Mùa đông tối sớm, còn chưa đến sáu giờ, ngoài cửa sổ đã tối thui.
Doãn Ước đi đến gõ cửa thư phòng của Kỷ Tùy Châu, nghe được bên trong truyền đến tiếng “mời vào” trầm thấp, cô liền đẩy cửa đi vào. Cửa vừa mở, cô thấy Kỷ Tùy Châu đứng đưa lưng về phía cô, trước cửa sổ nói chuyện điện thoại. Cô theo bản năng định ra ngoài, đối phương lại vẫy tay với cô, ý bảo cô đi vào ngồi.
Trong phòng đèn sáng trưng, bóng lưng Kỷ Tùy Châu đặc biệt thâm trầm. Nghe qua cuộc gọi sắp kết thúc, không nghe được bản chất nội dung thật sự là gì, Doãn Ước chỉ nghe được một câu mấu chốt.
– Ừm, tôi sẽ đi bệnh viện.
Đi bệnh viện làm gì? Doãn Ước còn đang tự hỏi câu này, bên kia Kỷ Tùy Châu đã cúp máy.
Nhưng anh không xoay người lại, vẫn đứng đó như cũ. Doãn Ước liền hỏi anh:
– Anh muốn đi bệnh viện à, có phải vết thương trên trán đau rồi không?
Cuối cùng Kỷ Tùy Châu cũng xoay người, nhìn qua hết thảy đều bình thường. Nhưng hình như có chỗ nào đó là lạ, Doãn Ước nhìn mặt anh hồi lâu, phát hiện ra một vấn đề.
Anh không nhìn cô, dù là nói gì đó, anh cũng nhìn về phía sô pha, nhưng ánh mắt lại không dừng trên người cô.
Anh đang nhìn đi đâu vậy?
Doãn Ước nhìn xung quanh, không cảm thấy có thứ gì đáng nhìn. Cô đứng lên đi qua chỗ anh, hỏi lại câu hỏi trên lần nữa.
– Doãn Ước, em lại đây.
Kỷ Tùy Châu vẫy tay về phía cô, ánh mắt vẫn không biết đang nhìn về hướng nào. Anh như vậy rất kỳ lạ, khiến Doãn Ước vô cớ cảm thấy sợ hãi chưa từng có. Cô đi đến trước mặt anh, mới vừa đứng lại đã bị đối phương kéo tay ôm vào lòng. Anh ôm chặt lấy cô, môi áp vào má cô có chút lành lạnh.
Lúc anh lên tiếng, giọng trầm ổn, như đang trần thuật lại một chuyện rất bình thường:
– Mắt anh không nhìn thấy gì, giúp anh gọi điện cho Lão Tần.
Doãn Ước lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Tùy Châu nhắc lại lần nữa.
– Cái gì gọi là không nhìn thấy?
– Chính là bị mù.
Từ “mù” này đối với Doãn Ước có một ý nghĩa đặc thù, lúc ấy trong đầu cô như nổ tung. Sao có thể như vậy, Kỷ Tùy Châu đang yên đang lành ngồi trong thư phòng, mấy tiếng đồng hồ sau lại có thể nói với cô: không nhìn thấy.
Đây là đang nói đùa đúng không?
– Không đùa đâu. Nếu có thể gọi điện anh đã tự gọi rồi, điện thoại thông minh rắc rối thế nào em cũng biết mà, ngay cả ấn số anh cũng thấy rất khó khăn.
Lần này Doãn Ước thật sự khẩn trương, cô mau chóng tách khỏi lòng đối phương, cầm lấy điện thoại trong tay anh gọi cho Lão Tần. Trong điện thoại cô không nói chi tiết, chỉ nói cậu chủ cần dùng xe.
Lão Tần nghe thấy giọng cô còn định trêu vài câu, Doãn Ước đã vội cúp máy.
Sau đó cô nhìn Kỷ Tùy Châu. Khó trách vừa rồi cô cảm thấy anh có gì đó là lạ, mắt không biết nhìn đi đâu. Người mù đều như vậy, bằng giọng nói anh có thể đoán được vị trí đại khái của cô, lại không có cách nhìn chuẩn xác vào người cô.
