Sáng hôm sau nhóm Kelvin đến trường học bình thường. Và sự
vắng mặt của Jenny và Emily suốt thời gian qua nên nhóm Kelvin vào
trường đã làm cho đám học sinh trong trường bàn tán rầm rộ cả
lên. Và chỉ có tiếng trống vào lớp mới làm đám học sinh đó giải
tán được.
Giờ ăn trưa tại căng tin trường
- Mọi người ăn trước nha, em đi WC một lát._Jenny đang ăn thì dừng lại nói
- Ừm._Chỉ có Kelvin đáp lại còn mọi người đang bận ăn
Jenny đi vào WC gặp Jun đang ở trong đó
- Chị Jun._Jennymỉm cười thân thiện chào Jun nhưng đáp lại Jenny,
mặt Jun không cảm xúc. Khuôn mặt Jun bây giờ lạnh nhưng không
giống Kelvin mà có gì đó rấtt đáng sợ.
- Em cũng bít chị và anh Kelvin chơi với nhau từ hồi nhỏ rồi mà. Và chị cũng đã thích anh Kelvin từ lúc đó rồi. Cũng có nghĩa
chị là người đến trước. Mà em chẳng bít điều gì cả. Hừ, mấy
vụ bắt cóc hay tai nạn của em là chị đứng sau đó. Và chị nghĩ
em đủ thông minh để bít mục đích là gì. Hành hạ em mãi chị cũng chán rồi, hôm nay chị muốn tuyên bố thẳng với em rằng: em bít
điều thì chia tay với anh Kelvin đi, không thì người thân của em
sẽ không sống yên đâu._Jun gằn giọng, trợn mắt nói với Jenny.
Jenny đứng người với những gì Jun đã nói. Vừa bàng hoàng, vừa hoang
mang, vừa lo sợ Jenny câm lặng không nói được câu gì. Jun không ở
lại nữa mà bước đi luôn. Sau đó Jenny tiếp tục đi WC rồi trở về
căng tin. Jenny không nói gì về chuyện gặp Jun, đơn giản chỉ vì
Jenny không muốn mọi người lo lắng cho mình. Nhìn thoáng qua Jenny vẫn bình thường, nhìn kĩ lại mới thấy Jenny lạ, Jenny giường
như ít nói hơn, nụ cười có phần gượng gạo hơn. Nhìn ra điều bất
thường đó, Kelvin hỏi:
- Jenny, em không sao chứ?
- Ơ...em không sao đâu. hỳ_Vẫn là điệu cười gượng gạo và cách trả lời máy móc.
- Có chuyện gì em phải nói cho mọi người đấy._Henry chen vào
- Em bít rồi._Jenny
Đêm về
Jenny tắm xong lên giường ngủ, cố gắng nhưng Jenny chẳng tài nào ngủ
được. Jenny đang nghĩ về những ngày tháng đã qua, nghĩ về Jun và
lời cảnh cáo của Jun.Nỗi buồn cứ thế bủa vây lấy Jenny. Jenny
đang rất sợ khi nghĩ đến những ngày tháng trong tương lai, sợ
không đủ khả năng giữ Kelvin. Jenny tưởng tượng đến những ngày
tháng không có Kelvin sẽ ra sao. Nhưng nếu không rời xa Kelvin lỡ
Jun làm thật thì sao? Jenny không phải người ích kỷ, nhưng khi yêu
thì ai không ích kỷ chứ, Jenny cũng vậy thôi. Rơi vào hoàn cảnh
này Jenny thật sự rất hoang mang và chẳng bít làm sao cho phải.
Mệt mỏi, Jenny đã quá mệt mỏi rồi, khép nhẹ đôi mắt lại, Jenny
thở dài dài rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sau câu nói ở đầu dây bên kia, chân tay Jenny bủn rủn cả lên, điện
thoại không được giữ chắc mà rơi xuống nền. Khuôn mặt Jenny
trắng bệch như không còn một giọt máu, rồi còn có thể thấy rõ
từng gân xanh trên mặt. Nhìn thấy sự thay đổi kì lạ của Jenny,
Emily lo lắng hỏi:
- Jenny sao vậy?
- Nhà...Nhà....Về nhà...._Jenny không thể nói thành lời, miệng chỉ lẩm bẩm được hai từ "về nhà"
- Jenny, không sao chứ?_Mary cũng lo lắng hỏi
- Về nhà...về..._Jenny vẫn chỉ lẩm bẩm được như vậy, không thể nói gì thêm.
- Mình nghĩ có chuyện gì đó rồi, gọi anh Kelvin xuống đưa Jenny
về đi rồi tính tiếp._Emily cảm thấy không ổn nên lôi điện thoại
ra gọi cho Kelvin.
Nhận được cuộc điện thoại của
Emily, Kelvin lập tức xuống đưa Jenny về nhà. Henry, Emily, Ken và Mary không yên tâm nên cũng về theo luôn. Về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên hiện ra trước mắt nhóm Kelvin là rất nhiều người đang vây quanh nhà Jenny xì xào bàn tán chuyện gì đó, trước cổng
còn có một chiếc xe của cảnh sát hình sự. Jenny đã khóc suốt từ lúc dời trường đến giờ, hai mắt đỏ heo, cộng với cảnh
tượng trước mắt càng làm cho nhóm Kelvin thêm lo lắng.
- Làm ơn cho chúng tôi vào._Ken đi trước lên tiếng dẹp đường.
Với đám đông vây kín lúc này có lẽ câu nói của Ken không tác dụng gì đến họ cả. Nhưng khi họ nhìn thấy ánh mắt vô hồn, khuôn
mặt đau khổ của Jenny thì họ mới dẹp đường. Chắc một số
người hàng xóm nhận ra Jenny là ai. Vượt qua đám đông ngoài
cổng, nhóm Kelvin vào được bên trong nhưng đến trước cửa thì....