Sau đó Kelvin gọi phục vụ lấy cho Jenny 1 ly capuchino. Xong Jenny vào thẳng vấn đề.
- Nếu bây giờ em nói trong quá khứ chúng ta không đơn thuần chỉ là bạn anh có tin không?_Jenny
- Không đơn thuần là bạn thì chúng ta là gì? Tôi chẳng có ấn
tượng gì về em cả._Kelvin nói vậy thôi chứ thực ra lần nào
gặp Jenny, Kelvin cũng thấy có một cảm xúc gì đó rất lạ,
những hình ảnh mập mờ cứ ẩn hiện trong tâm trí.
- Vậy làm sao để anh tin những gì em sẽ kể về quá khứ của chúng ta?_Jenny
- Chứng minh cho tôi tin những gì em kể là thật._Kelvin không hiểu sao mình lại muốn vậy. Rõ ràng chuẩn bị làm đám cưới với
Jun rồi sao còn phí thời gian vào chuyện nhảm nhí này nữa
chứ? Nhưng mà nói rồi chẳng lẽ rút lại. Như thế chẳng giống
Kelvin chút nào. Nghĩ thế Kelvin đành kệ. Cơ mà Kelvin cũng
muốn lấy lại phần kí ức đã mất của mình.
- Thật
chứ? Anh cho em cơ hội._Jenny mừng quá. Trên đường tới đây Jenny
đã bày sẵn một kịch bản năn nỉ ỉ ôi nhưng vẫn giữ được giá
của mình, thế mà không cần dùng đến Kelvin đã tự ngỏ lời
rồi.
- Ừm. Nhưng tôi nghĩ em làm vậy chỉ phí sức
thôi. Tôi vẫn sẽ chỉ coi em là bạn, cùng lắm là em gái._Kelvin
cười nhẹ một cái. Có lẽ là Kelvin bây giờ chỉ yêu mỗi Jun
thôi.
- Chúng ta bắt đầu thôi. Em vừa kể vừa đưa anh
tới những nơi mà ngày trước chúng ta thường tới._Jenny hơi
chạnh lòng vì câu nói vừa rồi của Kelvin. Nhưng rồi lại tự
nhủ "Kelvin bị mất trí nhớ nên mới vậy thôi". Jenny cố lảng
tránh sang chuyện khác. Kế hoạch này không phải Jenny lập ra mà là Jenny học từ trong mấy phim hàn quốc hàn xẻng về. Tại
Jenny thấy người ta cứ đưa người thân mất trí nhớ của mình đến những nơi gần gũi, có ấn tượng trong quá khứ để họ nhớ lại. Thế là Jenny thử làm theo xem có hiệu quả không.
Kelvin không đáp nữa mà đi cùng Jenny. Jenny dẫn Kelvin đến một con
người, nơi được coi là lần đầu tiên hai người gặp nhau khi Jenny
đang đi xe đến bệnh viện với ba thì đụng phảu Kelvin. Jenny đi
tới, kể lại một cách chi tiết. Sau đó hai người cùng tới nhà
Kelvin. Jeny cho người theo dõi thì biết Jun đã ra khỏi nhà rồi
nên mới dám tới. Nơi này có lẽ là có nhiều kỉ niệm của hai
người nhất. Vì trong nhà không có ai cả nên Jenny vừa kể vừa
bắt Kelvin cùng đóng lại những kỉ niệm của cả hai. Lúc đầu
Kelvin từ chối, nhưng lại thấy Jenny biết rõ từng ngõ ngách
trong nhà nên lại nghĩ chắc hồi đó hai người thân nhau lắm. Thế nên Kelvin đồng ý hy vọng sẽ nhớ lại. Jenny kể ra những lần
trượt chân ở cầu thang, hay những lần hai người cùng làm việc
trong phòng của Kelvin, rồi cả cái lần sinh nhật Jenny, Kelvin
đã tỏ tình với Jenny trên sân thượng, bla, bla...Hết một buổi
sáng.....
- Không nhớ được gì cả. Hay em tự bịa ra mấy chuyện đó?_Kelvin.
Thực ra thì hình ảnh mập mờ trong tâm trí Kelvin đã có phần
rõ ràng hơn rồi nhưng Kelvin vẫn không nhớ được hoàn toàn. Hình ảnh nụ cười nhẹ, khuôn mặt dễ thương luôn suất hiện nhưng lại
mờ, không rõ ràng.
