Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 50: Chương 50:



 
“... Về sau thì sao?”
 
Qua buổi trưa, ánh nắng chiếu trong tầm mắt trắng xóa, ngoài cửa sổ sát đất người qua lại đông như kiến, trong tiệm cà phê, tiếng máy chậm rì rì xay hạt, đằng sau mở một bài nhạc nhẹ.
 

Nguyễn Nam Tinh chăm chú lắng nghe đến xuất thần.
 
Cô buông bảng câu hỏi phỏng vấn xuống, nhìn người đàn ông điển trai trước mắt, thân người hơi nghiêng về trước, trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ.
 
“Về sau...” Tay anh đặt trước bàn, lộ ra một góc đồng hồ, ra vẻ suy tư một lát rồi mới đáp, “Cô ấy thật sự đi làm phi công.”
 
“Nhưng, thành phố B không có trường dạy phi công.” Nguyễn Nam Tinh bất ngờ, “Lẽ nào mấy năm nay, hai người vẫn luôn yêu xa?”
 
“Đúng ra mà nói, là bắt đầu từ năm ba đại học.” Anh sửa lại, giọng nói trầm thấp, “Cô ấy học lớp phi công, trước hai năm khóa lý luận, chúng tôi học cùng trường.”
 
Sau đó cô ấy trở lại trường đào tạo phi công, đoạn thời gian dài đằng đẵng sau đó là thi lấy giấy chứng nhận và phi công hàng không...”
 
Lúc đó mới là xa cách thật sự.
 
Nguyễn Nam Tinh bừng tỉnh đại ngộ.

 
Cô nghĩ một lát, lại lén ghi thêm một câu: Bạn gái cũng là học bá.
 
“Cho nên, tình trạng hiện giờ của hai người là...” Cô đắn đo, nhịn không được hỏi, “Một người lên trời, một người xuống đất?”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh rơi vào trầm mặc, vẻ mặt rất vi diệu.
 
Dường như bị nói đến chuyện anh vô cùng không muốn nhắc tới.
 
Nửa ngày sau, anh thất bại đáp: “...Phải.”
 
Dù không muốn thừa nhận nhưng đây là sự thật.
 
Khoảng cách giữa hai người hiện giờ, là vô cùng vô cùng xa xôi.
 
Nguyễn Nam Tinh lần đầu tiên trông thấy biểu cảm nghẹn lòng này trên mặt anh.
 
Cô mừng như điên.
 
Sau khi vào hạ, qua một chương trình tạp kỹ, việc phục chế văn vật trở nên vô cùng nổi tiếng trong nước. Trong tiết mục có phát một đoạn phim ngắn, vô tình giúp anh chàng chỉ xuất hiện trước ống kính mười mấy giây nổi tiếng.
 
Rõ ràng anh ngay cả lời thoạt cũng không có, trong cảnh quay cũng chỉ lộ ra mỗi cằm và tay, khuôn mặt chỉ xẹt qua thoáng chốc, thế mà vẫn bị đôi mắt sắc lẹm của các chị em soi được, điên cuồng bàn tán rất lâu.
 
Qủa nhiên, mặt đẹp đi đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm...
 
Nguyễn Nam Tinh thầm cảm thán.
 
Huống hồ, anh cũng không phải chỉ có mỗi khuôn mặt. Thành tích học tập cao ngất cùng gia thế rạng rỡ, cái mác nào cũng rất dụ người.
 
“Dù nói thế nào,” Thời gian hẹn trước đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Nguyễn Tinh Nam ít nhiều cũng có chút áy náy, tính kết thúc phỏng vấn, “Hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn anh có thể bớt chút thời gian tới phối hợp với tôi làm phỏng vấn.”
 
Lời này vừa chính thức lại khách sáo, cô gái chắp tay cúi người, hai mắt cong thành hình cây cầu, khi cười lên có má lúm đồng tiền, rất chọc người thích.
 
