Kỷ Tùy Châu đoán trúng phóc, hai ngày sau khi Trịnh Đạc ra khỏi phòng ICU, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là tìm Doãn Ước.
Họ chỉ mới mấy ngày không gặp, mà lại như xa cách nhiều năm. Trịnh Đạc trông gầy gò hơn rất nhiều, tinh thần vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hốc mắt trũng sâu mặt tái nhợt, giống như biến thành một người khác.
Doãn Ước mất mười phút, mới thích ứng với gương mặt bệnh tật kia. Khoảnh khắc đó lòng cô tràn ngập áy náy, vừa mở miệng đã nói ba chữ.
– Xin lỗi anh.
– Biết ngay em sẽ nói vậy mà, anh không muốn nghe em nói câu đó.
– Dạ, vậy không nói.
Doãn Ước cười cười, rót nước cho anh:
– Muốn ăn gì không? Hiện giờ anh có thể ăn được bình thường chưa?
– Được rồi, bác sĩ nói anh có thể ăn cơm như bình thường, nhưng ăn hạn chế thôi.
– Muốn em nấu gì cho anh không?
– Không cần, cứ để họ làm đi, em đừng làm mình mệt- Trịnh Đạc xua tay.
Doãn Ước biết “họ” mà anh nói, chính là những người họ Trịnh phái đến để chăm sóc anh. Cô có thể nhận ra sự khẩn trương của bậc bề trên nhà họ Trịnh, con trai cả sống chết chưa rõ, đứa con trai út duy nhất lại vừa mới tỉnh dậy, gấp đến độ nhà họ Trịnh hỗn loạn, suýt nữa thuê máy bay suốt đêm đưa Trịnh Đạc sang Mỹ.
Nếu không phải bác sĩ cực lực khuyên nhủ, nói như vậy sẽ rất nguy hiểm, nên bây giờ Doãn Ước vẫn còn gặp được anh ở đây.
Chuyện này đều là nghe được Kỷ Tùy Châu nói, người cùng tầng lớp với nhau thì thăm dò tin tức của nhau sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Có một số chuyện thậm chí không cần Kỷ Tùy Châu đi hỏi thăm, tự nhiên sẽ có mấy người nịnh bợ chủ động mang đến.
Đồng thời, tin tức của Kỷ Tùy Châu, Trịnh Đạc cũng sẽ biết trước tiên.
– Anh nghe nói Kỷ Tùy Châu bệnh rồi, mắt bị thương đúng không?
– Dạ, lúc cứu em đụng phải đầu, mới phẫu thuật xong.
– Nếu anh không bị thương, ca phẫu thuật này đã do anh thực hiện rồi- Trịnh Đạc cười hiền hòa- Anh đã hỏi bác sĩ chủ trị của anh ta rồi, tình huống coi như lý tưởng, tuy rằng sẽ không lập tức hồi phục thị lực, nhưng qua một thời gian chắc sẽ khỏe thôi. Em cũng đừng lo lắng quá.
– Em không lo, hiện giờ em thấy lo cho anh hơn.
– Em nói thật đấy à?
Trịnh Đạc nhìn chăm chú vào Doãn Ước, ánh mắt này làm cô thấy hơi áp lực. Doãn Ước chân thành nói:
– Thật mà, ngày anh gặp chuyện, em hoảng hốt lắm, em còn không biết mình đã ngủ như thế nào nữa.
– Là sợ đến mức ngất đi à.
– Có một chút, em không nhớ rõ tình hình hôm đó lắm. Nhưng sao anh lại làm vậy, không đáng chút nào.
– Có đáng hay không trong lòng anh tự biết cân nhắc- Trịnh Đạc chỉ vào ngực mình, ánh mắt chan chứa tình cảm- Anh cảm thấy đáng giá thì anh sẽ làm.
– Nhưng ngộ nhỡ viên đạn chệch đi một chút.
– Vậy ít ra có thể đổi được hàng năm em đến mộ phần của anh thắp nén hương.
Sống mũi Doãn Ước cay cay, cố nén không để nước mắt rơi xuống. May mà viên đạn bắn chệch, thật sự là may mắn trong bất hạnh. Chỉ là nghe ý của Kỷ Tùy Châu, lần này Trịnh Đạc bị thương không nhẹ, phần lớn nội tạng đều bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau, xem như rất nghiêm trọng, khó phục hồi như cũ. Họ Trịnh hình như không định để anh tiếp tục hành nghề y nữa, có thể sẽ gọi anh về nhà điều dưỡng sức khỏe một thời gian.
