Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 17: Gian lận



Quan hệ của Cố Dương và Đào Tử An càng ngày càng tốt hơn, thường thường cùng nhau làm bài tập, ăn cơm, rồi rủ nhau đi mua kem ốc quế ăn.

Cố Dương cắn vỏ ốc quế giòn tan, vừa nói vừa cười cùng Đào Tử An, lúc cậu quay đầu nhìn về phía trước, ý cười trên khóe miệng cứng đờ.

Đứng cách đó không xa đứng là Cố Hưng Huy.

Cố Dương chỉ liếc mắt nhìn, vội dời tầm mắt, tiếp tục nói chuyện với Đào Tử An, như là hoàn toàn không nhìn thấy Cố Hưng Huy, cười cười nói nói đi ngang qua.

Ngược lại nam sinh đi chung với Cố Hưng Huy, quay đầu lại liếc mắt nhìn, vỗ vai nói: "Này, đó là đại học bá đúng không, còn cho là bọn họ vào lớp trọng điểm thì chỉ biết học tập, tan học thì đi vệ sinh cũng không nỡ đi, không ngờ có thể nhàn nhã ăn kem ốc quế thế này. Mẹ tôi có thể tưởng tượng tôi vào lớp trọng điểm, tương đương với một chân bước vào Thanh Bắc, dầu gì cũng là 985, 211, nhưng đáng tiếc điểm của tôi, đừng suy nghĩ."

Thực tế, thành tích của Cố Dương và Cố Hưng Huy không kém nhau bao nhiêu, có lúc Cố Hưng Huy học rất nhiều, bác cậu còn nói ra nói vào, trào phúng mà nói Cố Dương học vẹt như vậy thì làm sao bằng Hưng Huy thông minh. Cố Hưng Huy đứng trước mặt Cố Dương luôn rất đắc ý tự mãn.

Nhưng lần này, tình huống lại đột nhiên thay đổi.

Cố Dương không biết làm sao, đột nhiên nhảy vào hàng top, mà gã lại bị phân đến lớp bốn, chính là cái lớp gửi xe kia. Tựa như chỉ trong một đêm, Cố Dương biến thành người ưu tú, gã so với Cố Dương còn thấp kém rất nhiều. Hơn nữa vừa nãy là có ý gì, không để gã vào trong mắt? Xem thường gã sao?

Cố Hưng Huy khó chịu cắn răng, sắc mặt trở nên cực kỳ khủng bố, doạ sợ mấy bạn học đi bên cạnh, "Ông bị sao vậy?!"

Ánh mắt Cố Hưng Huy ác độc, âm trầm nói: "Ông cảm thấy một tên từ hạng hai trăm lại có thể vào lớp trọng điểm sao?"

Bạn học không thèm nghĩ cũng lắc đầu, "Làm sao có khả năng đó, vả lại muốn tiến bộ nhanh chóng cũng phải có quá trình, hơn nữa còn vọt tới lớp hàng đầu, thứ tự nâng lên khó hơn."

Cố Hưng Huy: "Đúng chứ? Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy không bình thường."

Bạn học hiếu kỳ, "Ông đang nói ai vậy?"

Cố Hưng Huy cười lạnh, "Còn có thể là ai, chính là cái người được bàn trên tieba trường chứ ai."

Tối hôm đó, trên tieba trường có một bài đăng toả nhiệt, vạch trần thành tính cá nhân hữu danh vô thực, gian lận để vào lớp trọng điểm, trường học cần phải kiểm tra kỹ một chút.

"Thành tích cá nhân của ai đó luôn đứng hạng dưới hai trăm, đột nhiên nhảy vào top 10, mọi người không cảm thấy kỳ lạ à? Thành tích cải thiện tốt như vậy, chúng ta còn cần giáo viên làm gì, để ai đó lên lớp, truyền thụ một chút bí quyết là được rồi, bảo đảm tất cả chúng ta đều có thể vào Thanh Bắc, ha ha."