Cận Dư Sinh lại không có phản ứng gì, chỉ tỏ ý gật đầu.
 
Có vẻ không mất tập trung, nhưng tâm tư anh đã trôi tới nơi nào không biết.
 

“Nhưng mà, trước khi đi...” Nguyễn Nam Tinh hơi do dự, vẫn thấy không cam tâm.
 
Mới đứng được một nửa, cô lại ngồi trở về: “Tôi muốn hỏi thêm một câu——hai người đã yêu nhau mấy năm rồi, anh thích cô ấy ở điểm nào?”
 
Cận Dư Sinh khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn cô.
 
Ánh mắt anh xưa nay rất lạnh, mang ý vị người sống chớ lại gần, như thăm dò, lại giống như có thể nhìn thấu nhân tâm.
 
“Không, tôi không có ý gì khác.” Nguyễn Nam Tinh cho rằng anh hiểu lầm, vội vã xua tay, xấu hổ nói, “Bởi vì... tôi chưa từng yêu ai, cho nên rất muốn mượn cơ hội này để hỏi, con gái như thế nào mới khiến con trai yêu thích.”
 
Theo quan điểm của cô, có thể yêu nhau quá ba năm đã là rất giỏi rồi.
 
Huống hồ đôi này, còn cmn yêu xa.
 
Cô thật sự rất tò mò, đối phương là cô gái thế nào.
 
Là thần tiên sao.
 
Cận Dư Sinh trầm mặc, ngón tay không tiếng động gõ lên mặt bàn, thật sự nghiêm túc suy nghĩ cho cô.
 
Anh cảm thấy, bản thân dường như kiên nhẫn hơn quá khứ rất nhiều.
 
“Nhưng đây là vấn đề về xác suất.” Anh suy tư một lát, nhắc nhở, “Chưa chắc đã gặp được người giống vậy.”
 
Nguyễn Nam Tinh đúng lý hợp tình đáp: “Trước khi tính xác suất, tôi muốn thu thập kiểu mẫu đã.”
 
Được rồi.
 
Vì thế Cận Dư Sinh nói thẳng: “Bởi vì giọng cô ấy khi khen tôi, rất dễ nghe.”
 
Lý do này hơi quái đản, Nguyễn Nam Tinh nhịn không được nhíu mày.
 
Cô còn tưởng anh sẽ nói, vì cô ấy đáng yêu, hay là xinh đẹp, thậm chí là có đầu óc thông minh.
 
“Khen anh?...Ví dụ như?”
 
Anh trầm mặc một trận, nhìn cô.
 
Giọng nói rất thấp, từng chữ từng chữ, ý vị thâm trường:
 
“Ví dụ như, ở trên giường.”
 
***
 
Rời khỏi tiệm cà phê, Cận Dư Sinh lái xe về phòng làm việc.
 
Mùa hè ở thành phố B rất nóng, Tiếng ve râm ran con sau gào to hơn con trước. Đi qua bóng cây hòe gai, những bông hoa nhỏ xanh trắng theo cơn gió rơi lả tả, không tiếng động, tựa như một trận tuyết lớn.
 
Bóng nắng lay động, anh bị Nguyễn Nam Tinh truy vấn cả buổi sáng, đầu óc không mấy tỉnh táo. Trước mắt hơi choáng váng.
 
Hiện tại là năm thứ hai sau khi tốt nghiệp hệ chính quy.
 
Một năm này anh ở lại thành phố B học nghiên cứu sinh, trở thành một nửa nhà phục chế thư họa cổ. Còn Thẩm Trĩ Tử chuyên tâm thi lấy bằng lái máy bay, ở lại hãng hàng không dân dụng.
 
Kỳ thực từ sau khi lên năm ba đại học, hai người bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Cho nên nếu tính ra...
 
Ngón tay vòng qua bánh lái, anh suy nghĩ nhập thần.
 
Có lẽ hai người đã nửa năm không gặp.
 