- Thề những gì em nói đều là
sự thật. Nhưng đây đâu phải chuyện một sớm một chiều đâu. Anh
có thể cho em cơ hội không?_Jenny hơi buồn. "Chẳng lẽ mình làm
vậy mà anh không nhớ ra gì sao? Một chút xíu cũng không có
sao?"-Jenny tự hỏi lòng.
- Cũng được. Chiều mai đi,
chiều nay và sáng mai tôi bận rồi._Chiều nay Kelvin có cuộc hẹn với đối tác rồi, sáng mai còn đưa Jun đi shopping. Kelvin không
biết những gì mình đang làm với Jenny có được cho là có lỗi
với Jun không. Nhưng Kelvin không hiểu sao cô gái này cứ như có
sức hút vậy. Cứ thế từng lời nói của cô nói ra đều khiến
Kelvin không có lý do để không nghe theo. Và Kelvin cũng thắc mắc tại sao nói là người yêu mà lại bỏ Kelvin đi suốt 5 năm qua
không liên lạc gì hết.
- Ok anh. Giờ em phải về
rồi._Jenny vui vẻ đi về. Có công mài sắc có ngày nên kim. Jenny
tin rằng kiên trì sẽ có kết quả tốt đẹp.
Thế là
ngày thứ hai Jenny dẫn Kelvin đến trường học nhưng vẫn chẳng
được kết quả gì. Ngày thứ ba đến quá bar. Ngày thứ tư đến khu vui chơi giải trí và khu trung tâm thương mại. Rồi cứ thế ngày
thứ năm, thứ sáu, thứ 7 Jenny dẫn Kelvin đi hết chỗ này tới
chỗ kia. Kelvin không hiểu sao mình cứ nghe và đi theo Jenny như
thế. Hôm nào Kelvin cũng nói dối Jun rằng đi công chuyện để
dành 1-2 tiếng đi cùng Jenny. Jenny thất vọng, nản lòng khi suốt 1 tuần qua, dù đã cố gắng rất nhiều nhưng Kelvin chẳng nhớ gì cả. Ngày thứ 7, Jenny đưa Kelvin đến quá cafe, chơi bản vĩ cầm
của ngày xưa. Nhưng khi hỏi Kelvin vẫn trả lời là không nhớ gì.
- Anh thực sự không nhớ một chút gì?_Jenny chán nản hỏi Kelvin.
- Không. Một chút cũng không. 1 tuần rồi, tôi đã cho em 1 tuần
nhưng chẳng có kết quả gì cả. Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại
đi. Tôi còn chuẩn bị cho đám cưới của tôi nữa._Kelvin. Suốt một tuần qua, đêm nào Kelvin cũng mơ một giấc mơ rất kì lạ, nhưng
sáng dậy lại không nhớ nổi. Ừ 1 tuần thôi, chưa nhớ Jenny là ai cả, chưa nhớ chuyện tình vừa ngọt vừa đắng của hai người,
với Kelvin Jenny là người trong quá khứ. Nhưng mà một tuần đó
lại làm cho tim Kelvin rất nhiều lần lỡ nhịp. Ở bên Jenny,
Kelvin luôn cảm thấy vui và hạnh phúc, cảm xúc này nó rất
khác khi ở với Jun. "Tôi phải cho em dừng lại thôi. Bởi lẽ....Em là ai trong quá khứ của tôi, tôi không quan tâm nữa. Tôi chỉ
biết nếu tiếp tục tôi sẽ yêu em mất. Vậy nên tôi muốn dừng lại vì tôi còn vợ chưa cưới của tôi, tôi không thể làm một người
đàn ông tồi. Một người con gái như em, tôi tin sẽ có người tốt
với em, yêu em nhiều hơn tôi."-Kelvin nghĩ miên man.
Jenny im lặng chìm vào trong suy nghĩ riên của mình. Jenny định làm
cho Kelvin nhớ lại rồi mới vạch mặt Jun, vì giờ mà vạch mặt
Jun luôn là mất cả chì lẫn chài. Nhưng mà giờ thì sao? Kelvin
đã không nhớ được gì thì thôi lại còn muốn dừng lại. Cũng
đúng thôi, chính Jenny còn thấy nản nữa mà. Với cả chỉ còn
vài ngày nữa Kelvin làm đám cưới rồi. Chắc hết hy vọng rồi.
"Em với anh có duyên mà không có phận. Thôi thì trách ai được,
chắc tất cả là tại em. Nếu không được thì thôi em sẽ đi."-Jenny nghĩ.