Trước kia khi chưa đến với nhau, Thẩm Trĩ Tử ngày nào cũng ngồi ở dãy bàn học cuối lớp mà nhỏ giọng lảm nhảm: “Ôi, thật muốn cường hôn cậu ấy quá đi…… Nhưng cậu ấy cao quá mình không với tới T^T”
Sau khi đến với nhau, Thẩm Trĩ Tử trong vòng một tuần, lần thứ tư bị chặn ở cửa sau phòng học.
Thiếu niên thân hình cao lớn, bóng dáng bao trùm lên bóng cô, khí thế lẫm liệt, âm thanh khàn khàn, cười như không cười: “Tới, anh cúi đầu, em cưỡng hôn anh đi.”
Trích 2:
Thẩm Trĩ Tử vẫn luôn không biết, Cận Dư Sinh thích cô nhiều như thế nào.
Cũng giống như cô không hề hay biết, anh đã từng ở nơi mà cô không nhìn tới, trộm nhớ thương cô……
Rất nhiều rất nhiều năm về sau:
"Bất kể là lên trời hay xuống đất thì người anh thích, vẫn chỉ mãi là em."