Lần gặp trước là dịp Tết năm ngoái... ở thành phố Minh Lý, hai người lật bài với ba Thẩm mẹ Thẩm. Sau bữa tối, anh bị ba Thẩm giữ lại nói chuyện đến tận nửa đêm, Thẩm Trĩ Tử dán lên cửa nghe trộm.
 
... Dường như đã là chuyện xa lắc xa lơ.
 
Nếu không phải Nguyễn Nam Tinh mượn danh nghĩa phỏng vấn hỏi đến, anh thậm chí còn không dám tính.
 
Hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau.
 
Rút chìa khóa, Cận Dư Sinh dừng xe lại trước cửa.
 
Nơi làm việc xây ở một nơi yên tĩnh giữa thành phố ồn ã, được vây quanh bởi những cây hoa hòe, sắc xanh bao bọc, đình đài thủy tạ, ngẫu nhiên sẽ làm anh nhớ tới rất quãng thời gian ở nhà Châu Hữu Hằng rất lâu về trước.
 
Vừa đẩy cửa ra, lập tức có thiếu nữ môi hồng răng trắng bổ nhào tới.
 
Mặt đầy hưng phấn mà hỏi anh——
 
“Đàn anh, anh về rồi đấy à?”
 
Ánh nắng sáng ngời từ giếng trời chiếu xuống, anh thất thần trong chốc lát.
 
Bóng cây um tùm, anh ngây người một lúc mới nhìn rõ người đang đứng trong sân, thiếu niên dáng người thấp, đôi mắt sáng ngời, mặc áo phông trắng đơn giản.
 
“...”
 
Cận Dư Sinh không rõ vì sao, trong lòng lại trào lên một trận thất vọng.
 
Tựa như thủy triều, vô tình bao vây anh.
 
“Đàn anh cuối cùng anh cũng về rồi, anh đi lâu quá, em còn tưởng anh định cùng phóng viên kia nói đến thiên hoang địa lão đấy.” Bạch Thuật không hề nhận ra tâm trạng anh đang bất ổn, ngọt ngào xông ra đón, “Chiều nay anh không ra ngoài phải không? Em vừa xem qua bức tranh họ gửi tới tối qua, em nghĩ chúng ta có thể bắt đầu làm từ chiều nay...”
 
Bạch Thuật thấp hơn anh hai khóa, vào làm muộn vài năm, đại học cùng trường với anh, luận bối phận cũng có thể kêu anh một tiếng đàn anh.
 
Cậu nhóc đàn em tính tình hoạt bát, miệng lại ngọt, trên người mang tinh thần nhanh nhẹn khéo léo của loài động vật nhỏ. Mọi người trong phòng làm việc đều rất thích cậu, Cận Dư Sinh cũng không ngoại lệ.
 
Chỉ là tình cảnh hiện giờ, trên người anh tà hỏa chưa tiêu, anh không muốn quan tâm.
 
Ngừng một chút, đầu lưỡi chạm hàm trên: “Ngày mai.”
 
Bạch Thuật ngẩn ra: “Chiều nay không được ạ? Anh có việc à?”
 
“Ừ.”
 
“...”
 
Bạch Thuật trầm mặc một lát, đáng thương buông cánh tay anh ra.
 
Nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy được... được rồi.”
 
Dù sao cậu cũng chẳng có cách nào, xin xỏ ảnh cũng chẳng động lòng.
 
Từ ngày đầu tiên quen biết đàn anh này, cậu đã hoài nghi, liệu ông anh này có phải zombie hay không?
 
Bạch Thuật dáng vẻ non nớt, từ nhỏ tới lớn gặp ai cũng khen đáng yêu, khi còn bé muốn ăn gì, chơi gì, moe một cái là có được cả thế giới.
 
Vốn tưởng có thể dùng moe trị quốc suốt đời, ai dè vừa tốt nghiệp, gặp phải Cận Dư Sinh lập tức chẳng khác nào đâm phải tường sắt, dù cậu nói gì xin gì, đến lượt đàn anh này, chỉ đáp đúng ba chữ——
 
“Ồ, ừ, phải.”
 

