Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!

Chương 87



Tối đến Ken về nhà với vợ con, còn hai đôi kia đi ăn rồi bar thẳng tiến. Ken thui thủi đi về với cái mặt bí xị mà không dám than lời nào. Ken tự nhủ lòng "cơm nhà có vợ có con sẽ ngon hơn".hihi.

Hai đôi đó đi đến bar, vẫn là nơi có tiếng nhạc xập xình, vẫn là nơi có ánh đèn đủ màu sắc, vẫn là nơi giải toả sờ troét của nhóm Kelvin. Đang đi tới phòng vip, Kelvin bắt gặp một bàn có hai cô gái mặc đồ màu đen, hình như một trong hai người đó là Hana. Phải rồi, người đó là của Hana. Vậy còn cô gái đi cùng là ai? Kelvin tạm dẹp chuyện này sang một bên, Kelvin tiếp tục đi đến phòng vip cùng mọi người. Ngồi được một lúc thì Kelvin đi WC. Vừa đi vừa nghĩ linh tinh nên Kelvin va phải một người.

- Xin lỗi._Kelvin giờ mới nhận ra người mình đụng phải là Hana

Hana giường như chẳng đoái hoài gì đến lời xin lỗi của Kelvin mà quay gót đi luôn. Mỗi lần gặp Hana, Kelvin cảm nhận rõ một mùi hương rất nhẹ nhưng lại rất quen thuộc. " Chẳng lẽ cô ta là...người quen của mình sao? Nhưng là ai chứ? Với cái bí ẩn của cô ta sao mình đoán ra." Kelvin nghĩ thầm. Kelvin có cho người điều tra rồi, nhưng ngoài chuyện cô Hana là đại diện tập đoàn Black thì Kelvin không nhận được thông tin gì thêm. Kết thúc mấy dòng suy nghĩ mông lung, Kelvin không vào WC nữa mà đi thẳng ra bàn hồi nãy mới đến gặp Hana. Nhưng ra tới, bàn kia đã không còn ai ngồi. Không thể nào, Kelvin không thể đoán sai được. Ừ còn hai ly rượu uống dở ở đó kìa, chắc hai người họ mới đi thôi. Kelvin quay lại phòng vip với mọi người với một sự thắc mắc, tò mò to đùng đang ngự trị trong lòng.

- À mà nè, Henry với Ken điều tra vụ án mạng sáng nay làm gì?_Kelvin sực nhớ ra và hỏi

- Ơ..thì...chỉ là để..._Henry thoáng chút bối rối, rõ là nhắc bọn đàn em không được cho Kelvin biết mà giờ Kelvin biết rồi. Nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói thẳng ra là xem có liên quan đến Jenny không à?

- Có gì đâu anh, tụi em thấy hơi hứng thú với vụ này thôi mà._Emily nhảy vào đỡ cho Henry

- Thế có cần không cho anh biết không?_Kelvin nhìn Emily chăm chăm

- Hỳ, chuyện này là chuyện nhỏ thôi, với cả tụi em chỉ điều tra chơi thôi._Emily cười và trả lời một cách máy móc.

- Vậy sao không được công an điều tra rồi mình chỉ nghe ngóng tin tức thôi?_Kelvin không tin lắm nên cứ ra sức bắt bẻ, làm khó cô em gái

- Trời ơi, anh hôm nay hơi khó tính rồi nghe. Thôi uống đi anh, bận tâm làm gì. hỳ, tụi em sẽ không làm ảnh hưởng gì đến anh đâu mà._Hôm nay không có Emily thì Henry chết chắc rồi. Thế ông bà ta mới phải chọn con dâu là người biết ăn nói khôn khéo.

- Phải rồi đó anh. Tụi nó lớn rồi, biết suy nghĩ rồi, chắc không có chuyện không suy nghĩ trước khi làm đâu._Jun xen vào, chủ yếu là để lấy điểm trong mắt Kelvin với Emily và Henry thôi chứ với cái miệng dẻo như kẹo ngọt của Emily đã đủ để Kelvin hết nghi ngờ rồi.

- Bênh nhau ha. Chị dâu với em chồng ghê ha._Kelvin nhìn Emily và Jun bằng ánh mắt tinh nghịch

- Kelvin à, yên tâm, hai người đó cùng phe thì hai chúng ta ngại gì. haha, biết ai hơn ai._Henry lén thở phù một cái rồi bắt đầu nhập cuộc...đùa chứ không phải cuộc chơi đâu.