Nhưng cô vẫn không thể tin nổi, chưa từ bỏ ý định còn quơ quơ tay trước mặt anh. Không có phản ứng, đôi mặt đẹp kia không có chút phản ứng với tay cô.
Kỷ Tùy Châu hình như cảm giác được cô kích động, vươn tay chụp lấy tay cô:
– Đừng khẩn trương, Lão Tần sẽ đến ngay.
Rõ ràng người mù là anh, anh phải an ủi ngược lại mình. Doãn Ước mau chóng thu lại sự hoảng hốt, hỏi anh tình hình đã qua.
Kỷ Tùy Châu vẻ mặt thản nhiên:
– Không rõ nữa, anh đang nói điện thoại với người ta, thì mọi thứ trở nên càng ngày càng mơ hồ, phạm vi có thể nhìn thấy cũng ngày càng thu hẹp. Sau đó trước mắt liền tối sầm. Người gọi điện cho anh chính là Lý Mặc, anh ta đã nói tình huống này với anh rồi. Không sao đâu, chắc là có thể chữa khỏi.
Lý Mặc là bạn của Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước có chút ấn tượng với anh ta. Nhưng trong trí nhớ người này không phải bác sĩ khoa mắt, nếu có Trịnh Đạc ở đây thì tốt rồi.
Nghĩ đến Trịnh Đạc, lòng Doãn Ước lại chùn xuống. Nhưng lúc này không quản được nhiều như vậy, còn phải mau chóng đưa Kỷ Tùy Châu đến bệnh viện.
Trong vòng mấy ngày, Doãn Ước xuất nhập bệnh viện liên tục, ra vào chẳng có gì tốt. Hiện tại cô thật sự sinh ra tâm lý sợ hãi mãnh liệt đối với bệnh viện này.
Lão Tần dọc đường chạy rất nhanh, sắc mặt sa sầm như mây đen vần vũ. Lúc vào bệnh viện gần như quên giảm tốc độ, may mà buổi tối người trước cổng không nhiều lắm, ông trực tiếp chạy thẳng đến trước đại sảnh.
Kỷ Tùy Châu vừa đến, chủ nhiệm Vu của khoa mắt liền đi ra nghênh đón. Ông đang định xuống ca, nhận được một khách hàng lớn như Kỷ Tùy Châu, gấp đến độ ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn.
Mấy người vội vã đến văn phòng bác sĩ, mới ngồi xuống không bao lâu đã có người gõ cửa, Doãn Ước quay lại nhìn, là Lý Mặc đi vào, sắc mặt cũng như bình thường.
Anh ta và Kỷ Tùy Châu đã nói chuyện xong, chắc đã nắm rõ tình hình, vẻ mặt kia của anh ta có nghĩa là gì, có phải tình huống của Kỷ Tùy Châu không mấy lạc quan?
Chủ nhiệm Vu làm một loạt kiểm tra cho Kỷ Tùy Châu, trong lúc đó Doãn Ước vẫn ngồi lại văn phòng chủ nhiệm không nói lời nào. Cô nghĩ đến tình cảnh năm đó mình bị tai nạn xe.
Trước mặt là chiếc xe container chạy ngược chiều với vận tốc rất nhanh, cô xoay vô lăng hết cỡ, nhưng xe vẫn mất khống chế đụng vào cây đại thụ ven đường. Cô lập tức mất ý thức, lúc tỉnh lại mắt đã không nhìn thấy gì.
Cô trải qua mọi loại kích động cùng bất an, ban đầu cô thậm chí còn nghĩ đến cái chết. Chuyện đó đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của cô, mãi cho đến năm năm sau làm phẫu thuật, cuộc sống mới một lần nữa trở lại bình thường.
Không ngờ hiện tại sự việc này lại xảy ra. Nghe ý của chủ nhiệm Vu, Kỷ Tùy Châu bởi vì bị ngoại lực tác động mạnh vào đầu làm chấn thương dây thần kinh thị giác, mới khiến mù như bây giờ.
