Jenny không trả lời mà lục trong túi xách tìm gì đó. Rồi sau đó
lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông màu mận chín, bên trong là một tờ giấy. Jenny lấy tờ giấy đó ra đưa cho Henry.
- Em đã tìm thấy chiếc hộp này vào hôm về lại nhà cũ. Nó nằm trong phòng của mẹ em, trong hộp là sợi dây chuyền em đang đeo
và tờ giấy kia._Jenny
Henry lấy tờ giấy từ Jenny về đọc. Nội dung trong tờ giấy không ngắn cũng không dài được
viết từ nét bút của bà Trang Hạ.
" Mẹ định đợi
con trưởng thành mới cho con biết sự thật này. Nhưng mẹ sợ lỡ
mẹ ra đi đột ngột thì sự thật bị chôn vùi. Thế nên mẹ viết
vào trong lá thư này hy vọng sau khi mất con sẽ tìm được và
hiểu cho mẹ. Thực ra mẹ và con không có quan hệ máu mủ gì
hết. Ngày hôm đó ba mẹ lên thăm mộ một người quen, khi trở về
thấy con bị ngã ngất xỉu bên một tảng đá, phần đầu của con
bị thương khá nặng. Ba mẹ mang con về đưa đi bệnh viện. Sau một
thời gian chữa trị con hồi phục nhưng trí nhớ của con bị mất.
Ba mẹ không khả năng sinh con thế nên lúc đó ba mẹ đã ích kỉ
không tìm lại ba mẹ đẻ cho con mà nhận nuôi con luôn. Ngày đầu
tiên ba mẹ gặp con ở trên rừng, con mặc bộ váy màu hồng, mặt
trước có hình kitty, sau lưng có ghi Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc 6
tuổi và con đeo sợi dây chuyền này. Thế nên ba mẹ lấy tên
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc đặt cho con, còn ngày sinh nhật ba mẹ
cũng lấy ở trên áo. Ba mẹ xin lỗi vì đã quá ích kỉ như vậy,
nhưng bao năm qua chưa bao giờ mẹ coi con là con nuôi cả, với mẹ
con luôn là con gái bé bỏng mà mẹ thương yêu nhất. Con không tha
thứ cho ba mẹ cũng được, mẹ chỉ muốn nói rằng sợi dây chuyền
này có thể giúp con tìm lại ba mẹ ruột của mình. Mẹ hy vọng
gia đình con sẽ sớm tìm thấy con."
Đây là toàn bộ
nội dung lá thư bà Trang Hạ để lại. Henry đọc xong sững sờ
nhìn Jenny. "Sao mà giống quá. Ngày xưa Bảo Ngọc nhà mình cũng thích in vào áo, váy tên tổi và cả ngày sinh của mình. Ngày
hôm đó Bảo Ngọc cũng mặc váy hồng hình kitty. Giống quá....Mà không chắc chắn đây là Bảo Ngọc rồi."-Henry nghĩ rồi cười
- Jenny à, đi theo anh._Henry đứng dậy gấp tờ giấy lại
- Đi đâu?_Jenny tròn mắt nhìn Henry vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Đi rồi biết._Henry lại cười rồi đi ra ngoài, Jenny cũng lẽo đẽo theo sau luôn.
Một lúc sau, Henry lái xe đến trước cổng nhà mình, quản gia ra mở
cổng, Henry để xe vào ga ra rồi cùng Jenny lên nhà.
- Em vào đây._Henry
Jenny không hỏi gì chỉ biết làm theo lời Henry.
- Ba mẹ ra xem con đưa ai về nè._Henry
- Chuyện gì thế con._Ba mẹ Henry từ trên tầng bước xuống, cùng lúc đó Emily từ trong bếp ra.
- Jenny tới đây chơi à?_Emily
- Đây chẳng phải là Jenny à?_Ba Henry, trong giới kinh doanh nhiều
người biết đến Jenny-một nhà kinh doanh trẻ xinh đẹp nếp na,
nhưng ít ai biết được cuộc sống đầy bon chen, bất công của
Jenny.
- Em ấy không đơn thuần chỉ là Jenny mà ba mẹ biết đâu. Ba mẹ nhìn kĩ cô ấy đi._Henry cười nói.
Từ ba mẹ Henry, Emily đến Jenny đều ngẩn người ra chẳng hiểu Henry
đang nói gì và đang ám chỉ gì nữa. Không hiểu, nhưng ba mẹ
Henry vẫn theo lời Henry mà dò sét Jenny từ đầu tới chân, rồi
hai người lại nhìn Henry một cái. Hình như ba mẹ Henry phát
hiện ra điều gì đó. Mẹ Henry chạy đến gần Jenny, dùng tay đưa
ra sau tai trái của Jenny, nhẹ nhàng đẩy đầu Jenny qua một bên.
