Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 26



Lục Ngôn đột nhiên xuất hiện, không ai nghĩ tới. Mặc dù hắn ngồi xe lăn, sắc mặt lại lạnh như băng, khiến người trước mặt cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Đứng phía sau hắn là hai đặc trợ mặc âu phục, còn có vài tên bảo tiêu cường tráng.

Nhìn hiển nhiên không phải người bình thường.

Mấy người đứng đây đều ngây ngẩn cả người, đổi thành lúc thường bác sẽ không sợ trời sợ đất mà mắng lên, nhưng đối với Lục Ngôn, ông không biết làm sao, sau lưng phát lạnh, càng không nói ra được một chữ.

Cũng chỉ có Cố Hưng Huy không nhìn bầu không khí, nhìn chằm chặp tay cha Cố treo giữa không trung, "Chú muốn đánh con?"

Cha Cố mới vừa rồi bị lửa giận làm đầu óc choáng váng, Lục Ngôn xuất hiện, hơi hơi tỉnh táo lại, nhìn Cố Hưng Huy trước mặt không hề biết ăn năn, đột nhiên cảm giác thấy thất vọng cực độ, rũ tay, không còn muốn đánh nữa.

Cố Hưng Huy cho là cha Cố chung quy vẫn không nỡ đánh gã, có chút đắc ý. Nhưng gã quên mất, cha mẹ chỉ có thể đánh con mình, nếu như ngay cả ý nghĩ đó cũng không còn, đó mới là đã chết tâm thật rồi.

Hiện tại cha Cố quan tâm hơn, là câu Lục Ngôn vừa nói kia, cảnh giác dâng lên, "Xin hỏi cậu là...?"

Mặt Lục Ngôn không hề cảm xúc, trên mặt còn mang lửa giận, lạnh giọng nói: "Tôi là người được cha mẹ Dương Dương uỷ quyền đưa cậu ấy về nhà. Thực sự cám ơn mọi người đã chiếu cố, sau này không cần phiền nữa, con nhà tôi tự tôi che chở, sẽ không để cho Dương Dương chịu oan ức dù chỉ một tí."

Lời nói này, khiến mấy người ở đây thay đổi sắc mặt.

Cha mẹ ruột Cố Dương?

Nghĩ đến có thể sẽ mất đi Cố Dương, cha mẹ Cố hoảng loạn, "Sao có khả năng..."

Bác và Cố Hưng Huy cũng không dám tin, mới vừa rồi còn ghét bỏ sỉ nhục Cố Dương, biết rõ cậu chỉ là một cô nhi, không chỗ nương tựa, ở trong nhà Cố gia, làm sao lại tự dưng có một nam nhân, nói muốn đón cậu về nhà?

Chẳng lẽ Cố Dương là con nhà giàu?

Lúc đoán mò, sắc mặt của bọn họ cực kỳ khó coi, hoàn toàn không thể tiếp thu.

Mà sự thực không tới phiên bọn họ không chấp nhận.

Đặc trợ đưa cho cha mẹ Cố văn kiện chứng minh, cũng giải thích cặn kẽ, Lục Ngôn là bạn bè thân thích của cha mẹ Cố Dương đã mất, nhận uỷ quyền, hiện tại tìm được người, ngày hôm nay cố ý tới đón Cố Dương về nhà.

Cha mẹ Cố đang đọc văn kiện, lực chú ý của bác toàn bộ tập trung ở một chỗ, trợn to hai mắt, cực kỳ khiếp sợ, "Cậu là tập đoàn chủ tịch Lục thị?!"

Tập đoàn Lục thị, là xí nghiệp gia tộc cực kỳ có tiếng trong nước, liên quan đến sản nghiệp châu báu, bất động sản, thiết bị điện, khách sạn, quần áo, gia cụ, mọi phương diện, giàu có, người bình thường như bọn họ không thể nào tưởng tượng được. Mà chủ tịch tập đoàn càng không đến lượt bọn họ tiếp xúc, căn bản không phải người của một thế giới.

Bác nói một câu nói này, cũng không có ai phản ứng. Ông hỏi —— Lục Ngôn, chỉ quan tâm Cố Dương đứng bên cạnh.

Dưới cái nhìn của hắn, cha mẹ Cố đồng ý hay không, không quan trọng, Lục Ngôn chỉ để ý Cố Dương nghĩ thế nào, ánh mắt ôn nhu như nước, thậm chí ẩn giấu từng tia hy vọng cùng căng thẳng, tựa như rất sợ nghe lời từ chối, "Dương Dương nguyện ý cùng tôi về nhà không?"

Cố Dương ngây ngẩn cả người, căn bản chưa kịp phản ứng, nghe bác và cha Cố nói chuyện, giống như quay đầu ngã xuống một thùng nước đá, lạnh cả người. Cậu cũng không muốn tiền của bố mẹ nuôi, lời khó nghe của bác, cậu cũng có thể nhịn, mà thứ đả kích cậu, là câu nói của cha Cố —— Tiểu Dương không phải người Cố gia.

Hoá ra, cha Cố cũng cảm thấy cậu là người ngoài sao?

Cố Dương có chút hoảng hốt, nhưng vào lúc này, Lục Ngôn xuất hiện. Từ trước đến nay, gần như là vậy, Lục Ngôn luôn xuất hiện lúc cậu chật vật lúng túng nhất.

Lục Ngôn xoay bánh xe lăn, đứng trước mặt Cố Dương, trong mắt chỉ có cậu, tất cả đều là lo lắng cho cậu.

Cố Dương cúi thấp đầu, mái tóc màu vàng nhạt cũng rũ xuống, không như mặt trời nhỏ xán lạn lúc thường.

Lục Ngôn giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa tóc, giọng nói cực kỳ nhu hoà, "Dương Dương, để cho tôi yêu thương em, có được không?"

Đỉnh đầu bị bàn tay rộng lớn che lại, vô cùng ấm áp.

Cố Dương giương mắt, mi mắt run rẩy, bắt đầu hồng lên, trong mắt ngậm lấy một mảng sương mù, cũng không rõ ràng, đều bị thu lại trong mắt Lục Ngôn, động tác xoa đầu càng ôn nhu.

