Đừng Lìa Cành

Chương 3



Thứ bảy, Cố Ly ở nhà hoàn thành bài tập cuối tuần sau đó đọc sách ngoại khóa một lúc.

Đầu ngón tay vừa cầm lên trang sách định lật qua, di động bên cạnh bỗng rung lên, cô cầm lên mở ra, là An Nghênh gửi tin đến cho cô: [Ly Ly, đợt lát nữa tới trung tâm thành phố đi dạo một lúc không?]

Cố Ly: [Có nha, tớ mời cậu uống trà sữa.]

An Nghênh: [Hì hì, vậy hẹn nhau ba giờ gặp mặt ở quảng trường trung tâm thành phố nhá.]

An Nghênh: [Yêu yêu.jpg]

Cố Ly cười cười liếc nhìn thời gian, còn hơn một tiếng nữa là tới ba giờ chiều, cô không đọc sách nữa, quét tước nhà cửa sơ qua một chút, làm xong thì đi tắm thay một chiếc áo phông trắng và quần cao bồi đơn giản, ra cửa lúc đồng hồ điểm 40 phút.

Xuống xe taxi, Cố Ly đứng bên ụ đá tròn ở quảng trường nhìn xung quanh một vòng, ban ngày quá nóng, quảng trường cũng chẳng có người nào, vừa móc điện thoại trong túi xách ra định hỏi An Nghênh thì nhận được cuộc gọi của cổ.

“Ly Ly, cậu tới chưa? Tớ đang ở trong quán trà sữa lần trước đi với cậu ấy, mau tới đây.”

“Ừm, tới liền.”

Cúp điện thoại, Cố Ly đi về phía bên phải quảng trường, đẩy cửa kính quán trà sữa ra, khí lạnh máy điều hòa ập vào mặt, cô lập tức đứng ở cửa hít một hơi sảng khoái.

“Ly Ly, bên này!” An Nghênh ngồi ở một bàn tròn trong cùng vẫy tay với cô.

Cố Ly vội vàng đi tới buông túi xuống ngồi cạnh An Nghênh, nhìn thấy trên bàn có trà sữa hoa nhài cô ấy thường uống, “Đã nói trước là tớ mời rồi mà.”

“Ầy.” An Nghênh chẳng để ý hút trân châu, “Tớ tới trước thì gọi có sao đâu.”

“Vậy đợi lát nữa ăn tối cậu không được giành thanh toán với tớ đâu đấy.”

“Okokok.”

Hai người đi dạo một chút ở tầng bán quần áo của trung tâm mua sắm, An Nghênh nhìn thấy mấy bộ váy xinh đẹp trong tủ kính thì khỏi đi tiếp, kéo Cố Ly thử từng bộ của từng gian hàng.

Mỗi lần An Nghênh đổi váy, Cố Ly đều nghiêm túc đưa ra góp ý cho cô nàng.

“Đẹp hơn nữa cũng không có cơ hội mặc.” An Nghênh vẽ vòng tròn trên chiếc váy, “Đi học lúc nào cũng là đồng phục học sinh.”

Giọng Cố Ly mang theo chút khát khao: “Lên đại học thì tốt rồi.”

“Đúng vậy.” Hiển nhiên An Nghênh cũng rất mong chờ, “Lên đại học có thể thích mặc thế nào thì mặc rồi.”

Cuối cùng An Nghênh vẫn mua hai bộ váy mình thích nhất, sau đó hai người lại đi dạo đến cửa hàng mỹ phẩm, cô nàng tò mò cầm một thỏi son lên thử một chút, cũng tiện thể thoa cho Cố Ly, Cố Ly tốt tính để cô tùy ý.

Da Cố Ly rất trắng, môi đỏ khiến cô càng thêm tươi đẹp động lòng người, An Nghênh bị vẻ đẹp của cô đốn ngã, “Ly Ly, cậu thế này thật sự rất đẹp đó.”

Cố Ly đi tới trước gương nhìn kiệt tác của An Nghênh một chút, hơi mỉm cười.

Rời khỏi trung tâm mua sắm, hai người chạy tới phố ăn vặt để ăn tối, sushi, lẩu đường phố, bún ốc, cánh gà bó cơm,…

An Nghênh lưu luyến không rời mấy gian hàng, cô nàng chỉ tiếc mình có mỗi một cái dạ dày.

Sau khi ăn uống no đủ, các cô dắt tay nhau rời khỏi phố ăn vặt, ngồi chờ ở điểm dừng xe buýt, An Nghênh giống như con mèo nhỏ thỏa mãn vì được ăn no lười nhác dán lên người Cố Ly.