Trong bài đăng tuy không chỉ mặt gọi tên, nhưng muốn biết người đó là ai thì rất đơn giản. Rất nhanh, mọi người bắt đầu đoán mò viết tắt chỉ tên.

"GY* gian lận? Chà chà, lòng tham quá lớn rồi nha, còn đứng thứ bảy, muốn vào lớp trọng điểm thì vào top 50 là được rồi, có phải chỉ lo người khác không phát hiện được, lần này thảm rồi?"

GY: Gu Yang = Cố Dương.

"Hạng hai trăm nhảy lên hạng bảy, trong thời gian một tháng, ai có thể làm được thì tui livestream ăn shit! Nghĩ chúng ta là đồ ngốc à!"

"Thật không công bằng, chúng ta nhọc nhằn khổ sở ôn tập làm bài thi cũng không vào được, người nào đó có thể gian lận đạt điểm tiêu chuẩn vào lớp trọng điểm, nếu như trường học không cho chúng ta một kết quả xử lý khả quan, thì khiến người ta thất vọng."

"GY có người chống lưng sao? Nếu không chúng ta trực tiếp báo cáo cho bộ giáo dục thôi, miễn để trường học nhân nhượng cho yên chuyện, huyên náo càng lớn càng tốt, trường học không thể không quản."

...

Trong khoảng thời gian ngắn, hầu hết tất cả các bình luận trên tieba trường đều là nặc danh, mọi người không chút kiêng dè, xem trò vui không chê chuyện lớn, còn có người rất tức giận bất bình, giống như cảm thấy Cố Dương trộm cơ hội vào lớp trọng điểm của bọn họ, hoàn toàn không để ý rằng mặc dù ít đi một Cố Dương, thì bọn họ cũng không thể vào lớp trọng điểm. Bất luận ra sao, bọn họ thấy mình chửi quá dữ dội, cũng là vì duy trì công bằng chính nghĩa, bảo vệ lợi ích bản thân.

Nếu có người hỏi, cậu nói Cố Dương gian lận, vậy chứng cứ đâu?

Đại khái bọn họ sẽ kích động phẫn nộ phản bác, đây còn cần chứng cứ? Đây không phải là chuyện rõ rành rành rồi à? Cậu có thể đột nhiên tiến bộ từ hai trăm lên top 10 hả, nhất định là ăn gian!

Cũng không phải không ai nói giúp Cố Dương, chỉ là quá ít, vừa nói một câu đã bị công kích, còn bị chửi như thể bao che người gian lận.

"Tôi là người trong top học sinh vào lớp trọng điểm, cậu ấy rất nghiêm túc lên lớp, mọi người không có chứng cứ thì tốt nhất không nên nói chuyện lung tung, lời nói là con dao hai lưỡi, rất dễ thương tổn người khác, lý trí một chút sẽ không khiến bản thân phải hối hận."

Hắc tử phản bác: "Cậu ta nghiêm túc lên lớp thì sao nào? Cũng có thể cậu ta nghe không hiểu, vội chạy tiến độ! Cái gì mà không chứng cứ, vậy mấy lời này này của cậu có thể chứng minh cậu ta không gian lận sao? Cậu là bạn nó à? Cảm thấy gian lận cũng là bình thường?"

"Trong lớp chỉ có cậu ấy và đại học bá làm được đề thi thử mà thầy Trần ra, hơn nữa còn làm đúng hết, đến vậy mà còn nói cậu ấy gian hận, cho dù có ghen tỵ với người ta thì cũng không đến nỗi vậy chứ?"

Hắc tử: "Sao cậu không nghĩ là nó chép bài của đại học bá? Chúng tôi ghen với nó làm gì? Ghen tỵ nó dám gian lận để vào lớp trọng điểm sao? Tôi đây không thể làm chuyện kinh tởm như vậy!"