Cố Dương thiếu chút nữa không nhịn được, muốn gật đầu.

Lúc này, mẹ Cố đang đọc văn kiện bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng xoa đầu ấm áp như vậy, còn một bên khác, bác vừa nghe đến Lục thị liền đổi mặt, nịnh nọt tham lam, muốn móc nối quan hệ.

Một cơn gió thổi qua, trong lòng mẹ Cố lạnh đi, thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp.

Đặc trợ truyền đạt ý tứ Lục tổng, biểu thị vừa lúc cũng đến giờ cơm tối, muốn mời cha mẹ Cố cùng ăn, nói vài chuyện quan trọng.

Vì vậy, cha mẹ Cố lên xe Lục Ngôn. Bác tự nhiên cũng muốn lên cùng, lại bị bảo tiêu cản lại. Bảo tiêu nói: "Xin lỗi, Lục tổng chỉ mời vợ chồng Cố tiên sinh."

Sắc mặt bác tái xanh, cực kỳ lúng túng đứng tại chỗ, nhìn xe chạy mất.

Cố Hưng Huy vốn cũng muốn mở mang kiến thức một chút cái gọi là cuộc sống của người có tiền, không ngờ lại bị cự tuyệt, thẹn quá hoá giận xì một tiếng, "Chắc cần? Ông đây cũng không muốn đi, tinh tướng! Bệnh thần kinh!"

Bọn họ vào nhà hàng rất cao cấp.

Cha mẹ Cố mở xưởng, điều kiện kinh tế cũng không kém, nhưng tuyệt đối không nỡ đến nơi thế này để ăn cơm, tùy tiện chọn vài món thức ăn dưới 10 ngàn.

Cha mẹ Cố có chút câu nệ, nhìn nhiều bộ đồ ăn trước mặt, thậm chí không biết nên dùng như thế nào. Hơn nữa bọn họ phát hiện, Cố Dương không trong tình trạng quẫn bách giống bọn họ, cậu rất hờ hững thong dong, tựa như trời sinh đã sống trong môi trường này, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, chiếu vào mái tóc vàng nhạt mềm mại, khác nào một tiểu vương tử đã quen sống trong nhung lụa.

Cha mẹ Cố đột nhiên cảm thấy thật xa lạ, đây có phải con bọn họ nuôi không? Nghiêm túc ngẫm lại, xưa nay Cố Dương cũng không cần bọn họ nhọc lòng, luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhớ đến văn kiện vừa xem lúc nãy, cha mẹ ruột của Cố Dương, đều là xuất thân giàu có, gia cảnh tốt.

Bọn họ nhận ra rằng, người khác thường thường hỏi bọn họ dạy thế nào lại có được một đứa con ưu tú như vậy, nhưng thực, đây rất có thể không là bọn họ dạy.

Lục Ngôn nhẹ nhàng liếc bọn họ một cái, đương nhiên biết bọn họ đang quẫn bách, lại cười ôn hòa, chỉ dùng một bộ đồ ăn, dường như chu đáo để giảm bớt sự lúng túng. Mà thực tế nếu Lục Ngôn dụng tâm, nếu muốn khiến cha mẹ Cố cảm thấy thoải mái vui vẻ, có thể lựa chọn nhà hàng thích hợp hơn, không phải như bây giờ. Mục đích của hắn chính là muốn làm cho cha mẹ Cố ý thức được sự chênh lệch giữa bọn họ.

Trong suốt quá trình dùng bữa, Lục Ngôn không nói một câu nào liên quan tới chuyện Cố Dương về nhà, cũng bởi vậy càng làm cho cha mẹ Cố dày vò.

Chờ cơm nước xong, Lục Ngôn ôn thanh hỏi, Dương Dương có muốn ăn chút điểm tâm ngọt không.

Cách đó không xa, một chiếc bàn đặt rất nhiều điểm tâm hấp dẫn, chờ Cố Dương ăn.

Mặc cho ai nấy đều thấy được, đây là vì Cố Dương, thời gian này là lúc thích hợp để nói chuyện nhất.

Cố Dương nhìn cha mẹ Cố, dừng một chút, lúc này mới đi ra.

Lục Ngôn và cha mẹ Cố, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng mà trần thuật lại. Gia cảnh Cố gia phức tạp, cha mẹ ruột Cố Dương, còn cuộc đối thoại hắn vừa nghe ban nãy, xem ra Cố Dương sống tại Cố gia cũng không được tốt.

Ngữ khí của hắn khách khí lễ độ, cha mẹ Cố lại rát mặt, rất xấu hổ, ban đầu bọn họ xem như xứng chức cha mẹ, mà suy cho cùng, bọn họ mới nhận ra được mình đã bỏ bê đến mức nào. Hơn nữa, rõ ràng Cố Dương nhận lại cha mẹ ruột bên kia, sẽ nhận được đối đãi và hoàn cảnh tốt hơn, còn được cưng chiều.

Cha mẹ Cố trầm mặc một lúc lâu, quyết định, đi tới, ngồi xuống đối diện Cố Dương.

Mẹ Cố cong khóe miệng, có chút miễn cưỡng mà cười khổ, "Tiểu Dương... Con muốn về cùng Lục tiên sinh không?"

Cố Dương nhìn bọn họ, hơi run run.

Mẹ Cố nói: "Ba mẹ nghĩ rồi, bác bên kia, dù sao cũng là thân thích, ba mẹ không có sự lựa chọn nào khác, nhưng con không giống, con không cần thiết phải nhịn bọn họ. Ba mẹ không phải đuổi con đi, chỉ là ba mẹ nhận nuôi con, lại làm cho con chịu thiệt thòi, ba mẹ... Tiểu Dương, con nghĩ thế nào? Con muốn đi cùng Lục tiên sinh không?"

Cố Dương trầm mặc, không nói gì, chiếc nĩa tinh xảo đang cầm trên tay, vô ý thức đâm vào lớp bơ mềm mại nhẵn nhụi.

Lục Ngôn không biết từ lúc nào, đi tới phía sau Cố Dương, ngồi xe lăn, yên lặng nhìn cậu. Lục Ngôn ngoài mặt nhìn vẫn bình tĩnh, nhưng thực ra viền môi căng thành một đường thẳng, khẩn trương đến độ hô hấp cũng không tự chủ được, chờ đáp án của Cố Dương.