Tiếc chữ như vàng, phun châu nhả ngọc, không hề mảy may dao động trước cậu.
 
Thế nhưng đàn anh tuy quanh năm mặt không cảm xúc, thành tích trước giờ lại luôn vô cùng xuất sắc, năng lực làm việc còn cao đến mức khiến người ta khen ngợi không ngớt, cậu bội phục từ tận đáy lòng.
 
... Không dám làm rắn trước mặt.
 
Bạch Thuật ủ rũ, tính trở về phòng.
 
Đi được hai bước, đột nhiên nhớ ra: “Phải rồi đàn anh, tối nay là sinh nhật Phó Thiên Sương, anh có đi không?”
 
Cận Dư Sinh đang cầm di động gõ chữ, nghe vậy thì ngừng lại, nhịn không được hỏi: “... Đó là ai.”
 
Vì sao anh phải đi dự tiệc sinh nhật của một người lạ.
 
Bạch Thuật: “...”
 
Im lặng ba giây, cậu không thể tin nổi mà gào lên: “Chính là cô bé đã theo đuổi anh hơn một năm nay đó...! Cùng khóa với em, là bạn gái trắng trẻo xinh xắn đó, anh không có chút ấn tượng nào à?”
 
“...Ồ.”
 
Đúng là anh không có ấn tượng.
 
Nhưng lười nói.
 
Cho nên anh lần nữa cúi đầu, đơn giản rõ ràng đáp: “Không.”
 
Bạch Thuật tức ngực: “... Được rồi.”
 
Ra tới cửa, lại dừng lại: “Mấy ngày nữa, Thiên Sương làm bữa tiệc tốt nghiệp, mấy thầy cũng tới, tốt nhất anh vẫn nên đi một chuyến. Đến hôm đó em sẽ nhắc anh, anh nhớ để trống ngày đó ra nhé.”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh không nói gì.
 
Tựa hồ tính toán làm bộ không nghe thấy.
 
“Đàn anhhhh.” Bạch Thuật cầu xin.
 
Nửa ngày sau.
 
“Ừ.” Cận Dư Sinh phát ra giọng mũi không nặng không nhẹ.
 
Coi như đạt được đáp án không phủ định, Bạch Thuật cảm động muốn khóc, cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục cầu xin: “Nhưng mà... không phải em nói anh đâu, nhưng mà đàn anh này, anh thật sự nên ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài nhiều một chút, giao lưu với mấy cô bé xinh đẹp dễ thương, chứ không phải lúc nào cũng cầm di động... di động là cái lỗ đen ăn người! Không thể tặng bạn gái cho anh! Không thể!”
 
Không biết Cận Dư Sinh nhìn thấy cái gì, cậu vừa nói xong, anh chợt cong khóe môi, bật cười.
 
Nụ cười nhạt mà khẽ, như gió xuân thổi lay cành liễu, nụ cười làm tan chảy sông băng ngàn dặm, lộ ra khuôn mặt dễ nhìn.
 
Bạch Thuật nhìn đến ngây ngẩn.
 
Giữa thanh thiên bạch nhật... đàn anh của cậu... không phải bị quỷ bám đó chứ.
 
Thế nhưng giây tiếp theo, cậu thấy Cận Dư Sinh đưa di động lại gần, gửi đi một đoạn tin nhắn thoại: “Đúng, em nói gì cũng đúng hết. Anh là cầm thú, văn nhã bại hoại, trong ngoài bất nhất, trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện hạ lưu.”
 
Giọng nói dịu dàng, mang theo ý cười trước giờ chưa từng thấy.
 
“Nhưng nếu chuyến bay của em tới thành phố B, dám không tới tìm anh...”
 
Anh cười đến là xuân phong rạng rỡ, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc: “Anh sẽ làm em không xuống giường nổi!”
 