"Mọi người chớ nói lung tung, chắc chắn cậu ấy sẽ không làm chuyện như vậy. Tôi có một người bạn bị đám lưu manh quấy rối trong lúc nghỉ hè, là Cố Dương không chút do dự đến cứu nàng, bạn tôi rất rất biết ơn cậu ấy. Còn mấy người núp ở nhà làm anh hùng bàn phím, các cậu làm vậy để đối phó đám côn đồ lưu manh à?"

Hắc tử: "Ha ha, trước tiên chưa kể việc này có phải cậu tự biên tự diễn không, đến lượt tôi thì chắc chắn sẽ không kích động ngu xuẩn như thế, chạy theo tặng đầu cho chúng nó à, sao không gọi cảnh sát? Anh hùng cứu mỹ nhân? Bây giờ phim truyền hình cũng không làm mấy tình tiết cẩu huyết kiểu đấy, hơn nữa chúng ta đang nói gian lận, cậu xem phim đến choáng váng rồi hả?"

Bọn họ bàn tán, người đứng về phía Cố Dương rất ít, sức chiến đấu không đủ, phần lớn học sinh vùi đầu học tập ở trường học không chơi điện thoại di động, nên việc này cũng không biết. Cho nên dần dần, trên tieba đã thành nơi Hắc tử cuồng hoan thiên địa, gần như đã chắc chắn Cố Dương gian lận.

Cố Hưng Huy nhìn màn hình điện thoại, ánh sáng chiếu lên mặt gã, thấy kết quả mà mình đã dẫn dắt, đắc ý nở nụ cười. Cố Dương chính là một cái kẻ đáng thương, không xứng có cơ hội toả sáng, đúng, hẳn là tình hình này. Tất cả mọi người sẽ ghét bỏ Cố Dương, không một ai thích cậu nữa.

Cố Hưng Huy dùng nick nặc danh, bài đăng trên tieba vô cùng thu hút, không ngừng mắng Cố Dương, quả thực giống như có thâm cừu đại hận gì đó với Cố Dương, người trên tieba đều là học sinh cũng cảm thấy tên "Hắc tử" kia chửi quá độc miệng.

Không chỉ chửi cậu gian lận, Cố Hưng Huy còn đem chuyện Cố Dương là cô nhi nói cho mọi người, cái gì mà không biết ơn, không ngừng đòi tiền bố mẹ nuôi, còn qua lại với người không được tốt đẹp gì, nói cậu đến nỗi thập phần bất kham.

Loại lời đồn đãi không tốt được lan truyền đi cực nhanh. Đời trước, Cố Hưng Huy cũng nói cậu như vậy, khiến học sinh trong trường cũng nghi ngờ nhân phẩm Cố Dương, càng cô lập bài xích cậu, tựa như chỉ cần Cố Dương bất hạnh, Cố Hưng Huy mới có thể thỏa mãn vui vẻ.

Qua mấy ngày, trên tieba huyên náo ngày càng dữ dội hơn, thậm chí truyền ra ngoài trường, tổn hại thanh danh trường học, giáo viên lãnh đạo cũng biết tình hình, giục thầy chủ nhiệm nghiêm túc xử lý, mau chóng giải quyết trò đùa gian lận này càng sớm càng tốt.

Người trong cuộc chân chính bị dư luận bàn tán, Cố Dương cuối cùng cũng biết, bởi vì cuối tuần cậu muốn đến nhà Lục Ngôn, nên khi ở trên trường phải tận dụng tất cả thời gian, nghiêm túc ôn tập. Buổi tối trước khi ngủ còn chút thời gian, cậu và Lục Ngôn nói chuyện cũng không đủ, nào nghĩ đến sẽ xem tieba. Là làm đề thi không vui? Hay là học bá cùng bàn không vui? Tại sao cậu phải xem tieba?

Cho nên, vẫn là nam sinh lần trước chép bài tập của cậu, có một lần lúc tới hỏi cậu đề toán học, có chút xoắn xuýt mà nói: "Chuyện trên tieba... Cậu không cần quá để ý đâu, lớp chúng ta đều là tin tưởng cậu."