Chưa chờ bao lâu thì xe buýt tới nhà An Nghênh đã xuất hiện, Cố Ly nhẹ giọng gọi cô nàng: “Tiểu Nghênh, xe tới kìa.”

“Ồ, sao nhanh vậy.” An Nghênh đứng dậy dụi mắt nói hẹn gặp lại với Cố Ly, “Ly Ly, vậy tớ đi trước nhé.”

Cố Ly thấy cô nàng mắt lim dim buồn ngủ, không yên tâm dặn dò một câu: “Đừng ngủ trên xe đấy.”

An Nghênh “ừm ừm” hai tiếng, lên xe.

Cố Ly đi tới bản đồ xe buýt tìm được quảng trường Tĩnh An, cô lướt nhìn chuyến xe tiếp theo sau đó ngồi về chỗ cũ tiếp tục chờ. Cô không chắc liệu cậu có tới hay không, nhưng dù tỷ lệ coi như chỉ có một phần vạn thì cô vẫn tình nguyện đi chuyến này.

Nửa giờ sau Cố Ly đến trạm xuống xe, cô nâng cánh tay nhìn đồng hồ, gần bảy giờ.

Cố Ly dạo bước dọc theo con đường cây ngô đồng đi tới quảng trường Tĩnh An, quảng trường rất rộng, có rất nhiều cặp cha mẹ dẫn theo bé con nhà mình ra đây chơi đùa, có những đôi vợ chồng già tay trong tay đi dạo tán gẫu, cũng có vài bạn trẻ chơi trượt ván ở khoảng trống bằng phẳng của quảng trường.

Cố Ly nhìn thoáng qua một vòng, không thấy cậu, cô lại tới khu trượt ván cố định trong quảng trường.

Bên rìa có rất nhiều người vây quanh, Cố Ly chen từ ngoài vào, vừa hay trong skatepark có một nam sinh đang trượt, cậu ta thực hiện liên tục mấy động tác có độ khó khá cao, sau đó đắc ý hất cằm, đầu ngón tay đặt lên đuôi lông mày sau đó hất ra, động tác đẹp trai này đưa tới hàng loạt tiếng thét chói tai không dứt của nữ sinh xung quanh.

Lâm Yến cũng không có ở đây.

Hứng thú của Cố Ly giảm đi một chút, nhìn một hồi rồi đi tới khán đài, ngồi xuống bậc thang.

Nhiệt độ hôm nay khá cao, gió thổi tới từ đối diện cũng có cảm giác oi bức, gò má Cố Ly hơi ửng đỏ, cô lấy tay làm quạt phẩy phẩy mấy cái.

Không bao lâu, cô cảm thấy bên cạnh có bóng đen rơi xuống, buồn bực nhìn sang, thì ra là nam sinh hồi nãy trượt ván bên trong. Dưới cái nhìn chằm chằm của Cố Ly, nam sinh kia ngượng ngùng mím môi cười một cái, “Chào cậu, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của cậu không?”

Cố Ly không giỏi từ chối mọi người, nhưng cũng không muốn cho cậu ta hy vọng vô vị, dứt khoát nói thẳng: “Tôi có người mình thích rồi.”

“Ồ? Vậy à…” Hướng Lĩnh Nhiên gãi gãi sau ót chưa từ bỏ ý định hỏi, “Chỉ đơn thuần kết bạn thôi được không? Tôi tên là Hướng Lĩnh Nhiên(1), Lĩnh trong Phiên sơn việt lĩnh(2), Nhiên trong Thiên nhiên rộng lớn(3).”

(1) 向岭然

(2) 翻山越岭 – Vượt núi băng đèo

(3) 大自然

Cậu ta nói như vậy, Cố Ly cũng không tiện từ chối tiếp, “Tôi tên là Cố Ly.”

“Cố Ly…” Hướng Lĩnh Nhiên lặp lại hai tiếng, lấy điện thoại ra hí hoáy một lát rồi đưa cho cô, “Thêm bạn bè nhé?”

Vẻ mặt Hướng Lĩnh Nhiên nghiêm túc lại mong chờ, giống như cún con chờ chủ nhân âu yếm, Cố Ly không đành lòng từ chối, cho cậu phương thức liên lạc.

“Hình như đây là lần đầu cậu tới nơi này?” Hướng Lĩnh Nhiên cất điện thoại tán gẫu với cô.

Cố Ly nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Hướng Lĩnh Nhiên lại hỏi cô học ở trường cấp ba nào.

“Trung học số 1.”

“Vậy thành tích của cậu chắc chắn là rất tốt.” Cậu phát ra một câu cảm thán từ nội tâm, tự giới thiệu, “Tôi là học sinh trường nghệ thuật, cách Trung học số 1 chỉ mấy con phố thôi.”

Cố Ly không nhịn được cong môi phản bác: “Ai nói học Trung học số 1 thì nhất định là có thành tích tốt?”

Hướng Lĩnh Nhiên nhìn nụ cười nhu hòa trên mặt cô, tim đập nhanh nửa nhịp, “… Dù sao cũng tốt hơn tôi.”

“Cậu chơi trượt ván rất giỏi.” Cố Ly cho cậu một niềm tin.

Hướng Lĩnh Nhiên ngẩn người, sau khi hiểu ra thì tim đập càng nhanh hơn, “Vừa nãy cậu cũng thấy tôi chơi sao.”

Cậu dùng giọng điệu trần thuật, Cố Ly không phản bác, mắt liếc thời gian thầm nghĩ chắc Lâm Yến sẽ không tới, “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây, hẹn gặp lại.”

Hướng Lĩnh Nhiên có phương thức liên lạc rồi, thấy cô phải đi cũng không giữ lại nữa, “Ừm, hẹn gặp lại.”

“Lĩnh Nhiên.” Bạn cùng trượt ván thấy Cố Ly đi liền vội vàng tới trêu ghẹo cậu, “Đây là lần đầu tiên người anh em tôi đây thấy cậu đi bắt chuyện với con gái đấy, có xin được phương thức liên lạc không?”

Hướng Lĩnh Nhiên “có” một tiếng, ánh mắt vẫn rơi trên bóng lưng mảnh khảnh của Cố Ly, cho đến khi không nhìn thấy nữa cậu mới thu hồi tầm mắt, nhớ tới vừa rồi Cố Ly không chút nghĩ ngợi đã mở miệng từ chối, cậu không khỏi có chút như đưa đám, “Cô ấy nói đã có người mình thích rồi.”

Bạn tốt không quá để ý cười cười, “Này có là gì? Cũng không phải là có đối tượng, nói không chừng ngày nào đó sẽ không thích nữa.”

Hướng Lĩnh Nhiên cũng không đáp lời, bởi vì lúc Cố Ly thẳng thắn nói đã có người mình thích với cậu, biểu tình dịu dàng lại kiên định.



Sau khi Cố Ly vào nhà phát hiện Hà Mạn đã về, bà dựa vào ghế salon nghe thấy tiếng mở cửa thì mở mắt ra nhìn cô một cái, “Về rồi?”

“Vâng, cùng bạn ra ngoài chơi.”

Cố Ly thấy sắc mặt bà có vẻ mệt mỏi, đặt chìa khóa xuống đi tới ngồi cạnh, “Mẹ, con xoa bóp cho mẹ nhé?”

Hà Mạn gật đầu đồng ý.

Lực độ trên tay Cố Ly vừa đủ, Hà Mạn thư thái hơn chút hỏi cô tình trạng gần đây: “Gần đây thành tích có bị giảm sút không?”

“Không ạ, vẫn luôn trong top đầu của lớp.”

“Ừ.” Hà Mạn nhàn nhạt nói, “Con vẫn luôn rất hiểu chuyện, cũng không khiến cho mẹ phải bận tâm.”

Giờ phút hài hòa hiếm hoi khiến Cố Ly quyến luyến, cô nhẹ giọng mở miệng: “Hai ngày nữa là tới cuộc họp phụ huynh, mẹ có thể đi không?”

Hà Mạn suy nghĩ một chút, “Đến lúc đó nói sau, nếu không bận mẹ sẽ tới.”

Bà không lập tức từ chối, Cố Ly đã rất thỏa mãn.

“Được rồi.” Hà Mạn gạt tay cô ra đứng dậy, “Mẹ đi ngủ đây, con cũng đi ngủ sớm một chút.”

“Vâng ạ, mẹ ngủ ngon.”

Cố Ly quay về phòng ngủ, mở cửa sổ ra.

Trên bầu trời đêm là vầng trăng khuyết tựa như cánh cung, rải xuống dưới từng mảnh ánh sáng nhu hòa, cô ngửi thấy mùi hoa nhài nhàn nhạt lẫn trong không khí thoảng qua, có lẽ, mai sẽ là một ngày đẹp trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.