- Hứ, các anh toàn đàn ông đít vịt thôi. Ai sợ ai chứ._Jun liếc xéo Henry một cái

- Cho chị Jun 1 like.hehe._Emily hùa theo ủng hộ

- Hai người cứ đợi đấy._Henry và Kelvin cùng đồng thanh và sau đó là tràng cười hả hê

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày vẫn chưa có tin gì về vụ án mạng kia. Hàng đêm Emily vẫn giật mình thức giấc vì một cơn ác mộng mập mờ, lúc tỉnh chẳng tài nài nhớ được mình đã mơ gì, chỉ nhớ mang máng trong giấc mơ có Jenny. Henry lo lắng đưa Emily đến bác sĩ tâm lý. Qua kiểm tra bác sỹ kết luận do Emily suy nghĩ quá nhiều nên mới vậy, tất cả vẫn bình thường. Chỉ cần bớt suy nghĩ, tinh thần thoải mái là sẽ hết. Quả thực mấy ngày nay Emily đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng lúc nào cũng lo sợ nạn nhân đáng thương đó là Jenny. Nếu không thì sợ Jenny là thủ phạm, đều này còn đáng sợ hơn nhiều, nếu như vậy chẳng phải Jenny quá tàn ác sao. Với trí tưởng tượng phong phú, Emily tự tạo ra cho mình một nỗi lo sợ để hễ chợp mắt là gặp ác mộng.

Ngày thứ tư bắt đầu, dù đã đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng Emily vẫn không hết lo sợ, đêm qua vẫn còn mơ ác mộng. Henry lắc đầu buồn rầu, chắc phải cố gắng điều tra vụ này nhanh thôi chứ mấy hôm nay Emily xanh xao lắm rồi, kéo dài mãi Henry sợ Emily sẽ ốm mất. Có lẽ ông trời đã nghe được tiếng lòng của Henry rồi. Đến chiều tối hôm nay đã có kết quả.

- Emily, tụi anh có kết quả rồi._Henry vừa về tới nhà thấy Emily ngồi ăn trái cây, xem ti vi. Nhìn ban ngày ung dung, thư thái thế này đâu ai biết ban đêm Emily bị cơn ác mộng giầy vò đến độ la hét ầm ĩ, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người.

- Thế nào anh?_Emily nghe thấy liền dừng ăn, tiến lại chỗ Henry. Tim Emily đập mỗi lúc một mạnh hơn, nhanh hơn, cả tâm trí của Emily chẳng còn quan tâm đến gì nữa, chỉ dồn hết tập trung vào những gì Henry sắp nói.

- Vụ án mạng đó...._Henry nói đoạn rồi ngừng làm cho Emily muốn tắc thở luôn.

- Anh nói đi._Emily cầm vào hai bả vai của Henry thúc dục

- Ưm....Không có liên quan đến Jenny._Emily mà bị yếu tim thì chắc kiểu này Henry đã làm Emily ngất xỉu luôn rồi.

- Thật không?_Emily hỏi lại cho chắc

- Anh không đùa. Chiếc lắc tay đó chỉ là trùng hợp thôi._Henry thản nhiên nói trước khuôn mặt đang thay đổi cảm xúc của vợ

Emily ôm lấy Henry, rơm rớm nước mắt. Chắc lại vui quá đây mà. Emily không biết nếu không có Henry thì sẽ phải sống sao với những đêm gặp ác một đó nữa. Những đêm đó là những đêm kinh hoàng đối với Emily, nhưng đêm nào cũng vậy, dù có la hét inh ỏi vẫn có Henry ở bên cạnh. Dù ngày đi làm về rất mệt, đêm nào cũng bị Emily phá giấc ngủ nhưng Henry chưa một lời than vãn, sau khi Emily bình tĩnh, lại ôm Emily ngủ để Emily cảm thấy yên tâm hơn mà ngủ. Emily không biết phải nói gì, chỉ thầm cảm ơn chúa đã ban cho cô một người chồng tuyệt vời đến vậy.

Còn bên nhà Ken, sau khi nghe được tin tốt lành này Mary cũng vui mừng không kém Emily. Nỗi lo bao ngày qua hoàn toàn được xoá bỏ, tâm trạng Mary trở lại bình thường. Nhờ mẹ có chuyện vui thế là mai bé Su được đi chơi. Khổ lắm, mấy hôm nay Mary chẳng có tâm trạng đưa bé Su đi đâu cả, thế là suốt mấy hôm nay bé ru rú ở trong nhà chỉ vì tâm trạng mẹ không tốt. Khổ thân bé ghê. Lấy điện thoại ra, Mary rủ dê Emily đi cùng hai mẹ còn. Còn Jun á, đời nào Mary rủ đi, đợi đấy. Mary cũng xem qua rồi, mai trên tập đoàn không có việc gì lớn nên đi chơi được. Vì tập đoàn của nhóm Kelvin đang trên đà phát triển nhưng khá chắc chắn, những công việc ngày thường đơn giản thôi, không có gì căng thẳng cả, chỉ khi kí hợp đồng, gặp đối tác hay đối diện với những vụ làm ăn lớn mới cần tập hợp đủ bộ não của tập đoàn. Còn như những ngày bình thường thế này, Kelvin, Ken và Henry tự xoay sở được hết, mấy bà cứ việc đi chơi thoải mái. Emily thì đi cùng Mary với bé Su rồi. Còn Jun thì đi cùng mấy người bạn sang chảnh của mình thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.