Cố Dương căn bản không rõ cậu ta đang nói cái gì, cũng là vào lúc này, cậu mới biết, trên tieba có rất nhiều lời đồn không tốt liên quan đến cậu.

Điện thoại của Cố Dương để ở ký túc xá, chờ tối về rồi xem, mà còn chưa tới buổi tối, thầy chủ nhiệm đã gọi cậu ra ngoài.

Đương nhiên là thầy chủ nhiệm hỏi cậu chuyện gian lận trong kỳ thi.

Thái độ Cố Dương rất thản nhiên, nói bài thi đều là cậu làm, nếu như thầy không tin, có thể ra đề tại chỗ cho cậu.

Chủ nhiệm là người hơn bốn mươi cũng gần năm mười tuổi, tự nhận biết nhìn người có năng lực. Một đứa nhỏ vị thành niên nói dối trước mặt ông, rất dễ nhìn ra được. Cố Dương có thể không hoảng loạn chút nào, bình tĩnh thong dong, nhìn sao cũng thấy cậu là đứa trẻ ngoan ưu tú.

Chân mày chủ nhiệm giãn ra, thực ra trong lòng đã có thiện cảm với Cố Dương. Làm một người giáo viên, một học sinh thích học tập và có bước nhảy vọt trong bảng xếp hạng thành tích cũng khiến người ta nghi ngờ, nhưng cậu dám nói thầy ra đề thi cho cậu, đúng là không uổng tâm.

Một tốp giáo viên chủ nhiệm cũng biểu đạt cái nhìn của bản thân, "Trước đây Cố Dương thế nào thì tôi không biết, nhưng từ khi khai giảng cho tới nay, trò ấy lên lớp rất nghiêm túc nghe giảng, hoàn thành bài tập cũng rất tốt, hôm qua thầy Trần vừa mới nói phương pháp giải đề của Cố Dương đơn giản, ông còn không nghĩ tới. Nếu Cố Dương có thể làm được, cần gì phải gian lận."

Chủ nhiệm trầm ngâm một hồi, "Chúng ta nói như vậy cũng vô dụng, mấu chốt phải có chứng cứ làm cho người tin kẻ phục, thầy cùng thầy Trần ra thêm vài đề thi, làm bài thi tổng hợp, độ khó không thể dễ hơn so với kỳ trước. Còn có, trên tieba không phải nói Cố Dương gian lận chép bài của người khác sao? Thầy gọi Đào Tử An đến đây một chuyến."

Không lâu lắm, Đào Tử An đến.

Mặt y không hề cảm xúc, dựa lưng vào tường, hai con jiojio nỗ lực kiễng lên muốn biểu hiện khí thế kiên cường, đầu ngón tay phải đặt trên thái dương, kiêu ngạo dùng dư quang của khóe mắt liếc mấy vị giáo viên trong phòng, tận lực nhỏ giọng, mở miệng yếu ớt nói: "Con người, loại sinh vật nhỏ yếu ngu xuẩn, còn luân hãm vào ** trong vũng bùn, không có thuốc nào cứu được... Nói đi, dẫn tôi tới đây làm cái gì, tổ chức nhìn chằm chằm tôi à? Muốn tôi bỏ chỗ tối theo chỗ sáng? Ha ha, thú vị, không quan tâm các người làm cái gì, tôi đây vĩnh viễn cũng không thể phản bội hắc ám chi thần, sẽ không khuất phục."

Nói xong, y còn cười lạnh hai tiếng.

Cố Dương yên lặng che mặt, lộ ra lỗ tai xấu hổ đang hồng lên.

Mấy vị giáo viên một mặt phức tạp: "..."

Người học sinh này có chuyện gì xảy ra?!!!

_____

Tác giả có lời muốn nói: An An trung nhị vừa xuất hiện, tất cả mọi người cũng phải cúi đầu ~

Thầy chủ nhiệm: Tôi thật khó xử TvT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.