Cuối cùng, Cố Dương gật gật đầu, thấp giọng nói: "Con muốn."

Đáy mắt Lục Ngôn nhất thời sáng đến nỗi chói mắt, không che lấp được ý mừng, tay vô thức dùng sức nắm chặt tay vịn xe lăn.

Cha mẹ Cố thở dài, nhưng có thể hiểu được kết quả này, nếu là bọn họ, không thể nhẫn nhịn người như bác và Cố Hưng Huy như Cố Dương đã làm, chớ nói chi là bọn họ là người lớn, Cố Dương vẫn chỉ là đứa nhỏ.

Cố Dương tìm về cha mẹ ruột, tuy rằng bọn họ đã qua đời, nhưng bà ngoại vẫn còn sống, hơn nữa còn có Lục tổng là bạn của cha mẹ cậu, nguyện ý chăm sóc cậu, hoàn cảnh gia đình tốt hơn rất nhiều.

Những thứ này đều là cha mẹ Cố không cho nổi, ngay cả nói lời thương yêu, bọn họ thường thường bận rộn trong xưởng, cũng không có thời gian nói chuyện với Cố Dương.

Cha mẹ Cố âm thầm thất vọng, có chút chua xót, nhưng thật giống như thở phào nhẹ nhõm, Cố Dương có nơi tốt hơn để đi, đứa nhỏ này không cần mang theo cảm giác thua thiệt.

Tất nhiên, chuẩn bị dọn nhà.

Cuối tuần, Lục Ngôn dẫn người đến, siêu xe hiếm thấy quang minh chính đại dừng dưới lầu, giúp khuân đồ.

Động tĩnh lớn, hàng xóm đương nhiên sẽ chú ý tới, mặc dù không quen biết xe này, nhưng cảm thấy vô cùng khí thế, chắc chắn rất đắt tiền, một ít người hiểu được, dĩ nhiên càng khiếp sợ hơn.

Hàng xóm không nhịn được hiếu kỳ tới hỏi, tại sao Cố gia lại quen biết người có tiền thế này.

Nào là siêu xe, thêm vài nam nhân mặc âu phục cao lớn, phô trương giống như đóng phim truyền hình.

Sau khi hỏi được bác, biết chuyện đã xảy ra, thì càng thêm cảm khái, so với phim truyền hình còn đặc sắc hơn.

Có điều, vây xem cũng có người nhỏ giọng nói: "Cố Dương cứ đi thẳng như thế, hơi vô lương tâm, hai vợ chồng Cố gia nuôi nó nhiều năm như vậy."

"Đúng vậy, chắc thấy gia đình cha mẹ ruột bên kia điều kiện tốt hơn, nên ghét bỏ bên này."

"Haizz, cũng có thể hiểu được, con người đều hướng chỗ tốt mà đi tới, chỉ đáng thương cho vợ chồng Cố gia nuôi không con trai cho người ta."

Cha mẹ Cố nghe được những lời đàm điếu này, không khỏi cau mày, đến thẳng mặt, nghiêm túc phản bác: "Dì Vương, Lý thúc, mấy lời này mà hai người cũng nói ra được? Là chúng tôi muốn để Tiểu Dương về nhà của nó, hai người cũng coi như nhìn nó lớn lên, nó luôn luôn hiểu chuyện nghe lời, hai người vẫn chính mắt nhìn thấy đấy thôi? Một người lớn lại nói một đứa bé nói xấu tính?"

Mấy hàng xóm lắm mồm đột nhiên bị điểm danh, bị phản bác không khách khí, sắc mặt trở nên rất lúng túng, hàm hồ xin lỗi, vội chạy về nhà mình, không dám xem trò vui.

Tuy nhiên, cũng bởi vì những lời này, hàng xóm láng giềng đến nói lời tạm biệt với Cố Dương và cha mẹ Cố, tình cảm vẫn tốt như vậy, nhiều lắm cũng chỉ cảm khái cuộc sống, không ai lại nói Cố Dương không tốt.

Cố Dương và Lục Ngôn ngồi trên xe, trên đường về biệt thự.

Lục Ngôn bất động thanh sắc quan sát sắc mặt Cố Dương, có hơi lo lắng cậu không nỡ mà hối hận, muốn dời đi lực chú ý của cậu, nói: "Bà ngoại em định cư ở nước ngoài, bà đã lớn tuổi, không tiện đi máy bay, cũng định cho em một khoảng thời gian để tiếp thu, tôi đã thương lượng với bà, chờ đến khi em được nghỉ đông sẽ đến thăm bà, em cảm thấy thế nào?"

Cố Dương chợt quay đầu nhìn hắn, biểu tình có chút quái lạ, "Lục tiên sinh, anh thật sự tìm được cha mẹ ruột của em?"

Lục Ngôn hơi sửng sốt, còn có chút khó mà tin nổi, "Đương nhiên là thật, em cho rằng tôi lừa em sao? Nếu như vậy, em còn dám đi theo tôi?"

Trước khi nói chuyện, Cố Dương không thể nghiêm túc nghe toàn bộ, thủ tục gì đó, cũng đều là cha Cố và Lục Ngôn làm. Cố Dương đối với chuyện tìm lại cha mẹ, thực ra phần lớn không có chút cảm giác chân thực nào. Đời trước, Lục Ngôn cũng có giúp cậu đi tìm người thân, chỉ là cuối cùng lúc Cố Dương hỏi, Lục Ngôn không trả lời trực tiếp, mà là ôm lấy cậu, nói muốn yêu cậu cả đời. Cố Dương cũng đoán là không tìm được, hoặc là thân nhân của cậu đều đã qua đời, vẫn chỉ còn một mình cậu.

Cố Dương trong lòng cũng biết, cô nhi tìm được cha mẹ ruột khó như mò kim đáy biển, hơn nữa còn cả vấn đề về màu tóc, nói không chừng cha mẹ mỗi người một phương, còn là người nước ngoài, như vậy phạm vi tìm kiếm càng lớn hơn.

