng thấy
Henry đâu, bảo sao không tủi thân
- Chắc mấy bị mấy em chân dài làm Henry quên mất hôm nay Emily về rồi._Ken
- Anh...Anh....nói đùa đúng...không?_Trái tim Emily đau như thắt
lại, khuôn mặt tức giận ẩn sau những hàng nước mắt chảy dài
trên má sau khi nghe Ken nói. Bước chân run run tiến lại gần Ken,
Emily môi mấp máy hỏi lại Ken.
- Là thật._Kelvin đột nhiên lên tiếng.
Câu nói của Kelvin như tiến sét đánh thẳng vào tim Emily. Bởi lẽ
Kelvin là người rất nghiêm túc, nên Emily chẳng còn một chút
nghi ngờ nào về câu chuyện của Ken và Kelvin nói nữa. "Có lẽ
Henry đã quên mình thật rồi."-Một câu nói hiện lên trong mớ suy
nghĩ linh tinh của Emily. Emily lê từng bước chân theo hướng về
phòng trong sự tuyệt vọng.
- Emily._Là tiếng gọi to
của Henry. Henry vừa về tới nhà chưa hay chuyện đang sảy ra.
Henry chỉ quan tâm đến dáng người cao gầy ở trong nhà và lao
tới thật nhanh ôm lấy Emily từ phía sau.
Một cái ôm
thật chặt thay cho sự nhớ nhung bao ngày qua của Henry. Nhưng
Henry lại cảm thấy có một thứ gì đó lành lạnh, không ấm áp
như trước kia, bờ vai nhỏ bé đó còn đang run lên nữa. "Có
chuyện gì vậy?"-Câu hỏi trong thâm tâm Henry lúc bấy giờ. Emily
phũ phàng hất mạnh tay của Henry ra, rồi quay người lại, sự
tức giận dồn hết vào đôi tay..."Chát"...Một cái bạt tai có
tiếng vang vọng khắp căn biệt thực. Song song cùng tiếng bạt tai vang lên là một tiếng "tách" nhỏ nhẹ của giọt nước mắt Emily
vô thức rơi xuống sàn nhà. Một tiếng mạnh mẽ với một tiếng
yết ớt, một tiếng của sự tức giận với một tiếng của sự đau
đớn, do cùng một người gây ra. Đến giây phút này, Ken và Kelvin
mới nhận ra mình đã đi quá giới hạn.
- Em...sao
vậy._Henry sốc, sốc nặng với những gì đang diễn ra, mọi thứ
như một cơn ác mộng vậy. Henry không hiểu có chuyện gì với
Emily, và cũng chẳng biết mình làm gì sai.
- Emily à, anh xin lỗi._Kelvin cảm thấy không ổn.
- Đúng đấy, anh cũng xin lỗi em. Lúc nãy là tụi anh nói đùa
với em thôi, anh không nghĩ em bị tổn thương đến vậy đâu. Henry
không có đi với cô nào chân dài cả, tụi anh bảo nó đi mua bóng
bay về lát chúng ta chơi. Tụi anh đã hỳ hục cả sáng chuẩn bị
tiệc đón ba tiểu thư đấy._Ken cũng thấy có lỗi nên nhanh miện
giải thích.
- Hai anh..._Emiy không còn khóc nữa mà
thay vào đó là một nụ cười nhẹ rồi quay sang bên Ken và Kelvin
đá cho mỗi người một cái rõ đau. Sau đó quay lại ôm chầm lấy
Henry, miện thì thầm ba tiếng:"Em xin lỗi"
- Hừ...anh phạt._Henry giả là mặt dỗi
- Ơ, anh hay nhỉ, chỉ là hiểu lầm thôi mà, em xin lỗi rồi còn
phạt gì hả._Emily buông Henry ra, lại lôi cái giọng bà cụ ra
nói chuyện với Henry.
- Anh phạt hai thằng kia mà, có phạt em đâu._Henry cười
- Láo._Kelvin với Ken đồng thanh
- Sao lại phạt tụi mình hả? Bị như vừa nãy cũng đáng, ai bảo
hôm qua đi mua quà, bạn cướp cái nhẫn tụi mình chọn._Ken
- Đấy không phải là cướp. Ai bảo hai bạn tranh nhau cái nhẫn kia
để tặng Jenny và Mary làm gì. Mình lấy tặng Emily, hai bạn
không ai được để đỡ khỏi tranh nhau. Như thế là giúp._Henry
- Vâng.
Vậy chúng ta lên trên thôi._Jenny ậm ừ cho qua, không muốn làm
phí thời gian của mọi người. Jenny cảm giác quan hệ giữa mẹ
và người đàn ông kia không đơn giản như mẹ nói, nhưng thôi, để
sau hỏi mẹ cũng được.
- Mẹ với bác Hoàng có việc phải đi rồi. Chúc các con vui vẻ nhé._Bà Trang Hạ
Sau đó bà Trang Hạ cùng ông Hoàng rời đi, cả nhóm Kelvin lên sân
thượng quẩy. À còn Jun thì sau cái chết của Lily, Jun dọn ra ở riêng với lý do muốn ở một mình. Và hôm nay, Jun kêu mệt nên
không qua. Mà Jun không qua môi trường sẽ trong lành hơn rất
nhiều.hihi