Jenny bất ngờ chẳng hiểu gì cả nên thành thế bị động. Mẹ
Henry nhìn thấy một nốt ruồi son sau tai trá của Jenny. Bà mỉm
cười như đang mãn nguyện một niềm mong mỏi gì đó đã ấp ủ từ
rất lâu rồi. Bà ôm trầm lấy Jenny, miệng lẩm bẩm " Bảo Ngọc,
con gái của mẹ". Nhìn thấy vợ như vậy, ba Henry cũng đã hiểu
chuyện gì đang sảy ra, ông cười, cười rất tươi, cười làm lấn
áp đi vẻ uy nghiêm của ông hàng ngày. Henry cũng cười, chỉ còn
Jenny và Emily vẫn không hiểu gì. Mẹ Henry vui tới độ rơi nước
mắt, Jenny có thể cảm nhận được từng giọt nước mắt ấm ấm rơi xuống vai mình. Dù không hiểu chuyện gì đang sảy ra nhưng Jenny
cảm nhận được một cảm giác gì đó lạ lắm, nó không gíống như ngày xưa bà Trang Hạ ôm Jenny vào lòng, nó có gì đó mãnh
liệt hơn, điều này làm Jenny bất giác rơi nước mắt. Và Jenny
nghe thấy từng tiếng gọi con xưng mẹ của mẹ Henry làm Jenny
thấy ấm áp lắm, thấy tràng ngập tình thương ở trong đó.
- Con gái bé bỏng của ba ngày nào còn nhỏ xíu giờ đã lớn thế này rồi._Ba Henry cũng rơi nước mắt vì trước mặt ông là cô con gái ông tưởng chừng như đã mất đi suốt 16 năm qua. Ông đi đến
nắm lấy tay Jenny, bàn tay đó không còn nhỏ bé như ngày nào
nhưng nó vẫn ấm áp như xưa. Tay Jenny ấm hay tình cha con đang
chỗi dậy?
Jenny tròn mắt nhìn ba Henry vì chẳng hiểu sao ông ấy lại nói vậy.
- Em gái, em là con của ba mẹ, là em gái của anh đó. Em còn nhớ những gì mẹ em để lại trong bức thư chứ?_Henry ân cần xoa xoa
đầu Jenny.
- Phải rồi con gái à. Sợi dây chuyền con
đang đeo là tự tay ba đã làm cho con, nốt ruồi son sau tai trái
này ngay từ khi con vừa chào đời đã có. Ba mẹ đã nghĩ mình
mất con từ 16 năm trước, không ngờ con còn sống. Nhưng với những đặc điểm này, với linh cảm của tình mẫu tử, không cần xé
nghiệm ADN mẹ cũng biết con là con gái của mẹ._Mẹ Henry nói
trong xúc động nghẹn ngào. Mọi cảm xúc giường như vỡ oà, buồn phiền của cuộc sống tan biến hết. Tất cả nhường chỗ cho tình mẫu tử được kìm nén suốt bao lâu nay.
- Ba mẹ xin lỗi ngày
xưa không thể tìm thấy con. Nếu ngày đó ba mẹ dành thời gian
cho con nhiều hơn sẽ không có chuyện đó sảy ra. Ba mẹ xin lỗi
con nhiều lắm._Mẹ Henry lại nói tiếp.
- Anh cũng là người có lỗi. Bla....Bla....._Henry kể lại chuyện cho Jenny.
- Mà lúc đó con cũng đã 6 tuổi rồi, con thông minh như vậy sao không thể nhờ người giúp tìm về nhà._Ba Henry
- Dạ thưa hai bác, con không biết chuyện hai bác nói đúng hay sai, theo lời chăn chối của mẹ con để lại, con chỉ là con nuôi của
họ, họ đưa con từ trong rừng về cấp cứu nhưng co bị mất trí
nhớ._Jenny
- Mà thôi đó là chuyện quá khứ rồi. Nếu muốn chắc chắn, anh Henry cùng Jenny đi làm xét nghiệm ADN là
được. Mà chắc không có chuyện trùng hợp thế đâu, Jenny gọi ba
mẹ luôn cho rồi._Emily im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
- Vậy cũng được, mai anh sẽ cùng em đi là xét nghiệm ADN._Henry
- Nhưng mà....Dù sau này có kết quả như thế nào, em mong mọi
người sẽ giữ bí mật chuyện này một thời gian giúp em._Jenny
suy nghĩ một chút rồi nói. Jenny muốn giải quyết xong chuyện
của Jun mới nhận ba nhận mẹ gì thì nhận. Jenny không muốn vì
chuyện của Jenny và Jun làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai
gia đình.