Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 49: Đời đời kiếp kiếp



Lúc Tiếu Nghị lại đến thăm nhà Mộ Trạch, bụng Lộ Cẩn đã to hơn trước nhiều, giờ đi bộ cũng phải giơ hai tay ôm bụng, nghiêm chỉnh như thể bước vào trạng thái chuẩn bị sinh.

Mộ Trạch thấy cô bước ra khỏi phòng vội vàng đặt tách cà phê xuống bàn rồi chạy ra đỡ cô: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”

“Tiếu Nghị đến nhà thì làm sao em không ra được chứ?” Được anh đỡ nên Lộ Cẩn thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

Trước kia cứ nghĩ rằng mang thai chỉ cần ngồi im đợi con chào đời, cả ngày lẫn đêm chỉ có ăn và ngủ, đến khi có bầu thật mới rõ chuyện này khổ cực như thế nào, nhất là vào thời điểm thai được bảy, tám tháng, chỉ cần hơi đứng lâu một chút thôi cũng đã cảm thấy mệt mỏi. Nhưng đây cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của người phụ nữ, thường xuyên cảm nhận được con đang đá mình, cảm nhận được sinh linh bé nhỏ nằm trong bụng rồi mong chờ ngày con được sinh ra, làm mẹ rồi mới thấy cuộc sống của mình có thêm ý nghĩa.

Lộ Cẩn ngồi trên sofa nhìn Tiếu Nghị bằng ánh mắt sâu xa.

Tiếu Nghị ngượng ngùng cười hai tiếng: “Chị dâu, sao chị lại nhìn em như thế?” Tiếu Nghị cảm thấy Lộ Cẩn ở bên Mộ Trạch một thời gian dài cũng đã mang theo khí chất giống anh ấy rồi.

Lộ Cẩn cười cười: “Anh chột dạ đấy à?”

Tiếu Nghị cũng cười phải đạo: “Em chột dạ cái gì?”

Mộ Trạch ngồi xuống, bí mật vỗ vai vợ mình nhưng lại mở lời nói với Tiếu Nghị: “Sao Vi Vi không đến?”

Tiếu Nghị ngẩng đầu: “Chân cô ấy không có mọc trên người tôi.” Rồi anh hiểu rồi, hai vợ chồng nhà này muốn xoáy anh rồi.

“Tôi đã nói gì đâu.” Mộ Trạch cầm tách trà nóng lên thổi rồi đưa cho Lộ Cẩn: “Dù sao cô ấy có đến hay không thì cũng vậy.”

Lộ Cẩn nhấp hai ngụm trà rồi đặt xuống: “Cũng đúng, dù sao cũng có người không muốn nhìn thấy cậu ấy.”

Tiếu Nghị cứng họng, Lộ Cẩn đang muốn anh làm gì? Nhưng mà nhắc đến Diệp Vi đúng là khiến anh nhức đầu. Tuần trước có một người phụ nữ đến tìm anh, còn tự xưng là bạn gái anh, đúng lúc chạm mặt Diệp Vi, từ đó đến giờ anh cảm giác được Diệp Vi đang cố gắng trốn mình, mỗi lần đi tìm cô, cô đều có lý do thoái thác để không phải gặp anh.”

Bây giờ ngồi trên sofa cứ phải nghe hai người nhắc đi nhắc lại chuyện Diệp Vi khiến lòng anh chua xót.

Lộ Cẩn: “Nhưng mà phải nói thật, lâu rồi Vi Vi không đến đây, không biết dạo nào sống thế nào nữa.”

Mộ Trạch cầm chăn mỏng trên sofa đắp lên bụng Lộ Cẩn, nghe cô nói, anh đáp lại: “Yên tâm đi, gần đây Chu Kỳ đều ở cạnh cô ấy, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Mộ Trạch, anh nói xem có phải Chu Kỳ thích Vi Vi không? Em thấy cậu ấy lo nghĩ cho Vi Vi lắm đấy, với cả em nghe bảo cậu ấy thường xuyên mang đồ ăn khuya đến đoàn làm phim nữa, không phải vì Vi Vi thì còn vì ai nữa!”

Mộ Trạch như đang nghĩ điều gì, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Nghị: “Chu Kỳ cũng tốt!”

Đúng là chồng hát vợ khen hay, ngày thường không thấy hai người này đáng ghét nhưng sao hôm nay lại cảm thấy một mình… cô đơn thế nhỉ?

“Cậu ấy là người trong công ty anh à?” Hình như Lộ Cẩn cũng đang hứng thú với Chu Kỳ.

“Ừ, một người rất có năng lực.”

Tiếu Nghị không nghe nổi nữa, trái tim bị hai chữ “Chu Kỳ” chặn đứng, không thở nổi, anh quay sang nói với hai người: “Tôi về trước.”

Mộ Trạch cũng không khách khí: “Vậy tôi cũng không giữ cậu nữa.”

“Thế à!” Lộ Cẩn nhìn di động: “Có lẽ trưa Vi Vi sẽ đến đấy, ăn bữa cơm đã rồi về.”

Bước chân Tiếu Nghị hơi dừng lại: “Không được, công ty còn có việc.”

Anh còn chưa ra tới cửa, điện thoại Lộ Cẩn đã đổ chuông, nhìn thấy người gọi đến mà lòng không ngừng khen ngợi Vi Vi gọi tới kịp thời, liếc mắt thấy người vẫn còn ở cửa, cô ấn nghe, cố tình cao giọng: “Vi Vi à! Cậu đang ở đâu thế? Mau đến nhà tớ đi! Ừ, được được, cậu đến là dọn cơm luôn, chờ cậu đấy, nhanh lên nhá!”

Nghe thấy giọng Lộ Cẩn, bước chân Tiếu Nghị bướng bỉnh không chịu nghe lời, không chỉ ngừng lại mà còn quay về phòng khách

Mộ Trạch nhìn anh, cố tình hỏi: “Sao lại quay đầu rồi?”

Lộ Cẩn đặt điện thoại xuống, làm ra vẻ không hiểu: “Có phải anh quên đồ gì không?”

Tiếu Nghị ngồi lên sofa: “Bỗng dưng nhớ ra chuyện công ty đã xử lý xong hết rồi, không cần phải về sớm như thế.”

“Nhưng mà ở đây vui thế à? Mãi mới có ngày rảnh thế này, chẳng lẽ không nên đến bar sao?”

Tiếu Nghị vô cùng lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ở đây phong cảnh đẹp như thế này, bar bủng trần tục sao có thể sánh bằng.”

Mộ Trạch nhấp một ngụm cà phê, nhởn nhơ nói: “Bar… Đúng là nơi trần tục.”

Biết Diệp Vi sẽ đến ngay lập tức, Lộ Cẩn vội vàng bảo dì Phó đi dọn cơm.

Bình thường ở nhà chỉ có hai người nên lúc nào cũng là Mộ Trạch nấu cơm, dì giúp việc chỉ đến định kỳ để dọn vệ sinh, hôm nay nghĩ đến việc nhà có nhiều người hơn nên Lộ Cẩn đã thông báo trước với dì. Nhờ Mộ Trạch mà Lộ Cẩn biết hôm nay Tiếu Nghị sẽ tới nhà nên cô vội vàng hẹn Diệp Vi đến, khoảng thời gian này không hiểu hai người đã xảy ra chuyện gì mà rơi vào trạng thái bơ nhau như bây giờ.

Dì vừa bưng thức ăn lên bàn thì Diệp Vi đã đến, Lộ Cẩn vô cùng phẩn khởi đứng lên đi ra cửa đón. Mộ Trạch nhìn Tiếu Nghị một cái rồi đỡ Lộ Cẩn đi, thật ra thì nghe được động tĩnh ngoài cửa, Tiếu Trạch là người đứng lên đầu tiên, nhưng mà lúc ấy cả Mộ Trạch lẫn Lộ Cẩn đều nhìn về phía anh nên anh lại cố tình làm ra vẻ không có chuyện gì, tay cầm tách cà phê lên ưu nhã nhấp một ngụm.

Lộ Cẩn thì thầm với Mộ Trạch: “Tiếu Nghị có ra cùng không nhỉ?”

Mộ Trạch: “Không ra cùng thì định làm gì? Em không thấy vừa nãy cậu ta kích động thế nào à!”

Lộ Cẩn: “Cũng đúng.”

Diệp Vi thấy hai người nọ đang “cắn tai nhau” cùng đi tới đón mình thì nói: “Trước mặt tôi rồi mà còn thân thiết thế này, mặc dù tôi cũng tự biết mình là chó độc thân nhưng xin đừng ngược tôi như vậy, đây là chậu thức ăn cho chó siêu to khổng lồ đấy!”

Người nhìn nhau cười, Diệp Vi cũng chạy tới đỡ Lộ Cẩn nên Mộ Trạch mới buông lỏng tay một chút.

Diệp Vi nhẹ nhàng sờ bụng Lộ Cẩn, tựa như cảm nhận được trong ấy là một sinh linh bé nhỏ: “Cậu dự sinh ngày bao nhiêu đấy?”

“Mồng năm tháng sau.”

“Nhanh quá, còn có mười mấy ngày nữa, sinh xong thì cậu phải dạy con nói mẹ nuôi đấy!”

Lộ Cẩn bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, cậu nói qua bao nhiêu lần rồi.”

“Không biết là con trai hay con gái ta, mong quá đi mất, ngày cậu sinh dù có chuyện gì xảy ra tớ cũng kệ hết, chỉ ngồi yên đợi cục cưng chào đời!”

“Thích trẻ con thế thì tự sinh đi!”

Diệp Vi không khỏi trợn tròn mắt: “Người chơi hệ độc thân thì hiện tại tiếp diễn, OK?”

Lộ Cẩn khinh thường nói: “Chỉ là hiện tại thôi.”

Lộ Cẩn và Mộ Trạch cũng không nhắc đến chuyện Tiếu Nghị nên khi Diệp Vi thấy Tiếu Nghị đã sững sờ, theo bản năng nhíu mày một cái, quay sang nhìn Lộ Cẩn thì thầm hỏi: “Sao anh ta lại tới?”

Lộ Cẩn kinh hãi rụt vai: “Sao tớ biết được, cậu đi hỏi thử xem.”

Diệp Vi trợn mắt nhìn cô.

“Anh ấy muốn tới chẳng lẽ cậu lại bảo tớ đuổi đi à!” Lộ Cẩn tủi thân nói: “Biết cậu muốn tới nên tớ còn cố ý nhắc dì nấu nhiều món ngon thế này mà, thôi được rồi, đừng như vậy nữa mau ngồi xuống đi!”

Lộ Cẩn kéo Diệp Vi ngồi xuống, Tiếu Nghị nhìn Diệp Vi, bỗng dưng không biết phải làm gì.

Mộ Trạch ngồi bên vợ, ý tứ sâu xa nhìn Tiếu Nghị rồi bắt đầu múc cháo cho Lộ Cẩn. Bàn ăn hình vuông rất rộng, Mộ Trạch và Lộ Cẩn ngồi một bên, Diệp Vi cũng ngồi sát một bên gần Lộ Cẩn, Tiếu Nghị một mình một phe, bị Mộ Trạch nhìn như vậy nên anh cũng không do dự nữa, đứng dậy bước nhẹ nhàng đến bên Diệp Vi rồi ngồi xuống.

Diệp Vi hơi ngạc nhiên, tuy không muốn thân thiết với anh quá nhiều nhưng hiện tại cũng không nói gì, tự nhiên cúi đầu lùa cơm, một lúc sau lại gắp thức ăn cho Lộ Cẩn, dù sao thì cũng mặc kệ anh, không thèm gắp thức ăn ở gần anh luôn.

Lộ Cẩn cật lực nháy mắt với Tiếu Nghị, đúng là hoàng đế chưa gấp thái giám đã chết bầm, cuối cùng Tiếu Nghị cũng đã hạnh động, trước mắt anh là đĩa cá chua ngọt mà Diệp Vi thích nhất nhưng hôm nay cô còn không động đũa.

Tiếu Nghị gỡ một miếng nhỏ rồi đặt vào bát Diệp Vi: “Cá chua ngọt em thích ăn nhất, ăn nhiều hơn một chút.”

Diệp Vi bất ngờ, nhìn vào miếng cá trong bát mình, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Lộ Cẩn vội vàng khẽ kéo cô, nói: “Đúng thế, đặc biệt làm cho cậu đấy, sao cậu có thể không ăn chứ?”

Diệp Vi mím môi: “Nam nữ thụ thụ bất thân, tự tôi gắp được.”

Câu nói này đã đánh gục Tiếu Nghị, anh buồn vô cùng, đặt đĩa cá chua ngọt đến trước mặt Diệp Vi, tức giận nói như một đứa trẻ: “Dạ, nam nữ thụ thụ bất thân, mời em tự gắp.” Nói xong thì gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, như thể đang nhai đèn cầy vậy.

Nghe anh nói vậy, Diệp Vi cũng giận theo, còn chọc chọc đũa vào miếng cá, bướng bỉnh không muốn ăn.

Nam nữ thụ thụ bất thân, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu đã rõ ràng như thế rồi sao còn tới dây dưa với cô làm gì!

Ngồi cạnh Tiếu Nghị làm Diệp Vi không còn bụng ăn cơm.

Lộ Cẩn thấy hai người lại bắt đầu cuộc chiến mà dở khóc dở cười, Vi Vi dỗi thì cũng được, nhưng sao Tiếu Nghị – thanh niên như cá gặp nước trên phương diện tình cảm lại dỗi theo như trẻ con vậy.

Thấy Lộ Cẩn định mở miệng khuyên, Mộ Trạch vội vàng chớp mắt với cô một cái nên Lộ Cẩn cũng không nói gì nữa.

Cũng đúng, để bọn họ tự mình giải quyết thì tính cảm mới đi lên được.

Thấy Diệp Vi cứ “ngược đãi” miếng cá mình gặp cho như vậy, Tiếu Nghị không nhịn được nói: “Tử tế với tấm lòng của người khác cái đi.”

Diệp Vi ngừng động tác: “Không cần lòng tốt của anh.”

“À! Tất nhiên em không cần lòng tốt của anh rồi.” Tiếu Nghị trào phúng móc mỉa: “Chỉ cần lòng tốt của Chu Kỳ là đủ.”

Diệp Vi đặt đũa xuống: “Tiếu Nghị, anh có ý gì?”

Tiếu Nghị cũng đặt đũa xuống: “Không có ý gì cả, chỉ là…” Anh buông tay, dáng vẻ cà lơ cà phất: “Chúc mừng em.”

Thấy Tiếu Nghị thế này làm Lộ Cẩn vội muốn chết, đã thế anh còn tự nhận mình là thần tình yêu, trước mặt Diệp Vi thì EQ của anh về số 0.

Diệp Vi hoàn toàn bị anh chọc giận, nhìn chằm chằm anh mấy giây, cố gắng đè nèn tức giận trong lòng, quay đầu nói với Mộ Trạch và Lộ Cẩn: “Tớ ăn no rồi.”

“Nhưng mà…” Cô ấy đã động gì vào bát cơm đâu.

“Buổi chiều còn có việc, tớ đi trước đây, A Cẩn, lần sau tớ lại đến thăm cậu.”

Trơ mắt nhìn Diệp Vi rời đi, Lộ Cẩn nhìn Tiếu Nghị ngồi bên cạnh, chỉ hận rèn sắt không thành thép!

“Tiếu Nghị, không phải anh tự xưng là thần tình yêu sao? Lúc này EQ đâu, thần tình yêu đâu rồi?”

Tiếu Nghị cười khổ: “Chị dâu, chị cũng thấy em đã cố gắng mà!”

“Cố gắng, cố gắng cái gì? Cô ấy đi rồi sao không đuổi theo?”