Bạch Thuật đứng tại chỗ, sửng sốt nửa ngày.
 
Cả người cứng đờ, trúc trắc quay người về phòng.
 
——Nhất định là bị quỷ bám thân, nhất định!
 
***
 
Tâm tình Cận Dư Sinh đột nhiên trở nên rất tốt.
 

Chuyến bay của Thẩm Trĩ Tử buổi chiều sẽ qua thành phố B, có 4 tiếng trung chuyển.
 
Anh định tới gặp cô.
 
Mấy tiếng này kịp làm rất nhiều việc.
 
Buổi chiều ánh nắng rực rỡ, sân bay kẻ đến người đi, những con người bất đồng màu da tay xách hành lý, như con thoi chen lấn giữa dòng người.
 
Anh cầm di động lật xem lịch sử trò chuyện, vừa xem vừa đợi.
 
Thời gian dừng lại ba tiếng trước, anh bị câu hỏi của Nguyễn Nam Tinh làm buồn bực muốn chết, cả người ủ rũ không vui: [Thẩm Trĩ Tử, em còn không đến, anh sắp già rồi.]
 
Cô trả lời rất nhanh: [Anh đừng gấp, mấy ngày nay em bị ốm.]
 
[... Cảm mạo sao? Đã uống thuốc chưa?]
 
[Không phải... em hoài nghi mình mắc chứng rối loạn lo âu điện thoại.]
 
[...]
 
Cô rất đứng đắn: [Cũng không biết làm sao, có phải vì trong điện thoại có anh không.]
 
[...]
 
[Hội chứng Cận Dư Sinh.]
 
Anh vui phát điên, dần dà, không biết do ai khơi mào trước, hai người bắt đầu nói mấy chuyện cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
 
Cận Dư Sinh dùng ngón tay lướt màn hình, không có kìm nén, đáy mắt hiện lên ý cười.
 
Tâm tình vui vẻ như giấu một con chim sơn ca trong lòng.
 
Anh khẽ nâng mắt, ánh mắt vụt liếc qua đại sảnh, lỡ đãng liếc đồng hồ treo tường.
 
Thoáng sửng sốt, lại cúi đầu, xác nhận thời gian trên di động.
 
Cách thời gian hạ cánh mà Thẩm Trĩ Tử nói đã qua nửa tiếng.
 
Mà trước giờ mỗi lần vừa hạ cánh cô đều lập tức nhắn tin vào nhóm chat gia đình báo bình an.
 
Anh vô thức chau mày.
 
Có lẽ chuyến bay bị chậm...
 
Tay chống cằm, Cận Dư Sinh cố gắng thuyết phục bản thân, không được nghĩ lung tung.
 
Giây tiếp theo, di động rung lên.
 
Anh khe khẽ thở phào, vừa định thả lỏng tâm tình.
 
Cúi đầu, màn hình lại nhảy ra tin nhắn của Nguyễn Nam Tinh:
 
[Ngại quá, lại quấy rầy thầy Cận rồi!]
 
[Vừa rồi đồng nghiệp làm bên báo chí của tôi nói, có phi cơ thiết bị tự động hóa gặp trục trặc, bị rơi ở sân bay thành phố B. Tôi nhớ, hình như bạn gái cậu cũng làm ở công ti này!”
 
[Cho nên tôi nghĩ, tôi... tôi có thể mặt dày liên lạc với cô ấy, lấy chút tin tức được không tUt]
 
Cận Dư Sinh ngẩn người, sắc mặt dần chuyển màu trắng bệch.
 
Anh cắn môi, kiềm chế mà gõ chữ: [Số chuyến bay.]
 
Nguyễn Nam Tinh nhanh chóng gửi qua một dãy số.
 
Cận Dư Sinh nắm chặt điện thoại, rơi vào trầm mặc.
 
Lúc lâu sau, vành mắt anh bắt đầu đỏ lên.
 
——Thẩm Trĩ Tử đang ở trên máy bay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.