Trên thực tế, Lục Ngôn đã tìm được, từ đợt nghỉ hè lần trước nhìn thấy vành mắt Cố Dương ửng hồng, hắn cũng đã kêu người đi tìm. Hắn muốn mang Dương Dương về nhà, cưng chiều trong tay, nhưng hắn là một người xa lạ, cha mẹ Cố chắc chắn sẽ không đồng ý.

Đời trước, quả thực Lục Ngôn cũng đã tìm được cha mẹ ruột của Cố Dương, chỉ có điều cha mẹ ruột của cậu đã sớm qua đời, chỉ còn lại một người bà ngoại, Lục Ngôn tìm được người trong bệnh viện, bà ngoại Cố Dương vì không còn bạn già lại mất đi con cháu, bi thương quá độ, thân thể trở nên rất yếu. Lục Ngôn vốn muốn cho Cố Dương gặp mặt bà ngoại, nhưng vẫn chậm một bước. Cuối cùng, Lục Ngôn quyết định không nói cho Cố Dương biết.

Lần này, Lục Ngôn không mất đến tận mấy năm, chỉ có hai tháng ngắn ngủi đã tìm thấy người thân của Cố Dương, tựa như có một loại cảm giác trong thế giới ngầm, biết được người nhà Cố Dương ở đâu, cũng tìm được bà ngoại Cố Dương vẫn còn sống.

Thật lòng mà nói, đúng là khó mà tin nổi, Lục Ngôn thỉnh thoảng sẽ mơ thấy một ít hình ảnh vụn vặt thoáng qua, đều là cảnh tưởng hắn và Cố Dương ở chung, hơn nữa quá mức chân thực, nhìn thế nào cũng không giống như là ảo ảnh.

Lục Ngôn nói lời này, Cố Dương liền xác định là sự thật. Nhiều năm ở chung trước đây, Cố Dương vẫn tính là hiểu khá rõ về Lục Ngôn. Tâm tình Cố Dương nhất thời phức tạp, không ngờ có ngày lại có thể gặp lại được máu mủ, lại có hơi luống cuống.

Cậu suy nghĩ nên giải thích cho Lục Ngôn, lại hỏi: "Anh quen biết ba mẹ em? Là bạn của bọn họ?"

Lục Ngôn cứng đờ, nhanh chóng khôi phục biểu cảm bình tĩnh ôn hòa.

"Đúng vậy, trước đây tôi chỉ thấy em rất quen mắt, cho nên mới nói chuyện, sau đó tra thử xem, phát hiện quả nhiên em là con trai bọn họ. Nếu như em không tin, có thể xem văn kiện."

Cố Dương xác thực không tin, chỉ là không tin cái chuyện bạn bè của hắn, nói không chừng Lục Ngôn còn chưa từng gặp mặt cha mẹ ruột của cậu, đều là bịa ra, vì muốn danh chính ngôn thuận đón cậu về mà thôi.

Cố Dương biết Lục Ngôn sẽ không hại cậu, lắc lắc đầu, "Em tin anh."

Một câu rất đơn giản, lại nặng nề đập vào ngực Lục Ngôn, nhìn ánh mắt Cố Dương trong suốt đen láy, còn hắn lại nói dối, hổ thẹn đến đòi mạng. Mèo nhỏ của hắn quá ngoan quá đơn thuần, sau này sẽ không lừa gạt đứa nhỏ này nữa.

Về đến biệt thự, Ôn thúc và dì Chu đều ra ngoài tiếp đón, hiển nhiên đã sớm biết chuyện sau này Cố Dương sẽ về đây, còn vô cùng hoan nghênh cậu.

Ôn thúc nói: "Phòng của Dương Dương đã chuẩn bị xong, nếu như thiếu cái gì, cứ nói với tôi."

Dì Chu cũng cười nói: "Dì nấu rất nhiều món ăn mà Dương Dương thích, còn làm Tiramisu, để chờ Dương Dương đây."

Cố Dương nhìn bọn họ, cũng cong khóe môi cười, ngoan ngoãn gọi hai người, "Ôn thúc, dì Chu."

Âm thanh mềm mại, làm đầu quả tim cũng mềm nhũn.

Ôn thúc cùng dì Chu thầm nghĩ trong lòng, đứa nhỏ ngoan thế này, tại sao có thể có người không thích, nhẫn tâm mắng cậu?

Ăn cơm tối xong, Cố Dương cùng Lục Ngôn đi xem căn phòng của mình, cách vách là phòng ngủ của Lục Ngôn, là căn phòng lần trước cậu ngủ lại. Nhưng mà, bây giờ đã tu sửa rất nhiều, dán giấy dán tường, đặt thêm bàn học, ghế sô pha lười, còn có cả gối ôm, mấy đồ trang trí nho nhỏ, khiến cả căn phòng trở nên càng thêm ấm áp.

Chuẩn bị hết sức thỏa đáng chu toàn, đồ dùng hàng ngày cũng có, Cố Dương không cần mang theo thứ gì, cũng có thể ở lại.

Lục Ngôn nói: "Đây là tôi kêu người bày trí, em thích không? Nếu có cái gì muốn thay đổi, nói với tôi."

Cố Dương lắc lắc đầu, đây gần như dựa theo sở thích của cậu mà làm, làm sao có khả năng không thích. Cậu nhìn thấy chiếc ghế sô pha lười bên kia, mềm nhũn, không nhịn được bước lên hai bước, đặt mông ngồi xuống, cả người như được nằm trên mây, cực kỳ thoải mái. Cậu còn có thể tưởng tượng ra, sau này cậu nằm lì chỗ này rồi lướt điện thoại di động cả ngày cũng không nỡ đứng dậy.

Cố Dương ngồi xuống, ghế sô pha mềm mịn như bao phủ lấy cậu, gương mặt trắng nõn lười biếng, như mèo con ngoan ngoãn nằm trong ổ, đặc biệt đáng yêu.

Lục Ngôn nhìn, tay cũng ngứa, muốn xoa mặt của cậu.

Lúc này, Cố Dương nhìn thấy trong phòng còn có một cánh cửa, không phải cửa vào khi nãy. Cố Dương hiếu kỳ, đứng lên đi tới, "Cái cửa này làm gì?"