Tiếu Nghị lầm bầm: “Đã nói nam nữ thụ thụ bất thân rồi còn đuổi cái gì?” Không thể không nói, giờ trông Tiếu Nghị cực kỳ giống một đứa nhóc hiểu chuyện.

Đến cả Mộ Trạch cũng phải lắc đầu, chỉ điểm: “Tôi nghe bảo có một người phụ nữ chạy đến công ty tìm cậu, còn tự xưng là bạn gái cậu đấy.”

Nhắc đến chuyện này là Tiếu Nghị ảo não vô cùng: “Bạn gái gì ở đây, đến tên còn không biết! Sao có thể!”

Nghe hai người nói thế, Lộ Cẩn cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì: “Chắc Vi Vi cũng vì chuyện này mà thờ ơ với anh đấy, đáng đời!”

“Chị dâu, sao chị có thể nói em thế được! Sau khi biết cô ấy em còn chẳng liên lạc với những phụ nữ đó!”

“Thế anh có cho Vi Vi thấy tình cảm của mình không?”

“Cho thấy rõ ràng đến thế, sao cô ấy có thể không biết.”

Lộ Cẩn sắp bị Tiếu Nghị làm cho tức xỉu ngang xỉu dọc rồi, cô cũng không muốn để ý đến anh ta nữa.

Thấy vợ mình bắt đầu khó ở, Mộ Trạch vuốt ve bụng cô, nói với Tiếu Nghị: “Biết chứ, cô ấy biết cậu ham chơi, còn biết có bao nhiêu phụ nữ quẩn quanh bên cậu, cậu không nói thì làm sao cô ấy biết cô ấy đang ở đâu trong tim cậu.”

“Đúng thế, chuyện tình cảm sao có thể để phụ nữ mở lời dược!” Tiếu Nghị bỗng tỉnh táo trở lại: “Hai người cứ ăn từ từ, tôi ra ngoài xem cô ấy.”

Đến khi Tiếu Nghị chạy ra đã không thấy bóng dáng Diệp Vi nữa rồi, cầm điện thoại gọi thì không thấy ai nhận máy. Biết cô có lịch trình vào buổi chiều nên Tiếu Nghị đã lên xe phóng nhanh đến công ty.

“Diệp Vi!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Diệp Vi xoay người, thấy khuôn mặt đẹp trai của người nào đó, cô mỉm cười: “Còn chưa đến một giờ, sao anh đến công ty sớm thế?”

Chu Kỳ đến trước mặt cô, ánh mắt mang ý cười: “Không phải cô cũng đến sớm à.”

Diệp Vi bất đắc dĩ nói: “Gặp phải kẻ điên nên không còn cách nào khác.”

Chu Kỳ nghi ngờ: “Kẻ điên?”

“Không có gì đâu, tôi đi trước, buổi chiều còn có hoạt động.”

“Tôi đưa cô đi.” Giọng Chu Kỳ gấp gáp, sợ rằng cô sẽ đi ngay lập tức.

“Không phiền anh nữa, chút nữa trợ lý của tôi sẽ đến.”

“Không sao, tôi tiện đường.”

“Một lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy đi!” Một giọng nói khác vang lên ở gần đó, hai người nhìn sang, chỉ thấy Tiếu Nghị bình tĩnh bước tới, một tay nhét túi quần nhưng chân anh đang lướt đi như gió vậy.

Diệp Vi không nghĩ rằng anh cũng ở đây, thấy anh mỉm cười, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy chắc anh lại đang đến kì.

Tiếu Nghị bỏ qua sự tồn tại của Chu Kỳ, nói với Diệp Vi bằng một giọng nói mà anh tự nhận là cực kỳ dịu dàng: “Vi Vi, vừa nãy em chưa no phải không?”

Diệp Vi không biết anh định làm gì, càng không hiểu nổi anh: “Tiếu Nghị, anh bị điên à?”

“Chúng ta tìm chỗ ăn mới được không?” Tuy đây là câu hỏi nhưng mang ý nghĩ ép buộc.