Anh cần tiếp nhận phẫu thuật giải áp thần kinh thị, nhưng tiếp đó khả năng khôi phục thế nào bây giờ vẫn không biết được. Trong vòng 48 tiếng tiếp nhận giải phẫu thì khả năng hồi phục sẽ cao hơn khi trễ hơn 48 tiếng, cho nên Kỷ Tùy Châu gần như chưa chuẩn bị gì, đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trước khi vào trong, anh vẫn không quên trấn an Doãn Ước. Anh ngồi bên cạnh cô, giọng bình thản nói rõ an bài của mình:
– Anh nói Lão Tần đưa em về trước, tùy em muốn ở đâu cũng được. Theo ý anh thì anh muốn em về nhà ông nội em trước đã, dù sao có dì giúp việc ở đó, chăm sóc em sẽ tiện hơn. Đợi anh phẫu thuật xong rồi, anh sẽ gọi điện cho em.
Doãn Ước muốn nói cô muốn ở lại bệnh viện đợi anh phẫu thuật xong, nhưng tưởng tượng đến những gì xảy ra trong hai hôm nay, cũng không có bản lĩnh ở đó mặc cả với anh, cô dứt khoát đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
Cô chỉ hy vọng sau khi mình về rồi, anh có thể yên tâm vào phòng phẫu thuật. Còn cô chỉ cần về nhà ngủ một giấc, hôm sau thức dậy, cơn ác mộng này sẽ kết thúc.
Giấc mộng này quá dài quá đáng sợ, cô hy vọng sẽ mau chóng thoát khỏi nó.
Trên đường về, Lão Tần vẫn giữ im lặng, cho đến khi xe dừng lại, Doãn Ước sắp xuống, ông mới nói một câu:
– Yên tâm đi, cậu chủ chắc chắn không sao đâu.
Mặc dù chỉ là lời an ủi, lúc này Doãn Ước nghe vào cũng thành cổ vũ lớn lao.
Cô cám ơn đối phương rồi vào nhà ông nội. Bởi vì quá vội, cô chỉ mang theo điện thoại, nên chỉ có thể gõ cửa. Dì giúp việc ra mở, thấy cô về có hơi giật mình, nói với cô ông nội vẫn còn trong phòng xem ti vi, Doãn Ước liền đi qua chúc ông ngủ ngon.
Ông nội vừa thấy cô liền khẩn tương, ông vẫn chưa hỏi han gì về vụ bắt cóc với cháu gái. Ông muốn cùng cô nói chuyện, sợ cô bị ám ảnh tâm lý. Nhưng Doãn Ước lúc này không muốn nói gì, biểu hiện cứng nhắc ứng phó mấy câu.
Ông nội nhìn ra cảm xúc của cô khá tệ, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ kêu cô mau đi ngủ. Doãn Ước về phòng ngã lên giường mình, nước mắt nhịn lâu rồi suýt nữa trào ra.
Nhưng cô vẫn không khóc, bởi vì so với hai hôm trước, tình hình hiện giờ đã khá hơn nhiều rồi. Khi đó cô cận kề cái chết, gần như gặp thoáng qua tử thần. Hiện tại cô có thể an toàn nằm trên chiếc giường trong nhà mình, cuộc đời này đã đủ may mắn rồi.
Cô nghĩ ông trời hẳn là không làm khó như vậy nữa đâu, đã thả họ rồi, sẽ không thu hồi lại vận may đâu nhỉ. Trong lòng cô lặng lẽ khích lệ mình và Kỷ Tùy Châu, sau đó xốc lại tinh thần đi rửa mặt.
Sau khi ngủ năm sáu tiếng đồng hồ, Doãn Ước tỉnh lại từ trong cơn mê, vừa thấy đồng hồ vẫn chưa đến bảy giờ sáng, lại xem điện thoại không có cuộc gọi nhỡ nào.
Không có tin gì nghĩa là tin tốt đúng không?
Cô không ngủ thêm được nữa, vội vàng chỉnh trang lại mình rồi xuống lầu gọi xe đến bệnh viện. Lúc đến phòng bệnh, Kỷ Tùy Châu vẫn còn ngủ, cô đi ra ngoài tìm y tá trực ban hỏi thăm tình hình.
Trên mặt y tá nở nụ cười chuyên nghiệp, nói với cô ca phẫu thuật rất thành công, nhưng thị lực sẽ không hồi phục ngay được.
– Vậy phải mất bao lâu?