Cố Dương đẩy cửa đi vào, mới phát hiện bên trong là phòng để áo.

Lục Ngôn đứng phía sau, giải thích nói: "Phòng em không gian không đủ lớn, tôi phải câu thông hai phòng, em và tôi dùng chung một phòng quần áo, bên này một nửa để cất quần áo của em."

Cố Dương đi tới nhìn xem, phát hiện đã treo không ít quần áo mới, đều là size của cậu. Trong tủ giày còn có mấy đôi giày AJ mà nam sinh trong lớp thường thường nhắc tới.

"Tôi không biết em thích kiểu quần áo nào, trước hết cứ mua một ít đồ thời trang trong năm nay để phòng lỡ như, chờ em đến rồi theo sở thích của mình mà mua." Lục Ngôn nói như vậy, như đang nghĩ đến cái gì, bổ sung một câu, "Cánh cửa này có thể khóa, em không cần lo lắng."

Cố Dương nghe, quay đầu lại nhìn sang, nghiêng đầu. Lẽ nào hắn không cảm thấy, thêm một câu này kỳ quái hơn sao?

Lục Ngôn bị cậu nhìn chằm chằm như thế, tựa như cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Dương Dương có muốn gọi cho bà ngoại không? Thời gian này, bên kia đúng lúc là buổi chiều."

Cố Dương sững sờ, cậu mới vừa biết mình có một người bà ngoại không bao lâu, còn chưa kịp thích ứng.

Bà ngoại, cười lên rất hiền lành, không ngừng làm đồ ăn ngon cho cháu trai, rất cưng chiều như vậy sao?

Cố Dương do dự một lúc, vừa mong đợi vừa sợ, không biết nên làm sao để đối mặt với bà ngoại chưa từng gặp.

"Có thể... Ngày mai hẵng gọi được không?"

Lục Ngôn gật đầu, "Có thể, bà ấy nói cho em thời gian, chỉ là ngày mai, lệch múi giờ phải chờ tới buổi tối mới được, khi đó em phải về trường học để tự học. Bà rất chờ mong để gặp em, nếu như không phải thân thể không tiện đi máy bay, bây giờ bà đã về nước rồi."

Lục Ngôn cũng không nghĩ nhiều chuyện Cố Dương và bà ngoại sẽ gặp nhau, chỉ là hắn nhìn ra được, Cố Dương thoát khỏi gia đình hỗn loạn đó, nói thế nào cũng là mười mấy năm tình cảm, mấy ngày nay khó tránh khỏi buồn tủi. Lục Ngôn muốn Cố Dương biết, trên thế giới có rất nhiều người yêu thương cậu, muốn cậu thật vui vẻ.

Quả nhiên Lục Ngôn vừa nói như thế, Cố Dương bắt đầu cuống lên, nói: "Em muốn gọi."

Lục Ngôn dẫn cậu đến phòng ngủ chính, mở máy tính ra, chuẩn bị xong xuôi, màu đen trong màn ảnh xuất hiện một bà lão nước ngoài nhã nhặn, tóc hoa râm, trên mặt đều là dấu vết tháng năm, hốc mắt sâu, khuôn mặt nghiêm túc, trên vai khoác chiếc khăn choàng đen, trên đầu gối có một con mèo anh lông ngắn.

Phút chốc, trong đầu Cố Dương bổ sung thêm, biết rõ bà ngoại mình có dáng vẻ này.

Cố Dương theo bản năng nín thở, cả người căng thẳng.

Cách hơn một vạn km, dựa vào giây điện, một người bà xuất hiện trước màn hình, tuy không thể chạm tới, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật đủ khiến người xa cách cũng có thể nhìn thấy rõ đối phương.

Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, cũng không nói.

Trầm mặc một lúc lâu.

Lục Ngôn đứng ngoài khung hình, nhìn Cố Dương và bà ngoại không hề lên tiếng, ngốc như người máy, vừa buồn cười lại có chút đau lòng.

Lục Ngôn không nhịn được lên tiếng phá vỡ không khí, trêu chọc: "Hai người đang chơi trò ai chớp mắt sẽ thua đấy ư? Định cứ nhìn nhau như vậy cả đêm?"

Cố Dương bị vừa nói như thế, quẫn bách đến đỏ mặt.

Bà ngoại bên kia nghe lời này, nhàn nhạt liếc mắt một cái, hiển nhiên rất ghét bỏ người đang quấy rối mình và cháu ngoại. Bà vốn muốn để nam nhân kia đi ra, nhưng nghĩ tới lần đầu tiên mình và cháu ngoại gặp mặt, có lẽ bên cạnh cậu có một người quen biết để dẫn chuyện, sẽ không lúng túng.

Bà ngoại dừng một chút, chậm rãi cong lên khóe miệng, nở nụ cười, có thể là rất lâu không nở nụ cười, có điểm cứng ngắc không tự nhiên. Bà đã lâu không nói tiếng Trung, phát âm có hơi kỳ lạ, lại rất nghiêm túc mà nhìn Cố Dương, gằn từng chữ hỏi: "Dương Dương, bà có thể gọi vậy được không?"

Thanh âm già nua, nhưng vô cùng ôn nhu.

Mũi Cố Dương chua xót, thiếu chút nữa rơi nước mắt, dùng sức gật đầu.

Tên Cố Dương, không phải viện mồ côi, cũng không phải cha mẹ Cố đặt, mà chính là tên thật của cậu, cha ruột của cậu họ Cố.

"Dương Dương, bà là bà ngoại của con. Bà tên Kiều An Na, con có thể gọi tên của bà, thế nhưng, bà muốn nghe con gọi bà ngoại hơn."

Lời nói phải phiên dịch này, hơi khó hiểu, nhưng Cố Dương đã quên mất, chỉ quan tâm câu nói bà là bà ngoại của con.

Cố Dương không nhịn được giật giật khoé môi, âm thanh nhẹ nhàng, có chút khàn khàn, "... Bà ngoại."

Vốn tưởng không gọi được, sau khi nói được, mới phát hiện không quá mất tự nhiên, tựa như đã được gọi rất nhiều lần.