Chu Kỳ nhíu mày một cái, anh đã biết Tiếu Nghị và Diệp Vi có qua lại với nhau, nhưng từ trước đến giờ anh không hề tin rằng hai người thân thiết, dù sao thì Tiếu Nghị cũng là một công tử đào hoa.

Không đúng lúc một chút nào, điện thoại anh lại đổ chuông, không biết phải làm sao, anh chỉ có thể đi ra chỗ khác nghe máy.

“Em còn giận à?”

“Tiếu Nghị, anh làm sao thế? Uống nhầm thuốc à?”

“Cứ coi như thế đi, vẫn là em bỏ thuốc thôi.”

“Đồ điên!”

Tiếu Nghị nhìn cô không nói gì.

Diệp Vi bị anh nhìn đến mất tự nhiên, cô nói: “Không có chuyện gì thì tôi đi.”

Tiếu Nghị cũng không cản cô, chỉ là khi cô vừa đi được hai bước đã nghe thấy giọng nói anh ở đằng sau: “Người phụ nữ hôm đó không phải bạn gái anh!”

“Liên quan gì đến tôi?”

“Em không quan tâm thật à?”

“Tại sao tôi phải quan tâm?!”

Tiếu Nghị bước tới bên cô, khóe miệng anh cong lên: “Vậy em dừng bước làm gì?”

“Tôi…” Lúc này Diệp Vi mới phát hiện mình đã ngừng bước từ lúc nào, mà anh cũng đang đứng trước mặt cúi đầu nhìn mình.

Bối rối nơi cô chắc rơi hết vào mắt anh rồi.

Diệp Vi vừa cất bước, Tiếu Nghị đã giữ cô lại: “Anh không biết người phụ nữ, tên người ta là gì anh cũng không biết, anh đã cho người điều tra rồi, cô tay chỉ muốn lừa tiền của anh thôi.”

Chu Kỳ không nghe ra được mẹ đang nói những gì nữa, anh nhìn đôi nam nữ đang cãi nhau như vợ chồng ở phía trước, cứ thế trả lời mẹ đầy mơ hồ rồi ngây người đứng đó, một lúc lâu sau mới rời đi.

Có một số việc không cần phải giải thích, mặc dù Diệp Vi từng nói cô và Tiếu Nghị không phải người yêu nhưng hiện tại không phải thì tương lai sẽ phải, người trong cuộc mơ hồ nhưng người ngoài cuộc đã rõ, anh tôn trọng quyết định của cô.

Anh đang giải thích với cô.

Sau khi Diệp Vi ý thức được chuyện này thì cô bỗng hơi cảm động, chẳng hiểu vì sao.

Thấy anh không nói thêm gì nữa, Diệp Vi cảm thấy hai người cứ đứng thế này thực sự rất ngượng ngùng nên cô nói: “Tôi biết rồi.” rồi sau đó bước tiếp về phía trước.

Nhìn bóng lưng cô khiến Tiếu Nghị luống cuống, anh hít một hơi thật sâu, sau đó hét lên: “Anh thích em!”

Cả người Diệp Vi đỡ lại sững sờ, thích, hình như anh đã từng nói với cô từ này, nhưng cô không coi đó là thật, sau đó anh cũng không nói nữa.

Diệp Vi xoay người, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh, nhưng tôi trân trọng mối quan hệ của chúng ta hiện gì hơn.”

Sao không cảm động, sao không động lòng được chứ? Nhưng cô biết, yêu một người đàn ông như Tiếu Nghị sẽ phải trả một cái giá rất lớn, nếu như cô không bắt được trái tim anh ta thì cả đời này cô chỉ có thể sống trong khổ đau.

Nghe cô nói như vậy khiến Tiếu Nghị nóng nảy, tiến lên mấy bước nắm hai vai cô: “Chúng ta bây giờ rất tốt, nhưng anh muốn tiến hơn một bước với em, anh muốn trở thành người yêu em.”

“Tiếu Nghị, tôi biết anh có rất nhiều bạn gái nhưng tôi không phải các cô ấy.”

“Đúng, em không phải các cô ấy, em không hề giống bọn họ, em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh muốn kết hôn!”

Kết hôn, không phải anh không hề nghĩ đến chuyện kết hôn sao?

