Thực ra Jenny chẳng đi đâu cả, Jenny tinh ý nhận ra lời nói của Henry có gì đó không đúng, nên mới giả vờ nói đi ra ngoài rồi núp
ở cửa phòng và nghe hết đoạn hội thoại ngắn trong phòng. Có
lẽ là những tai biến cứ liên tiếp sảy ra khiến Jenny không thể
chịu đựng nổi nữa mới ngất đi như thế.
- Jenny bị sao vậy?_Ken chạy ra xem
- Gọi bác sỹ cho Jenny đi._Henry và Emily cùng ra
15 phút sau...
- Bác sỹ, cô ấy không sao chứ._Ken
- Không, cô ấy không sao cả, chỉ là tinh thần bị sôck quá nặng
nên mới ngất đi thôi, chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy
rồi, khi nào cô ấy tỉnh có thể đưa về nhà chăm sóc. À mà
này, hãy nhớ trong thời gian này đừng để cô ấy phải sôck
nữa._Giọng bác sỹ đều đều
- Cảm ơn bác sỹ._Mary
Emily thở dài cho tình cảnh bây giờ. Emily thương sót Kelvin bao nhiêu
thì đối với Jenny là bấy nhiêu, có khi còn hơn nữa, bởi Emily
hiểu, Kelvin bị như vậy, Jenny là người đau hơn ai hết. Và trong
tình thế bế tắc này, Jenny chỉ muốn nhắm mắt, muốn ngủ mãi
để trốn tránh sự thật đau lòng này. Nhưng cuộc sống, để tiếp
tục tồn tại ta buộc phải đối mặt với khó khăn và thử thách.
Nói vậy ai chẳng nói được, đến khi làm mới hiểu hết nó khó
khăn thế nào. Và giờ đây dù có miêu tả bằng những từ ngữ đắt giá như thế nào đi chăng nữa cũng không thể gột tả được hết
tâm trạng của Jenny bây giờ.
Sau nhiều giờ đồng hồ
nằm trên giường bệnh, cuối cùng Jenny cũng tỉnh. Mà cũng may,
trong lúc Jenny chưa tỉnh, Kelvin đã tỉnh và la hét ầm ĩ vì hai mắt không thấy gì, phải khó khăn lắm bác sỹ mới có thể tiêm
thuốc an thần cho Kelvin, giờ thì Kelvin ngủ tiếp rồi. Nếu Jenny mà thấy cảnh tượng đó, không biết sẽ ra sao nữa. Henry và
Emily tính đưa Jenny về nhà, còn Kelvin thì để mọi người lo.
Phải thuyết phục mãi, Jenny mới đồng ý về nhà, trước khi về
Jenny nói muốn qua thăm Kelvin một chút. Nói là một chút nhưng
Jenny ngồi bên phòng Kelvin đến nửa tiếng mới chịu về.
Về tới nhà, Jenny nói muốn ở một mình nên Henry và Emily để Jenny ở trong phòng một mình.
- Alo._Jenny nghe điện thoại một cách mệt mỏi sau tiếng chuông
điện thoại dài, Jenny chẳng muốn nghe đâu nhưng điện thoại cứ
reo liên tục.
- Đây là cơ hội tốt cho cô đi đấy._Đầu dây bên kia trả lời, là Jun