Bà ngoại trong màn hình nghe đến tiếng xưng hô này, sắc mặt nghiêm túc nhất thời ôn hoà, mặt mày nhuộm ý cười, hiền lành lại ôn nhu.

Lúc này, con mèo anh lông ngắn đang vùi người trên đầu gối cũng không chịu cô đơn, hai móng vuốt đặt trên mặt bàn, dùng khuôn mặt vừa mập lại vừa tròn mặt ló ra trước màn hình, cản mất một nửa. Bà ngoại ôm nó lại, nó còn dùng hai móng vuốt ụ thịt ôm lấy máy tính không tha, meo meo thét lên.

Có con mèo này quấy rầy chen vào, ngược lại làm cho hốc mắt ẩm ướt của cả hai đều biến mất, không nhịn được cười, trêu chọc con mèo, chậm rãi trò chuyện, bà ngoại hỏi việc học tập của Dương Dương, thích ăn cái gì, bên đó có lạnh không, bạn học trong lớp thế nào, bất tri bất giác nói được rất nhiều chuyện, cảm giác xa lạ câu nệ ban đầu càng nhạt đi, để lại cảm giác bà cháu xum họp.

Mãi đến tận khi Lục Ngôn nhắc nhở, bọn họ mới phát hiện, hoá ra đã nói hơn ba giờ, muộn lắm rồi, nên tắm rửa đi ngủ.

Bà ngoại lần nữa lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Lục Ngôn ló mặt, có chút không cao hứng, còn muốn tiếp tục nói chuyện với cháu ngoại mình, người một khi đã cao hứng, tinh thần sức lực cũng mười phần, không biết mệt, bà hận không thể lập tức ném đi chuyện thất lạc mười mấy năm nay, muốn biết tất cả mọi chuyện về cháu ngoại.

Nhưng bà ngoại nhớ sai vấn đề thời gian, Cố Dương bên này là buổi tối. Bà có hơi không muốn, nhưng vẫn nói: "Vậy Dương Dương bé ngoan ngủ đi, ngủ ngon, một giấc mơ ngọt ngào."

Nói xong, còn không quên nắm lấy móng vuốt con mèo vẫy vẫy với Dương Dương nói hẹn gặp lại.

Cố Dương nhìn một bà lão một mèo trong màn hình, cũng cười phất tay, "Lần sau con lại gọi tiếp, bà ngoại."

Chuẩn bị tắt video, bà ngoại đột nhiên hỏi: "Lần sau? Khi nào đây?"

Cố Dương suy nghĩ giờ giấc xong, ban ngày ở nước ngoài cũng là lúc cậu ở trong trường, nghiêm túc đáp: "Có thể phải đến cuối tuần sau."

Bà ngoại bất mãn, mặt lạnh nói: "Quá lâu." Đến tận một tuần lễ!

Cố Dương cũng cảm thấy vậy, "Con ở trường học cũng có thể gọi, nhưng mà mạng không được tốt, thời gian cũng ngắn."

Lục Ngôn nghe nói như thế, ánh mắt lóe lên, tựa như nghĩ tới điều gì, hai mắt hơi nheo lại, nở nụ cười.

Bà ngoại lại không thèm để ý, "Không sao, không thể video thì chúng ta nhắn tin nói chuyện..." Nói xong đột nhiên nhớ tới, khẩu ngữ tiếng Trung khẩu của bà nếu nói chậm một chút thì có thể nghe, mà bàn về nhắn tin thì... Ngay lập tức bà kêu quản gia tìm cho bà một gia sư dạy tiếng Trung tốt nhất, tất cả không thể làm lỡ bà và cháu ngoại ngoan trò chuyện!

Cố Dương nói: "Bà ngoại, con cũng biết một ít tiếng anh, bà không nói nhanh quá thì con vẫn có thể hiểu."

Bà ngoại nghiêm mặt vừa nghĩ, sau này cháu ngoại nhất định phải đến đây chơi, tiếng anh tốt cũng dễ dàng hơn, vậy thì mình là đối tượng luyện tập rất tốt. Vì vậy bà vuốt lông mèo trong ngực, gật đầu. Đương nhiên, tiếng Trung vẫn phải học, bà cũng không muốn lúc cháu ngoại bà nói chuyện với nam nhân kia, chỉ có bà nghe không hiểu.

Cuối cùng đến khi tắt video, đã là chuyện nửa tiếng sau.

Cố Dương còn đắm chìm trong cuộc trò chuyện với bà ngoại, có chút chóng mặt, cảm giác không quá chân thực, quay đầu tìm Lục Ngôn xác nhận, "Lục tiên sinh, thật sự là bà ngoại em sao?"

Lục Ngôn gật đầu, ôn nhu khẳng định: "Đúng."

Cố Dương hưng phấn, mặt đỏ lên, jiojio nhỏ trong lòng không an phận mà nhảy tới nhảy lui, nếu không phải Lục Ngôn ở trước mặt cậu, cậu đã sớm nhảy lên, điên cuồng mà chạy.

Lục Ngôn đương nhiên cũng nhìn ra, nhịn cười nhắc nhở: "Dương Dương không đi tắm sao?"

Cố Dương lúc này mới nhớ ra, a một tiếng, bởi vì mình ngây ngốc đỏ mặt, quay người trốn về căn phòng cách vách của mình.

Lục Ngôn nhìn bóng lưng biến mất, có chút trấn an. Tinh thần xuống dốc, bộ dáng làm cho người đau.

Cả hai tắm xong, Lục Ngôn mang cho cậu một ly sữa bò, nhìn cậu uống xong, ôn thanh dụ dỗ nói: "Ngủ đi, có chuyện gì tới tìm tôi, tôi ở bên cạnh."

Cố Dương mới vừa tắm xong, mặt bị hơi nước hun lên, như một quả đào mật căng mọng, nhìn rất ngon miệng, khiến người không nhịn được muốn cắn một miếng, nếm thử vị ngọt.

Cố Dương bé ngoan gật đầu, uống hết sữa bò, lên giường chăn đắp, nằm rất quy củ.

Lục Ngôn cầm một con gấu bông, đặt bên gối cậu, cười nói: "Ngủ một mình không sợ chứ?"

Cố Dương trợn tròn mắt, thở phì phò: "..."

Đó là khi cậu còn là đứa nhỏ ba tuổi.

Cậu liếc mắt nhìn con gấu bông ấu trĩ bên cạnh, nhưng cũng không từ chối ôm nó lại.

Lục Ngôn còn ngại không đủ, ôn nhu cười hỏi: "Có muốn tôi đọc truyện cho Dương Dương nghe trước khi ngủ không?"

Cố Dương: "..." Anh hay lắm!

Lần thứ hai bị mèo nhỏ nằm trên giường gương móng vuốt trừng mắt một cái, Lục Ngôn hơi mờ mịt, nỗ lực nhịn cười, không có thành ý mà nói: "Thật không tiện, lần đầu tiên tôi nuôi đứa nhỏ, không có kinh nghiệm."

Hai móng vuốt mèo con Cố Dương nắm chăn, tạc mao, "Em không phải đứa nhỏ! Em gần mười tám!"

Lục Ngôn mỉm cười nói: "Đây không phải còn chưa được mười tám sao? Hơn nữa, chỉ có trẻ con mới không chịu mình là đứa nhỏ, người lớn chưa bao giờ nói."

Cố Dương bị nghẹn lại, há miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì, càng tức.

Thẳng thắn hất đầu, không thèm để ý đến hắn.

Lục Ngôn nhìn càng là không nhịn được cười, nói: "Dương Dương chính là một đứa nhỏ."

Cố Dương quay đầu lại, đang muốn đấu khẩu, không ngờ Lục Ngôn cúi người xuống, hôn lên trán cậu một cái, nhẹ nhàng, ôn nhu lại thương yêu.

"Nhà tôi."

Cố Dương sửng sốt, chờ đến khi phản ứng lại Lục Ngôn làm cái gì, nói cái gì, mặt đã đỏ lên trông thấy, nóng đến độ có thể chiên trứng.

Cậu đột nhiên vén chăn lên, vùi đầu vào trong chăn, không chịu đi ra.

Lục Ngôn biết cậu xấu hổ, trong lòng suy nghĩ thực sự rất đáng yêu, ôn thanh nhắc nhở, "Tôi về phòng, Dương Dương đừng vùi trong chăn, sẽ không thở nổi."

Nói xong, Lục Ngôn cầm ly sữa bò, tắt đèn giúp cậu, rời khỏi phòng.

Cố Dương đang trốn trong chăn, mặt cũng bị thiêu cháy, tim ầm ầm ầm nhảy lên cực nhanh, đinh tai nhức óc, hô hấp cũng nhanh đến mức không ra cái gì.

Này! Người này! Tại sao có thể như vậy chứ? Làm vậy sao cậu ngủ!

Cố Dương thiếu chút nữa nghẹn chết trong ổ chăn, cuối cùng ló đầu ra, bởi vì trong bóng tối, mới không nhìn thấy gương mặt đỏ như tụ máu, tóc rối ướt nhẹp vì mồ hôi, dính vào bên mặt, đôi môi hồng hồng khẽ nhếch, thở hổn hển, bộ dáng này, giống như mới vừa bị người khác bắt nạt, làm người khác nghĩ lung tung.

Cố Dương nằm trên giường, giương mắt nhìn trần nhà, hoàn toàn không thể ngủ yên giấc, tinh thần vô cùng tươi tỉnh, so với uống cà phê trà đậm cũng hữu dụng hơn nhiều.

Trong bóng tối yên tĩnh quá mức, Cố Dương không hề động đậy nằm một tiếng đồng hồ, một chút buồn ngủ cũng không có!

Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, đầu óc Cố Dương rối như tơ vò, suy nghĩ rất nhiều, lại càng trống rỗng, không nghĩ nổi.

Cậu xoắn xuýt một hồi lâu, rốt cục không đành lòng, đột nhiên vén chăn lên, bước xuống giường, mang dép, lạch bà lạch bạch chạy đến cửa phòng Lục Ngôn cách vách, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cố Dương nhỏ giọng hỏi: "Anh đã ngủ chưa?"

Bên trong không có tiếng động, Cố Dương nghĩ đã ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng, cúi thấp đầu quay về.

Lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh không xác định, "Dương Dương, là em ư?"

Ánh mắt Cố Dương sáng lên, lập tức mở cửa, nghiêng đầu dò xét, ngóng ngóng hỏi: "Em có thể vào không?"

Trên đầu giường Lục Ngôn có một ngọn đèn nhỏ, đang chuẩn bị muốn xuống giường, nhìn về phía cửa, có chút buồn cười, "Đương nhiên có thể, Dương Dương sao vậy?"

Cố Dương ngay lập tức ôm chiếc gối lớn của mình chạy vào, dẫm dép lê lạch cạch lạch cạch, ngoan ngoãn đứng bên giường, hỏi: "Lục tiên sinh, em có thể mượn một nửa giường ngủ của anh không? Em ngủ không được."

Lục Ngôn nhíu mày, hiển nhiên rất kinh ngạc, nhưng khó có cơ hội Cố Dương chủ động thân cận với mình, làm sao có thể từ chối, ngay lập tức liền gật đầu, còn rất quan tâm, "Tại sao ngủ không được? Giường không êm?"

Cố Dương đặt gối lên, sát bên Lục Ngôn, sau đó nhanh chóng chui vào chăn, nháy mắt nói: "Không phải, giường rất thoải mái."

Cậu cũng không biết tại sao không ngủ được.

Tiếp đến, Lục Ngôn cũng không có hỏi nữa, tỉ mỉ giúp cậu vén chăn, sau đó vươn tay tắt đèn giường, cũng nằm xuống.

Giường rất lớn, coi như hai người nằm cùng nhau, ở giữa còn thêm được một người nữa, cũng sẽ không đụng vào nhau.

Lục Ngôn cũng rất lịch sự, tư thế ngủ rất tiêu chuẩn, ít động đậy.

Trong bóng tối, Lục Ngôn đột nhiên lên tiếng nói: "Dương Dương, em ở nơi này, không cần câu nệ cũng không cần có bất kỳ áp lực nào, tôi hi vọng em luôn luôn vui vẻ, có gì hãy nói với tôi."

Cố Dương nằm bên cạnh không có trả lời, lại rất nghiêm túc lắng nghe.

Lục Ngôn nói: "Cha mẹ ruột của em là người tốt, tuy bọn họ đã qua đời, nhưng bọn họ rất yêu thương em, để lại rất nhiều thứ cho em, đều là của một mình em. Những lời trước kia bác nói, không cần quan tâm. Hơn nữa coi như em không có tiền, tôi cũng vui vẻ chuyển cổ phần của công ty cho em, em chỉ cần ngồi đếm tiền..."

Nghe thế, Cố Dương không tự chủ nghiêng đầu, phát ra âm thanh nghi hoặc, "Hả?"

Lục Ngôn hậu tri hậu giác phát hiện mình nói lộ hết, vội cất ý nghĩ trong lòng lại, con người trong bóng tối luôn không cẩn thận sẽ thả lỏng quá độ. Hắn sững người một lúc, có chút hoảng loạn, không được tự nhiên mà vội vã nói bừa, "Cha mẹ em trước đây giúp tôi rất nhiều, đương nhiên tôi phải chăm sóc cho em thật tốt."

Cố Dương ồ một tiếng, giống như tiếp nhận lời giải thích này.

Một lát sau, Lục Ngôn nhớ tới một chuyện rất quan trọng, "Dương Dương, nếu không tôi giúp em chuyển thành học ngoại trú, môi trường ký túc xá trong trường học không thể tốt như ở nhà, dì Chu sẽ làm cho em những món ngon, hơn nữa em ở nhà, cũng thuận tiện nói chuyện với bà ngoại, em cảm thấy thế nào?"

Đợi mấy phút, Lục Ngôn không nghe thấy Cố Dương trả lời, nghi hoặc quay đầu nhìn, mới phát hiện, mèo nhỏ đã đang ngủ, nhắm hai mắt, lông mi dài như cây quạt nhỏ, hô hấp bình ổn, ngủ say sưa.

Lục Ngôn thấy, không khỏi bật cười, còn nói ngủ không được, mới mấy phút.

Nghĩ lại, gần đây quá nhiều chuyện linh tinh ảnh hưởng đến cậu, cũng là một chuyện tốt.

Bên cạnh mình có thể thả lỏng như vậy, cho thấy mèo nhỏ rất tín nhiệm mình đi. Khoé miệng Lục Ngôn vừa mới câu lên, lại nghĩ đến việc mèo nhỏ cùng mình ngủ một chiếc giường mà tâm tình không chút gợn sóng, còn ngủ rất ngon, không phải là một chút cảm giác đối với mình cũng không có sao? Bởi vì không thích, cho nên mới thản nhiên như thế.

Trong nháy mắt, sắc mặt Lục Ngôn chìm xuống, tâm tình như đang đi tàu cao tốc, lại trở nên không tốt.

Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở của mèo nhỏ, mang theo hơi thở ngọt nào, nhiễu loạn không khí, một chút bay tới chóp mũi Lục Ngôn, làm cho hắn hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại.

Vốn người nói mất ngủ kia, hiện tại ngủ đến không biết gì, ngược lại là Lục Ngôn, trong lòng đang hờn dỗi, dày vò đến đòi mạng, căn bản không ngủ được.

Mèo nhỏ ngủ say sưa vô tâm vô phế, cố tình ngủ say còn không an phận, trở mình, vô ý thức cọ cọ vào người Lục Ngôn, tiếp đến ôm lấy Lục Ngôn như ôm gối, tay chân như bạch tuộc quấn đi người hắn, hoàn toàn không câu nệ, lúc tỉnh vẫn luôn khách khí gọi hắn "Lục tiên sinh", mặt đỏ giữ một khoảng cách, quả thực như hai người khác nhau.

Lục Ngôn nhìn người trong ngực, âm thầm thở dài, mình có thể bắt cậu làm gì được? Chỉ có thể cưng chiều đứa nhỏ này thôi.

Lục Ngôn cũng vươn tay ôm lấy Cố Dương, ấn mèo nhỏ vào trong ngực, chóp mũi nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt của Cố Dương ngủ uống sữa tươi trước khi đi ngủ, ngọt ngào, khiến người cũng bất giác thanh tĩnh lại, nhắm mắt lại, từ từ ngủ say.

Ngày hôm say tỉnh lại, Cố Dương cảm thấy trên eo mình có một cánh tay, nháy mắt, còn hơi mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh lại, gương mặt tuấn tú của Lục Ngôn khuếch đại, cậu sợ đến nỗi tim thiếu chút nữa nhảy ra mất, như điện giật đột nhiên rụt người lại, liên tục lui về phía sau, không chú ý, ngã xuống giường.

Lục Ngôn cảm giác động tĩnh trong lồng ngực, hơi mở mắt ra, chỉ kịp nhìn thấy Cố Dương ngã xuống giường, nhịn không được phốc cười ra tiếng.

Dưới giường có thảm len, té xuống cũng không đau, chỉ là... Có chút mất mặt. Cố Dương nghe tiếng cười của Lục Ngôn, mặt càng đỏ hơn, vô cùng xấu hổ, hận không thể đào một cái lỗ chui vào, không ra ngoài! Cậu không nghĩ ra tối hôm qua nên đi ra ngoài hóng gió? Đầu óc nóng lên lại chạy tới ngủ cùng Lục Ngôn, đã vậy thì không nói, ngủ say còn quấn lấy đối phương!

Cố Dương không còn mặt mũi nào, cũng không dám giương mắt nhìn Lục Ngôn, cúi đầu chạy ra cửa, bóng lưng như đang chạy trối chết.

Lục Ngôn thấy được, tâm tình thật tốt, cũng không phải mèo nhỏ không có cảm giác nào với hắn!

"Dương Dương, em quên gối này."

Cố Dương nào dám quay đầu, trên mặt cậu nóng quá rồi!

"Em, em, buổi tối đến lấy, em muốn đi đánh răng!"

Lục Ngôn nghe ra giọng nói run rẩy xấu hổ, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn, gợi cảm mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.