Thấy cô không nói gì, Tiếu Nghị vội đến mức toát cả mồ hôi đầu: “Em thì sao? Em có giống anh không? Anh thích em, em có thích anh không?”

“Vi Vi, anh thực sự rất thích em, sau khi gặp em, anh đã thay đổi rất nhiều, chắc chắn em cũng thấy rồi.”

Bả vai bị anh nắm đến đau mỏi, Diệp Vi đẩy anh ra, nói: “Tôi cần thời gian cân nhắc.”

Giờ phút này Tiếu Nghị cũng nhận ra mình đang mất không chế nên điều chỉnh lại tâm trạng rồi trả lời: “Được, mất bao lâu cũng được, anh chờ em.”



Một tuần sau, Diệp Vi và Tiếu Nghị lại dắt tay nhau lên hot search, tiêu đề là #Tiếu Nghị thâm tình tỏ tình với Diệp Vi#

Lộ Cẩn ấn vào, trang đầu hiện ra là weibo của Tiếu Nghị.

Tiếu Nghị V: Hôm nay em rất đẹp @Diệp Vi Vi V

Lướt xuống dưới nữa Lộ Cẩn mới phát hiện, thì ra Tiếu Nghị không chỉ đăng mỗi trạng thái này mà mấy ngày nay, ngày nào anh cũng đăng trạng thái, hơn nữa còn tag tên Vi Vi vào.

Tiếu Nghị V: Hôm nay đi công tác không thể đến công ty ngắm em, nhớ em quá @Diệp Vi Vi V

Tiếu Nghị V: Đi công tác ngày thứ hai, nhớ em đến điên rồi, em nhớ anh không? @Diệp Vi Vi V

Tiếu Nghị V: Em nghĩ xong đáp án chưa? Hạ thủ lưu tình một chút, đừng giày vò anh quá lâu @Diệp Vi Vi V

Bây giờ đang thịnh hành kiểu thể hiện tình yêu trên weibo à?

Đến mức này rồi, Lộ Cẩn nhìn mà cũng cảm động, sao Vi Vi có thể thờ ơ?

Có một fan hâm mộ bình luận ở post của Tiếu Nghị: “Trai đẹp Tiếu tương tư thành bệnh à? Nữ thần Diệp Vi lạnh lùng thế cơ à? Sao khó giải quyết như vậy chứ.”

Ai ngờ Tiếu Nghị là trả lời bình luận của fan đó: “Đúng vậy, tương tư thành bệnh đấy, mau giúp tôi khuyên bảo nữ thần đi. [đáng thương] [đáng thương] [đáng thương]

Sau đó thì fan điên cuồng tag Diệp Vi vào, đều bình luận, kết hôn với người ta đi!

Hot search lúc này đã biến thành #Gặp được người đàn ông như Tiếu Nghị thì phải cưới luôn#

Lộ Cẩn bật cười, nói với Mộ Trạch: “Anh nhìn Tiếu Nghị xem, bây giờ lại được con gái nhà người ta coi là bạn trai tiêu chuẩn đấy.”

Mộ Trạch thấy hot search cũng không nhịn được cười: “Cậu ta phải bế tắc đến mức nào mới lên weibo âm ĩ thế này.”

“A!” Lộ Cẩn đặt điện thoại xuống: “Anh nói anh ấy đã thế này rồi mà sao Vi Vi lại không thấy động tĩnh gì! Rõ ràng cậu ấy thích Tiếu Nghị mà!”

Mộ Tracchj đứng dậy cất điện thoại r axe Lộ Cẩn, xoay đầu lại vẫn cô đang lầu bầu, anh lại nằm lên giường, kéo chăn lên đắp kín người cô, nói: “Thôi được rồi, đừng quan tâm bậy bạ, hai người họ là duyên tiền định rồi, không xa nhau nổi.”

“Thế bọn mình là duyên mấy đời?”

Mộ Trạch vùi đầu vào cổ cô thì thầm: “Đời đời kiếp kiếp.”

HOÀN CHÍNH VĂN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.