– Cái này thì không biết, khác ca bệnh sẽ khác tình huống, cô đừng quá lo lắng.
Người khác kêu cô đừng lo lắng, Doãn Ước lại càng lo lắng hơn. Kỷ Tùy Châu là người kiêu ngạo như vậy, có thể chấp nhận việc mình từ nay về sau sẽ không nhìn thấy gì sao?
Nghĩ lại những năm tháng mình bị mù kia, trong sinh hoạt có nhiều bất tiện. Bắt đắc dĩ không đi học được nữa, lúc nào cũng xấu hổ nhờ vả người khác, Kỷ Tùy Châu cũng sẽ phải nhấm nháp từng cái sao?
So với cô, tình huống của anh càng phiền toái hơn. Thịnh Thế là một tập đoàn lớn như vậy, chủ tịch hội đồng quản trị nếu ngã xuống rồi, lúc này e rằng sẽ lộn xộn. Đó là tâm huyết một tay Kỷ Tùy Châu tạo dựng nên, nếu thật sự xảy ra vấn đề, anh có thể chấp nhận nổi không?
Nghĩ đến đây, lòng Doãn Ước lại rối như tơ vò.
Cô quay về phòng bệnh, lúc đẩy cửa đi vào phát hiện Kỷ Tùy Châu đã thức dậy. Mắt anh vẫn còn quấn băng, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng nghe được tiếng bước chân cũng có thể đoán là Doãn Ước đến.
– Em đến đây.
– Muốn em làm gì?- Doãn Ước ngồi vào bên giường anh.
– Không có gì, chỉ muốn em ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Chuyện ở chỗ anh không cần em phải làm, sẽ có người đến chăm sóc.
– Còn công ty, công ty phải làm sao đây?
– Bùi Nam và Diệp Hải Thần sẽ lo. Chỉ là công ty nhỏ, không có thì thôi.
Anh nói thật nhẹ nhàng, Doãn Ước nghe mà khó chịu trong lòng. Đó làm sao là công ty nhỏ được, hoàn toàn là thứ lớn lao. Cô biết Kỷ Tùy Châu chỉ vì quan tâm mình, nhưng anh càng như vậy, cô càng cảm thấy mình nợ anh rất nhiều.
– Là em không tốt.
– Không liên quan gì em. Trong tình huống thế này, ai cũng không cần vì bất cứ những gì phát sinh mà cảm thấy tự trách. Lúc trước chuyện của Trịnh Đạc anh khuyên em như vậy, hiện giờ chuyện của anh, anh cũng khuyên như vậy thôi. Chúng ta có thể sống sót đã là may mắn rồi, không nên đòi hỏi nhiều quá. Cho dù mắt không thấy thì đã sao, chẳng phải có em ở đây à?
Lúc anh nói chuyện, trên mặt luôn có nụ cười thường trực, phảng phất lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp gỡ.
Khi đó cô đã nghĩ anh là tên biến thái cuồng theo dõi, anh lại thẳng thắn đi đến, nghiêm túc nói với cô: Anh không phải kẻ xấu.
Hiện giờ ngẫm lại anh là người xấu à? Bản thân Doãn Ước cũng không có đáp án. Cô từng hận anh trách anh, chỉ là không khống chế được muốn gần gũi anh yêu anh.
Loại cảm xúc yêu hận đan xen này từng quấy nhiễu cô một thời gian dài, nhất là sau khi tái ngộ, ban ngày ở công ty gặp anh, bị anh “ức hiếp, nô dịch, sai bảo”, tối về nhà nằm trên giường, nội tâm cô bắt đầu đánh lô tô. Cô thậm chí chủ động bồi dưỡng cảm giác hận anh, nhưng mỗi lần anh vừa xuất hiện trước mặt, loại cảm xúc này lại bỏ chạy không thấy tăm hơi.
Nếu như nói trong đời mỗi người đều đã định sẵn phải gặp một nạn kiếp, thì Kỷ Tùy Châu chính là nạn kiếp lớn nhất của cô.
Lúc anh nói “không phải có em ở đây sao”, đột nhiên Doãn Ước xúc động, cầm tay anh, bất chấp tất cả mà hứa hẹn với anh:
– Đúng vậy, có em ở đây, em nhất định sẽ không rời khỏi anh.