Tú bình tĩnh ăn tiếp, trong lòng lại đang nung nấu ý trả thù. Cả hai đều là kẻ hiếu thắng, cuộc tranh đấu này không biết sẽ ra sao?
...
Sau lần đọ sức đó, đột nhiên không khí ăn uống thật yên lành, hai người không ai dành ai, người này gắp món này, người kia gắp món kia. Tú cảm thấy ức chế phát điên, thân không muốn tấn công chỉ muốn phòng thủ quả thật chẳng biết đào đâu ra cơ hội gở hoà. Hay là anh ta chỉ muốn chọc tức mình thế thôi? Nhưng nhìn kĩ, anh ta ăn uống ngon lành như vậy, tâm cũng không nỡ làm gián đoạn. Xem như, chịu bại đi.
Kết quả trung cuộc! Dương Thắng Win!
Chỉ trách Tú quá thánh thiện. Việc khiến người khác vui là niềm hạnh phúc Tú muốn tích góp nhất. Hai người lại ăn uống tự nhiên. Thường ngày, Thắng chỉ động vài đũa rồi bỏ ra ngoài, cho người giúp việc dọn. Nay người giúp việc chờ mãi bên ngoài lại chẳng thấy động tĩnh gì, hơi tò mò mạo mụi mở cửa khẽ. Phải nói đây là một chuyện mà đáng ghi vào sổ sách nhất! Cậu chủ khó tính, kén chọn, ít ăn, hôm nay lại vừa cười vừa ăn hết cả thức ăn. Bếp trưởng chắc mát lòng mát dạ lắm đây!
Đĩa nào cũng trống trơn, tất cả đều sạch sẽ. Hai người ngã ngửa ra, ngước lên thở. Ăn no quá mà. Tú liếc mắt nhìn Thắng, Thắng cũng liếc nhìn Tú. Hai người không nói gì chỉ liếc nhìn nhau thế thôi. Tâm tình nho nhỏ gửi cho nhau qua ánh mắt đó. Nó có mang chút ngọt ngào.
- Cậu chủ...
Tiếng gỏ cửa và lời gọi của người giúp việc khiến cả hai người cùng chú ý sang cánh cửa. Tú đứng dậy đi sang, mở cửa. Người giúp việc cúi chào lễ phép, tay đang bê một khay đồ, trên đó là hộp thuốc. Tú nhép sang một bên, cho người giúp việc đi vào. Thắng ngước lên nhìn, người giúp việc lại cúi chào cung kính. Không buồn gật đầu một cái, Thắng ngồi yên ngay đó, Tú từ phía cánh cửa tiến lại.
Chị giúp việc đặt hộp thuốc xuống đất, nhanh chóng dọn bãi chiến trường trên bàn. Hôm nay không cảm thấy lo ngại khi dọn nó nữa, vì cái nào cũng sạch sẽ, chẳng như thường ngày cái gì dọn ra thì lúc dọn vào cũng còn hơn một nửa. Chị dọn nhanh rồi rời phòng.