Nhưng anh sẽ bằng lòng từ bỏ sự nghiệp của mình sao?
– Hiện giờ anh cũng chưa nghĩ ra- Trịnh Đạc luôn duy trì thái độ với chuyện này- Xem tình trạng hồi phục sức khỏe rồi tính tiếp. Bên bệnh viện này anh chỉ tạm thời nghỉ phép giữ lương, nghỉ ngơi trước mấy tháng đã. Doãn Ước, em có thích nước Mỹ không?
Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?
– Người trong gia đình anh muốn đưa anh sang Mỹ để tịnh dưỡng, anh nghĩ nếu em thích, chúng ta đi cùng nhau. Em gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, tuy rằng thân thể không bị thương, nhưng trong lòng chắc chắn có ám ảnh nhất định. Ở Mỹ anh có quen vài nhà tâm lý học giỏi, có thể nhờ họ trắc nghiệm cho em.
Chuyện này Doãn Ước chưa từng nghĩ tới, khám bác sĩ tâm lý này nọ, chưa từng nằm trong phạm vi suy xét của cô.
– Hay là thôi vậy, tiếng Anh của em không tốt, không có cách nào trao đổi với bác sĩ.
– Anh có thể tìm người phiên dịch cho em.
Doãn Ước không trả lời, cô im lặng khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngượng ngập. Sau đó vẫn do Trịnh Đạc chủ động lên tiếng, phá vỡ sự ngượng ngập này:
– Không sao, em muốn ở lại đây cũng đúng. Dù sao nơi này cũng có người đáng để em vướng bận hơn.
– Ông nội em tuổi tác đã cao- Doãn Ước cắn môi dưới.
– Còn có Kỷ Tùy Châu, em cũng không yên tâm về anh ta mà. Hơn nữa, anh ta vì em mà mắt bị thương, em chắc chắn muốn ở lại chăm sóc anh ta.
Doãn Ước không hề có chút suy nghĩ nào về mặt này. Sau vài lần bị anh xem như con sen mà sai bảo, cô đã hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông này rồi.
Anh không hề thiếu tiền, cũng hoàn toàn không thiếu người săn sóc, nếu anh bằng lòng, người hầu nhà anh phái đến có thể chiếm hết tầng lầu này. Nhưng anh là thích dày vò cô, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải làm phiền đến cô.
Đôi lúc cô rất hận, hận ba Kỷ Tùy Châu không quản được anh, nếu không thì cũng xách anh về nhà lớn họ Kỷ để dưỡng thương, chẳng phải thiên hạ sẽ thái bình sao.
Khi Doãn Ước từ chỗ Trịnh Đạc quay về, thấy Kỷ Tùy Châu đang ở đó “cò kè mặc cả” với dì Mai.
Dì Mai là người giúp việc ở nhà họ Kỷ lâu năm, vô cùng quen thuộc với Kỷ Tùy Châu, lúc nói chuyện đều mang theo vẻ thân thiết. Kỷ Tùy Châu cũng rất tùy tiện với dì, không xem dì ấy là người ngoài.
Dì Mai muốn đỡ Kỷ Tùy Châu vào nhà vệ sinh, nhưng anh lại một mực từ chối.
– Cậu chủ, mắt cậu nhìn không thấy, cứ để dì đỡ cậu đi. Dì không cởi quần cậu đâu, tự cậu giải quyết là được.
Nhìn thấy sắc mặt Kỷ Tùy Châu dần dần thối đi, Doãn Ước suýt bật cười thành tiếng. Kỷ Tùy Châu gần đây thật sự mất hết uy phong, mắt không nhìn thấy nên làm gì cũng không tiện, ví như việc nhỏ như đi vệ sinh, đối với phụ nữ thì ảnh hưởng không lớn, còn đàn ông thì…
Cho dù đàn ông nhắm chuẩn đến đâu, dưới hình huống nhìn không thấy cũng rất dễ dàng văng lên người mình. Cho nên chủ tịch Kỷ không ai sánh kịp, chỉ có thể chọn ngồi xuống giải quyết bầu tâm sự.
Làm một người đàn ông mà phải đi ngồi, là chuyện tổn thương lòng tự trọng của họ biết bao. Trước khi dì Mai đến, Doãn Ước nhiều nhất chỉ theo anh đi vào, để anh khỏi phải đụng vào cạnh cửa.
Dù sao thì gậy chống này nọ, anh dùng không thuận tay lắm.
Nhưng cô sẽ không chủ động nói chuyện này với anh, chỉ xem như chưa từng xảy ra. Hai người nên làm gì hay làm gì, Kỷ Tùy Châu cũng không có ý định nói kỹ chuyện này với cô. Cho dù Doãn Ước cảm thấy mình có kinh nghiệm phong phú ở phương diện này, làm giáo viên của anh cũng không thành vấn đề.
Bây giờ dì Mai đến rồi, những ngày yên ổn của Kỷ Tùy Châu coi như kết thúc. Cho dù anh vẫn tự giải quyết nhu cầu sinh lý của mình như trước, nhưng vì dì Mai đặc biệt quan tâm khiến anh có chút xấu hổ.
Thấy dì đứng giữ trước cửa nhà vệ sinh, nhỏ nhẹ hỏi Kỷ Tùy Châu có chỗ nào bất tiện không, Doãn Ước thật muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.
Mấy “nhũ mẫu” nhà họ Kỷ đều xem Kỷ Tùy Châu như trẻ con để cưng chiều sao?
Đây chỉ là một trong số đó thôi.
Lúc ăn cơm, như thường lệ là Doãn Ước đút anh, dì Mai lại ở bên cạnh nói chen vào:
– Để dì được rồi, cậu chủ ăn chậm một chút, ăn nhanh quá coi chừng bị mắc nghẹn, và cũng không tốt cho sức khỏe nữa. Cô Doãn cô đút ít và chậm một chút đi, tôi sợ câu chủ nhà tôi bị sặc.
Doãn Ước rất muốn nói với dì, Kỷ Tùy Châu đã hơn ba mươi tuổi đầu, anh không phải là con nít ba tuổi. Thật sự anh hoàn toàn có thể tự ăn cơm, bảo cô đút anh hoàn toàn là chủ tâm của ông chủ Kỷ.
Kết quả làm trời làm đất chính là tự làm khổ chính mình. Sau lần đó chỉ cần dì Mai ở đây, Kỷ Tùy Châu đều tự ăn cơm, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh, để ngừa bên tai phải hứng chịu vô số lời lải nhải.
Ngoại trừ dì Mai, họ Kỷ còn phái thêm vài người hầu, trong phòng bệnh cao cấp nhiều người qua lại ra vô, đến cuối cùng Kỷ Tùy Châu thấy phiền, kiếm cớ đuổi hết họ về.
Nhưng dì Mai lại không chịu đi, dì cố thủ mặt trận, bộ dạng còn chuyên nghiệp, cần mẫn và thật thà khiến Doãn Ước cảm động. Người không biết còn tưởng rằng dì chính là mẹ ruột của Kỷ Tùy Châu.
Doãn Ước đã từng gặp qua mẹ Kỷ Tùy Châu hai lần, đều là ở bệnh viện, nhìn ra được mẹ anh rất thương anh, nhưng không giống như dì Mai, xem anh như con nít mà chăm sóc.
Phần lớn thời gian mẹ Kỷ Tùy Châu đều yêu lặng, chỉ âm thầm nhìn con trai, trên mặt mang theo ý cười nhưng lại không thích nói chuyện.
Bà là típ phụ nữ dịu dàng, điểm này Tùy Ý không giống bà. Bất luận khi nào Tùy Ý đến đây đều hấp tấp. Lần đầu khi biết mắt anh cô bị thương, cô thậm chí không dẫn theo người hầu, chỉ một mình đến đây.
Hiện tại cô đã có thể tự đi được, nhưng bình thường vẫn có người làm đi theo bên cạnh. Có thể ném lại người làm tự mình đến, có thể nhìn ra được cô rất quan tâm anh trai mình.
Lúc cô đến, Doãn Ước đúng lúc ra ngoài, khi quay lại thì Tùy Ý sắp về. Hai người mặt đối mặt, đối phương chỉ dùng khóe mắt quét nhìn cô hai cái, bằng vẻ mặt khinh thường.
Doãn Ước biết trong lòng cô nghĩ gì, cô chắc chắn nghĩ mình đúng là mặt dày quấn quít lấy anh trai cô để đòi một danh phận.
Cô ấy nghĩ vậy không có gì lạ.
Bất luận là mẹ Kỷ Tùy Châu hay Tùy Ý, thái độ đều rất bình thường, so với họ dì Mai còn khẩn trương quá mức hơn. Hôm đó chạng vạng Kỷ Tùy Châu định đi tắm, vốn muốn kéo Doãn Ước vào phòng tắm phục vụ mình, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị dì Mai dập tắt.
– Cậu chủ, để dì tắm cho cậu.
Doãn Ước bị oanh tạc cả một ngày, đến lúc này có hơi mệt đừ. Câu nói này đã từ buồn cười biến thành tức cười.
Dì Mai cũng khoảng sáu mươi tuổi, một người già tóc đã hoa râm tắm rửa cho một thanh niên hơn ba mươi tuổi, bức tranh này không có cách nào để xem.
Kỷ Tùy Châu lập tức từ chối.
– Lúc còn nhỏ dì cũng tắm cho cậu mà, tã cũng thay không ít- Dì Mai phản bác- hiện giờ cậu lại không tiện, dì tắm cho cậu thì có sao.
Doãn Ước cuối cùng đã nhìn ra, dì Mai là xem Kỷ Tùy Châu như con ruột của mình. Chính là hội chứng mẹ quá cuồng con.
Cô nghĩ Kỷ Tùy Châu sẽ chạy trốn, không ngờ người ta biết kiểm soát tốt, nương theo lời dì Mai nói đến chuyện cũ. Từ những trò khi bé chơi đến món ăn từng nếm qua, cuối cùng đặc biệt hoài niệm một món điểm tâm nào đó, còn thêm một câu cảm thán.
– Cũng không biết bây giờ còn bán không.
– Còn còn, dì biết một chỗ, bây giờ chắc vẫn còn mở cửa. Cậu muốn ăn à?
– Vậy làm phiền dì Mai, để con nói Lão Tần lái xe chở dì đi.
– Được, vậy cậu chờ dì nha, dì về ngay.
Nhìn thấy dì Mai vô cùng hào hứng rời khỏi phòng, Doãn Ước nhịn không được giơ ngón tay cái lên với Kỷ Tùy Châu. Giơ một hồi mới nhớ là anh không nhìn thấy, lại lặng lẽ thu tay về.
Kỷ Tùy Châu lại có thể đoán được hành động của cô, cười cười xuống giường:
– Đừng có khen, có thời gian thì đóng cửa khóa trái mới đúng.
– Dì Mai lát nữa còn quay lại không?
– Chắc có. Nhưng tối nay anh sẽ nói dì về nhà, ngày mai chắc là dì không cần đến đây nữa.
– Tại sao?
– Ngày mai anh tháo băng xuất viện rồi, dì ấy sẽ không theo về nhà anh đâu.
Doãn Ước thở phào thay Kỷ Tùy Châu. Mỗi ngày phải sống cùng nhà với dì Mai, nghĩ lại chắc điên mất.
Kỷ Tùy Châu quen thuộc hướng đi vào phòng tắm, cây gậy trong tay càng chống càng thuận tay, anh vừa đi vừa nói:
– Lúc anh còn rất nhỏ, ba mẹ đã ly hôn rồi, là một tay dì Mai chăm anh lớn. Mấy lời nói của dì cũng không quá khoa trương, chỉ là lớn rồi, không thể làm phiền người già nhiều.
Doãn Ước không ý thức được anh đang ở đó đào hố cho mình, sau khi khóa cửa mới đi vòng trở vào, ân cần dìu anh vào phòng tắm:
– Vậy một mình anh tắm có cực lắm không?
– Cực lắm.
– Vậy phải làm sao, em đi tìm hộ lý cho anh nha?
Người họ Kỷ phái đến đều bị anh cho về rồi, hiện giờ bên cạnh anh ngoại trừ cô, một người dùng được cũng không có. Doãn Ước cũng hết cách với tính khí ương bướng của anh.
Kỷ Tùy Châu từ chối ngay đề nghị gọi hộ lý này. Anh hơi xoay người, nắm lấy cổ tay Doãn Ước đặt lên cánh tay mình: