Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác

Chương 105



Lưu Trịnh Sản ôm con mình trong lòng, lương tâm cắn rứt, nói "Tạ Long, anh hiểu lầm lâu như vậy, mu muội lâu như vậy, vẫn là muốn giải quyết bằng cách này sao?"

Tạ Long cười sang sảng, rồi ánh mắt dâng lên thêm phần thù hận "Đúng. Tôi lại thích giải quyết như thế."

"Được. Mạng của tôi bây giờ là của anh." Lưu Trịnh Sản đỡ Lưu Diễm Tú tựa vào ghế rồi đứng dậy. "Trước khi chết tôi vẫn muốn nói với anh rằng: tôi không hề hại chết Ý Linh, tôi cũng chưa hề xem anh là kẻ thù."

"Đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Tự mình giải quyết đi." Tạ Long tỏ vẻ chán ghét, ném khẩu súng về phía Lưu Trịnh Sản.

Lưu Trịnh Sản cầm khẩu súng lên, trong người ông trào lên một cảm giác sợ hãi.

Lưu Diễm Tú mặt tái xanh "Ba đừng."

Trang Y Y "Trịnh Sản! Không được."

Lưu Trịnh Sản cầm khẩu súng, không cam tâm.

Tạ Long lại thêm phần chán ghét "Tại sao? Không dám à? Không phải anh nói rất mạnh miệng sao?"

Lưu Diễm Tú đưa ánh mắt cầu cứu về Dương Thắng. Hắn ta thấy, liền vội chạy xuống chỗ cha mình. "Chuyện này..."

Dương Phi ngắt lời "Đã giao dịch, không thể đổi."

Dương Thắng "Nhưng mà đó.."

Dương Phi nhìn mặt Dương Thắng nghiêm nghị "Đến bây giờ con vẫn còn tin đám cưới này là thật?"

Mặt Dương Thắng biến sắc hoàn toàn.

Thì ra hắn chính là người dồn gia đình cô vào bước đường này.

Hắn không hề biết gì cả. Hắn cứ tưởng cha mình vì tình bằng hữu xưa.

Hắn bất lực nhìn về phía cô, hắn cảm thấy có lỗi.

Lưu Diễm Tú nhìn thấy biểu cảm của Dương Thắng, lòng lại càng đau nhói hơn gấp trăm lần.

Lưu Trịnh Sản vẫn chưa đủ can đảm để tự sát. Tạ Long mất hết kiên nhẫn "Con trai, hắn ta không nỡ. Vậy con hãy ra tay đi."

Tạ Gia Phúc nghe gọi, lạnh lùng đáp lại "Không làm. Ông phạm quy rồi."

Tạ Long bị con trai từ chối có chút tức giận. "Chuyện đó chỉ là sơ suất thôi."

"Không có ngoại lệ. Phạm quy là phạm quy."

"Mày!" Tạ Long thật sự tức giận. "Nếu anh không làm được có thể nói với tôi. Đừng chần chừ nữa. Nếu không tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Lưu Trịnh Sản gài đạn. Trang Y Y mặt cắt không còn giọt máu, chạy sang ngăn cản nhưng bị Tạ Long chặn lại "Chị dâu, không được."

Trang Y Y gào lên "Anh im miệng. Đừng gọi tôi như thế."

Lưu Trịnh Sản dần nâng nòng súng lên, "Tôi thật không nghĩ anh lại tin tưởng tôi như vậy." Nòng súng lúc này chĩa vào Tạ Long.

Kết quả này như được Tạ Long biết trước, ông ta vẫn cười cợt như không. "Thật ra tôi biết. Lá gan anh làm gì đủ lớn để có thể tự kết liễu mình cơ chứ."

Lưu Trịnh Sản nói "Phải. Nhưng lá gan tôi đủ lớn để giết anh."

Lưu Trịnh Sản bóp còi.

Pằng.

Tiếng súng lần nữa vang lên, khiến con người phải thót tim.

Rầm.

Một bóng đen ngã xuống.

"Baaa."

"Trịnh Sản!!"

"Thật ra tôi quên nhắc anh, cây súng tôi đưa cho anh chỉ có một viên đạn duy nhất đã ghim trên người con gái anh rồi."

"Tạ Long. Tôi liều mạng với anh." Trang Y Y nhào đến người Tạ Long, nhưng ông ta liền đẩy ngã bà.

"Trang Y Y, đừng có khiến tôi phải tức giận."

"Thì sao? Anh tức giận thì sao? Anh giết tôi? Được giết tôi đi. Nhanh giết tôi đi." Trang Y Y nhanh chóng bật dậy. "Anh là một con người chấp mê bất ngộ. Một người độc ác vô liêm sỉ. Chính anh bị thế lực làm mờ mắt, hãm hại huynh đệ, phản bội tổ chức, hại chết người mình yêu mà còn dám trả thù. Anh trả thù cái gì chứ!"

"Cô im được chưa?" Tạ Long bóp lấy cổ Trang Y Y.

Trang Y Y lúc này lại tỏ ra kiên định hơn bao giờ hết "Giết tôi đi. Anh giết tôi đi. Trịnh Sản bị anh hại chết rồi. Nếu tôi sống, bằng mọi giá tôi sẽ kéo anh xuống vực thẳm. Nếu tôi chết, làm ma tôi cũng sẽ theo anh mà thôi. Đồ độc ác."

"Cô im miệng cho tôi." Tạ Long tức giận ném Trang Y Y sang một bên, không ngờ là đầu bà đập vào bậc thềm, chấn thương quá mạnh liền chết đi.

"Mẹ."

Tay Lưu Diễm Tú bị thương, máu nãy giờ vẫn không ngừng chảy, khiến cô kiệt sức. Cha cô ngã xuống trước mặt cô, đến sức để đỡ cũng không có. Mẹ cô thế cũng ra đi, bây giờ hét cũng không còn đủ hơi.

Dương Phi xem kịch đã ngán, liền đứng dậy ra về. Vì lợi nhuận, ông ta đành làm ngơ trước việc làm của Tạ Long. Người ngoài không biết, thế lực dưới tay ông ta đang bị lung lây, diệt được mối lo ngại nào cứ diệt, tuy ông ta biết Lưu Trịnh Sản sẽ không có tâm cơ lớn đến mức động tay động chân đến ông ta.

"Con trai, thứ con cần, sắp không còn chống đỡ được nữa rồi. Còn không mang đi?"

Tạ Gia Phúc bước xuống ôm lấy Lưu Diễm Tú lên, sải bước đi.

"Không được."

Tạ Gia Phúc quay lại, xem xem ai vừa nói.

"Dương thiếu gia, ngài có chuyện gì sao?"

"Cô ấy, các người không thể nào đem đi được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.