Mùa hè vừa đến, đêm nào đó Trì Triệt ngủ lại nhà Thẩm Ngư. Từ trong nhà tắm bước ra, anh phát hiện người nằm trên giường đọc sách đã thay một bộ đồ ngủ. Cái áo to rộng rũ xuống ở trên giường, quần đùi bởi vì đôi chân đang cong lên mà vị vén lên, lộ ra một chút mông thịt trắng nõn.
Thẩm Ngư không thích mặc váy đi ngủ. Tuy rằng tư thế ngủ của cô khá tốt nhưng cô không thích cảm giác ngủ được một giấc thì chiếc váy sẽ cuốn lên tận eo.
Anh treo khăn tắm rồi trần truồng quỳ lên kế người cô. Anh tự nhiên thò tay vào bộ đồ ngủ rộng rãi của cô mà vuốt ve eo cô.
Thẩm Ngư né tránh bởi vì anh quấy nhiễu mà cản mất ánh sáng. Cô hướng người về phía trước một ít: “Anh né sang một chút, em không nhìn thấy chữ.”
Trì Triệt buồn cười, sự hấp dẫn của mình vậy mà còn không lớn bằng một quyển sách.
“Nếu như không thấy thì đừng nhìn nữa.” Anh mặc kệ cô mà cầm sách của cô đi, tay kia kiên trì tiến vào trong quần áo.
Thẩm Ngư thường cảm thấy rằng nếu hai người quen nhau khi còn là sinh viên, anh ấy có thể là nguồn gốc của sự cám dỗ khiến cho cô mất cả ý chí.
Anh sờ đến chất liệu quần áo trên người cô thì không khỏi chạm thêm hai cái, “Thật là mềm mại.”
“Mặc vào còn thoải mái hơn cả sờ vào nữa.” Thẩm Ngư lười nhác nằm sấp xuống: “Lần trước Dạng Dạng đi Nhật Bản chơi thì em đã nhờ cô ấy mua giúp đó. Mặc đồ của hiệu này rồi, em không bao giờ muốn mặc đồ ngủ khác. Anh có muốn mua cho anh một cái không?”
“Không cần.” Lúc đầu Trì Triệt sờ thì cảm thấy rất lạ nhưng anh đã nhanh chóng không còn hứng thú.
Anh cởi quần áo của cô, luồn tay lên ngực cô, hôn lên lưng cô, “Anh càng thích em không mặc đồ hơn, sờ lên sẽ càng thoải mái hơn.”
Lại thoải mái áo ngủ, nào có mặc quần áo người sờ lên thoải mái.
Những bộ đồ ngủ dù có thoải mái đến đâu thì làm sao so được với việc không mặc đồ cơ chứ.
Thẩm Ngư trở mình, cô choàng tay qua cổ anh và cười nói: