Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 4: Tạc mao



Ban đầu, Cố Dương cho rằng Đào Tử An là đang an ủi cậu, nhưng tiếp tục nghe thì rất không bình thường.

Vận mệnh lựa chọn, sứ mệnh quan trọng, người phàm ngu xuẩn?

Nghe mấy từ này tự nhiên có chút quen tai...

Chờ chút, đừng nói mấy thứ này đều là bệnh chứ?

Là do không thích nói chuyện, trầm mê trong học tập không có cách nào tự kiềm chế nên mới thế này?

Biểu cảm mỉm cười dần nứt ra, Cố Dương có loại cảm xúc khó thể dùng lời diễn tả được, há mồm muốn nói gì, lúc này tiếng chuông vang lên, giáo viên bắt đầu phát bài thi.

Cố Dương chỉ có thể lắc lắc đầu, đem lực chú ý tập trung vào bài thi, trước tiên thi xong rồi nói.

Cậu nghiêm túc xem đề thi, hơi suy nghĩ một chút liền đặt bút mà viết, cách nửa tiếng trước khi kết thúc kiểm tra, cậu đã viết xong, nhưng cũng không vì vậy mà thả lỏng mà là nghiêm túc kiểm tra bài thi từ đầu đến cuối lần nữa.

Tiếng chuông vang lên, kiểm tra kết thúc.

Cố Dương muốn tìm Đào Tử An nói vài câu, Đào Tử An cẩn thận nhìn xung quanh, đem ngón tay trỏ đặt lên giữa môi, nhỏ giọng nói: "Xuỵt, chờ chúng ta tìm chỗ an toàn rồi hẵng nói."

Vì vậy, Cố Dương cùng đại học bá đi nhà ăn lấy cơm, sau đó chạy đến rừng cây nhỏ sau lớp học, vừa ăn cơm vừa bàn chuyện cơ mật quan trọng.

Theo lời đại học bá giải thích, kỳ thực cậu là thiên thần sa đọa, Cố Dương chỉ là thân phận giả ở nhân gian, tên thật là Lucifer? Andrea? Henrik? Christian... Hậu tố quá dài, Cố Dương nghe qua liền quên, bụm mặt lại, có loại cảm giác xấu hổ khó giải thích được.

Cố Dương che mặt xong, ăn một miếng cơm, tò mò hỏi: "Vậy thân phận thật của ông là gì vậy?"

Vẻ mặt của Đào Tử An nghiêm lại, cố ý đè nén âm thanh, tạo cảm giác thành thục trầm thấp, "Tôi đến từ dị giới, là thiên sứ, quỷ hút máu, thú nhân, ma tộc, tinh linh, hỗn huyết, bởi vì sức mạnh của tôi mạnh mẽ quá đáng, trưởng lão tạm thời phong ấn nó lại, thần Quang Minh tìm tung tích của tôi khắp nơi, muốn giết chết tôi, cho nên tôi chỉ có thể đến thế giới loài người, giả dạng làm một học sinh phổ thông, tránh khỏi tay sai của thần Quang Minh đuổi bắt. Chờ sau khi tôi trưởng thành, thân thể của tôi mới có thể chịu được sức mạnh khổng lồ, trở về quyết chiến một trận với thần Quang Minh."

Cố Dương lại hỏi: "Tôi và ông là một loại?"

Đào Tử An gật đầu, "Đúng."

Hai người vừa nói chuyện vừa ăn, thời gian trôi qua rất nhanh. Vốn dĩ Cố Dương còn phun tào trong lòng y mắc bệnh trung nhị, nhưng khó lòng không thể khống chế được, muốn nghe Đào Tử An nói thế nào, càng nghe càng xấu hổ, càng xấu hổ lại càng muốn nghe, đặc biệt mâu thuẫn.

Cố Dương tự giải thích cho bản thân là —— trọng sinh có thể xảy ra, xuyên qua cái gì cũng không nhất định không tồn tại.

Cố Dương còn rất nghiêm túc suy nghĩ, "Ông là dị giới xuyên đến, ở đây còn có thể vẫn luôn đứng hạng nhất, thật lợi hại!"

Đào Tử An hất cằm lên, có chút đắc ý, "Tôi chính là dị thế chi vương, những thứ này đều tầm thường."

Cố Dương gật gật đầu, cảm thấy mình càng phải học tập thật giỏi, dùng Đào Tử An làm mục tiêu, emmm... Đạt hạng nhất toàn trường có chút khó, nhưng trong top đầu nhất định phải có, không thì làm sao vào trường đại học tốt.

Sau lần nói chuyện bí mật đó, Cố Dương cùng đại học bá Đào Tử An trở thành bạn bè, không, nói đúng ra thì hẳn là đồng minh, bí mật chiến đấu với thần Quang Minh.

Buổi chiều, cuối cùng cũng thi xong hai môn, học kỳ sẽ chính thức kết thúc, tất cả học sinh đều nhận được một đống bài tập về nhà, nhanh chóng thu dọn hành lý, nghênh đón kỳ nghỉ hè mong đợi nhất.

Trong ký túc xá quá nhiều người, rất nhiều phụ huynh học sinh đến giúp thu dọn đồ đạc, Cố Dương nhìn tình hình lộn xộn, trước tiên cậu muốn đi đến bệnh viện làm thủ tục, làm xong lại về, khi đó người ở đây cũng đã giảm bớt.

Vì vậy, cậu không lấy bất kỳ đồ đạc nào, hai tay trống trơn ra khỏi trường, hơn nữa mái tóc quăn màu vàng kim của cậu, tướng mạo xuất sắc chưa từng thấy làm phụ huynh còn có chút buồn bực, không nhịn được nhìn đi nhìn lại, trong trường học còn có học sinh nước ngoài sao? Không hề nghe nói nha, hơn nữa ngũ quan đó nhìn cũng không giống người nước ngoài, tóc tai như vậy, chẳng lẽ là con lai? Hay là nhuộm tóc?

Nghĩ đến nhuộm tóc, các vị phụ huynh không khỏi cau mày, cảm thấy học sinh nên một lòng một dạ đọc sách, công khai trái với nội quy nhà trường thì khẳng định không phải học sinh đứng đắn gì.

Những ý nghĩ đó Cố Dương cũng không biết, cậu rất nhanh đã chạy tới bệnh viện.

Xuống xe buýt, đi vào bệnh viện theo hướng phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, vừa mới chuẩn bị đi vào cửa lên lầu, dư quang lại chú ý tới một bóng người quen thuộc.

Lục Ngôn ngồi trên xe lăn, phía sau hắn còn đi cùng hai người, một nam nhân nhã nhặn đeo mắt kính, còn có một nam nhân khôi ngô mặc tây trang đen.

Hai người này Cố Dương cũng quen biết, người trước là đặc trợ, người sau là vệ sĩ riêng.

Cố Dương liếc nhìn Lục Ngôn, bước chân theo bản năng bước theo hắn, nhìn chằm chằm đến phát ngốc.

Cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Giống như, Lục Ngôn vì sao lại ở bệnh viện?

Làm sao lại phải ngồi xe lăn?

Chân bị thương sao? Sao lại bị thương? Bao giờ mới lành hẳn? Vẫn đang trị liệu uống thuốc ư?

Quá nhiều vấn đề giữ trong cổ họng, vô cùng muốn hỏi ra, nhưng cậu chỉ là một người xa lạ, không có tư cách hỏi.

Cố Dương nhìn lén Lục Ngôn một hồi lâu, ý thức được có gì đó sai sai, cậu vừa thu tầm mắt lại, Lục Ngôn cũng vừa hay nghiêng đầu nhìn lại.

Cả người Cố Dương đều cứng đờ, sợ đến nỗi nhanh chóng dời tầm mắt, nhưng lập tức lại nghĩ lại đây không phải càng khiến cậu kỳ quái sao? Quay đầu lại, rõ ràng vô cùng hoang mang, lại nỗ lực giả vờ bình tĩnh, mím môi mỉm cười với Lục Ngôn. Quả thực lúng túng muốn chết.

Lục Ngôn đối mặt với cậu, sửng sốt một chút, mà rất nhanh cũng câu môi lộ ra vẻ tươi cười, ôn văn nhĩ nhã, không thể xoi mói. Gương mặt tuấn mỹ kia tựa như viên ngọc thạch đẹp đẽ, lộ ra ánh sáng kinh người vô cùng chói mắt.

Cố Dương bị nụ cười của hắn làm cho vừa choáng váng, càng căng thẳng hơn, đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rõ rất muốn báo đáp Lục Ngôn, sau đó cúi đầi khom lưng cung kính mà chào một cái, lắp bắp nói: "...Ngài, chào ngài!"

Mới vừa nói xong liền quay người chạy.

Lục Ngôn: "..."

Vẻ mặt Lục Ngôn rất phức tạp, hắn nghiêng đầu, khẽ hỏi đặc trợ: "Nhìn tôi rất già sao?"

Lục tổng năm nay hai mươi bảy, đã chính thức tiếp quản xí nghiệp gia tộc, tuổi trẻ tài cao, là người mà ngay cả trưởng bối trong giới kinh doanh cũng không dám khinh thường. Tuy mưu tính không giống như là những người ở tuổi này nên có, nhưng dựa theo tuổi tác mà nói, xác thực không thể nói là già.

Hai mươi bảy đã tính là già, vậy muốn làm cho những người bốn mươi, năm mươi người tức đến thổ huyết sao?

Đặc trợ bên cạnh Lục tổng rất nhiều năm, hơi hơi có thể nhìn ra cảm xúc của Lục tổng. Mặc dù Lục tổng bị xưng là ngài, nhưng hình như tâm tình lại tốt đến bất ngờ?

Giọng nói trầm thấp của Lục tổng truyền đến, "Chúng ta cũng đi vào."

Đặc trợ sửng sốt một chút, nhìn về phía cửa phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Nhưng không phải là bọn họ vừa mới kiểm tra xong đi ra à?

Tuy vậy nhưng đại lão bản tự mình đẩy xe lăn đi vào, đương nhiên anh chỉ có thể yên lặng đi theo.

Cố Dương đang đứng chờ thang máy, Lục Ngôn tới đây, tự nhiên đứng bên cạnh cậu, cũng cùng nhau chờ.

Cố Dương phát hiện hắn, thân thể nhất thời căng thẳng, khóe mắt dư quang len lén liếc nhìn bên cạnh một cái, sau đó nhìn hướng ngược lại, từng chút dịch sang một bên...2cm.

Đương nhiên Lục Ngôn chú ý tới động tác né tránh nho nhỏ khó mà nhận ra kia, mím mím môi.

Đặc trợ trợ cảm thấy áp suất thấp đầy mơ hồ, có chút đau đầu.

Lúc này, thang máy cuối cùng đã tới.

Đinh một tiếng.

Cửa thang máy từ từ mở ra, người ở bên trong đi ra, người chờ bên ngoài cũng dồn dập chen vào.

Cố Dương xếp hàng sớm, đứng dựa vào chỗ cửa, Lục Ngôn vì ngồi xe lăn, người khác có ý định nhường, cho nên bọn họ vào thang máy trước, bị đẩy vào tận trong cùng.

Trong thang máy người càng ngày càng nhiều, Cố Dương không thể không lùi tới góc, vừa hay, Lục Ngôn điều khiển xe lăn, lưng ghế dựa dán vào vách tường thang máy, dừng bên cạnh cậu. Có người chen qua, xe lăn phải lại dịch sang vị trí bên cạnh một chút.

Cứ như vậy, Cố Dương giống như bị Lục Ngôn vây trong góc, co lại thành một đoàn, nhìn có chút tội nghiệp.

Cố Dương khẩn trương vô cùng, hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ đến gần Lục Ngôn như vậy.

Tuy nói là đời trước, hôn hay chuyện thân mật hơn đều đã làm, nhưng đời này bọn họ chỉ là người xa lạ, Lục Ngôn ngay cả tên của cậu cũng không biết! Nếu như Cố Dương là một con mèo nhỏ xù lông thì hiện tại đã sớm tạc mao, đuôi cũng thẳng đứng lên.

Cố Dương căn bản không dám động, chỉ lo không cẩn thận đụng phải Lục Ngôn.

Còn Lục Ngôn ngược lại vô cùng thả lỏng, thậm chí là có chút hưởng thụ, tùy ý nhấc lên cánh tay đặt trên tay vịn xe lăn.

Một động tác lỡ đãng, tay hắn liền "không cẩn thận" đụng phải mu bàn tay của Cố Dương để bên người.

Cố Dương như bị điện giật, đột nhiên rút tay trở về, thở cũng quên mất.

Hắn cố ý sao? Không đúng, khẳng định là hắn cố ý!

Cố Dương cắn răng, lỗ tai bất giác đỏ lên.

Trước đây Lục Ngôn thường thường thích đùa giỡn với cậu, mỗi lần đều cười híp mắt, chọc cậu cả người như nhũn ra, còn dùng gương mặt vô tội nhìn cậu, như đang hỏi em làm sao vậy. Nhưng cậu làm sao không phải Lục Ngôn rõ nhất sao?! Lục Ngôn rất thích nhìn cậu xấu hổ rồi không nhịn được mà khóc lên. Rất xấu xa!

Cố Dương thở phì phò, trong thang máy chật chội, cậu muốn trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể tiếp tục co lại trong góc, cả người sắp biến thành miếng bánh dính sát trên tường.

Nhưng cũng không hữu ích cho lắm.

Lục Ngôn hơi hơi khoát tay, lại đụng phải.

Cố Dương nín giận, tiếp tục né tránh.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục.

Một lần là không cẩn thận, lần thứ hai là bất ngờ, lần thứ ba... Chuyện này làm sao không nói được!

Cố Dương nhịn một chút, lần này thật sự không thể nào nhịn nổi nữa, phút chốc tạc mao, cũng không quản xa lạ hay không xa lạ gì, đôi mắt trợn lên tròn xoe, không khách khí trừng mắt nhìn về phía Lục Ngôn một cái.

Lục Ngôn sửng sốt một chút, ngược lại có chút bất ngờ. Hai lần tình cờ gặp thiếu niên này đều là bộ dáng ngại ngùng ngoan ngoãn, động một chút là đỏ mặt, mỗi lần nhìn thấy phản ứng của cậu đều rất vui nên hắn không nhịn được muốn đùa một chút. Hắn thừa nhận lần đầu tiên là cố ý, mang chút ý tứ thăm dò, nhưng lần sau chỉ do tránh những người trong thang máy khác mới đụng phải.

Có thể Lục Ngôn cũng không tính là oan. Hắn nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên bên cạnh như một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, đặc biệt hung ác, thực sự càng nhìn càng đáng yêu.

Lục Ngôn nhìn người tức giận, thần sắc lập tức nhu hòa, cong cong khóe môi, thoạt nhìn vô cùng chân thành, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Cố Dương rũ mắt nhìn hắn, nghiêm mặt, cứng đờ nói: "Không sao."

Chỉ có điều, lỗ tai hồng thấu dưới mái tóc vàng nhạt kia rất đáng chú ý, hoàn toàn bại lộ tâm tư của chủ nhân.

Lục Ngôn nhìn ra điều đó, ngoài mặt thì bình tĩnh, thực tế lại có loại cảm giác hưng phấn.

Thật là đáng yêu.

Thật muốn hôn lỗ tai cậu một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.