Cố Dương vẫn luôn lảng tránh chuyện này, như ốc sên nhỏ, co vào trong vỏ, đắm chìm trong cảm giác được bên cạnh Lục Ngôn, mà trong đáy lòng lại có phần hãi sợ mơ hồ.
Nhưng cậu làm sao nghĩ tới, ở chung lâu nên thả lỏng, thậm chí có một ngày tự mình tìm đường chết, liều mạng giương cánh bay nhảy trên giới hạn của Lục Ngôn, quá mức hung hăng không sợ chết.
Cố Dương bị ánh mắt đáng sợ của Lục Ngôn nhìn chằm chằm, sau lưng lập tức bắt đầu đổ mồ hôi, càng hận không thể quay ngược thời gian, gặp Cố Dương hai phút trước tìm đường chết để đánh một trận.
Ai cho cậu làm, ai cho, không muốn sống nữa hả?!
Cố Dương nhìn thấy Lục Ngôn cúi người đến gần, viện cớ hết sức vụng về, ôm bụng mình, tội nghiệp nói: "Em đau bụng, đau quá..."
Lục Ngôn hơi nhíu mày, nhìn cậu cau mày nhịn đau, hiển nhiên có chút ngờ vực, ai bảo cậu lúc nào không đau, cố tình vào lúc này lại nói đau?
Nếu đã bắt đầu, Cố Dương chỉ có thể kiên nhẫn diễn thôi, trước đây quả thật cậu từng bị đau dạ dày, chỉ là được Lục Ngôn kiểm soát chế độ ăn uống, điều dưỡng một thời gian, dạ dày xem như dần dần bình ổn, chỉ cần không ăn quá nhiều chất kích thích cay lạnh, cũng sẽ không đau.
Cố Dương nhớ lại lúc mình bị đau dạ dày là dạng gì, gắng đạt tới chân thực, còn diễn khá giống.
Lục Ngôn tuy không tin, nhưng Cố Dương giả vờ đau, bất đắc dĩ cũng đau lòng không chịu được, nhẹ giọng hỏi: "Đau lắm hả?"
Cố Dương vội vàng gật đầu, "Phải, rất đau."
"Sao tự dưng lại đau, ăn thứ gì sao?" Sắc mặt Lục Ngôn không tốt, đứng lên, quay đầu đi xem thùng rác.
Cố Dương run run một cái, lập tức vươn tay muốn ngăn Lục Ngôn, không cho hắn xem, nhưng không may, Lục Ngôn đã thấy túi khoai chiên và mấy chai coke rỗng.
Lục Ngôn hơi híp mắt lại, "Dương Dương, đã dặn em hạn chế ăn những thứ này rồi mà?"
Cố Dương khô khan giải thích: "Em, em ăn một chút chút, thật đó."
Nói xong còn giờ ngón tay, ngón cái đặt lên đốt tay ngón trỏ, cường điệu, "Chỉ có một chút chừng này, em ở mình rất chán mà."
Lục Ngôn vì mình để cậu một mình trong khách sạn, quả thật có chút hổ thẹn, nghe cậu nói như vậy, thần sắc hòa hoãn chút, nói: "Vậy tôi xoa xoa giúp em."
Cố Dương bây giờ nào dám đến gần hắn, liên tục xua tay, "Không, không cần."
Lục Ngôn cười mà không phải cười, nhìn cậu, "Dương Dương đang đau bụng lắm mà? Tại sao không cho tôi xoa, chẳng lẽ cố ý gạt tôi?"
Lần này Cố Dương lập tức ngậm miệng, đâu dám từ chối.
So với việc biên giới bị phá, thành trì mất hết, không bằng thỏa hiệp đổi lại được an toàn tạm thời.
Cuối cùng, Cố Dương bị Lục Ngôn ôm vào trong ngực, chỉ là trên mặt khó tránh khỏi biệt nữu bất an.
Lục Ngôn cụp mắt, đương nhiên nhìn ra được Cố Dương giở trò, cũng miễn cưỡng có thể hiểu được, chỉ có điều...
"Dương Dương, đây là một cơ hội cuối cùng của em."
Cố Dương vùi trong lồng ngực Lục Ngôn, như mèo nhỏ được vuốt lông hết sức thoải mái, không thể không thư giãn một chút, hiện tại nghe Lục Ngôn nói đầy ý tứ sâu xa, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhất thời không rõ ràng là có ý gì, nhưng cảm giác được chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Lục Ngôn ghé sát tai cậu, giọng nói dịu dàng từ tính, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Em không thể làm ra rồi bỏ chạy, không chịu trách nhiệm. Dương Dương, nói thật, tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa, đã —— sắp tiêu hao hết rồi."
Hắn nắm cằm Cố Dương, buộc cậu đối diện với mình, mặt mày ôn hòa, nụ cười cũng ôn nhuận, nhưng đáy mắt lại là sóng ngầm sâu thẳm, ẩn giấu tình cảm nồng đậm cố chấp trong đó.
Lục Ngôn thấy Cố Dương có chút sợ sệt, rõ ràng cậu nghe hiểu, hơi thoả mãn, lúc này mới lần nữa kéo người vào trong lồng ngực, ôn nhu thấp giọng dụ dỗ. Cố Dương bị dỗ dành đến mơ hồ, không cẩn thận bị nắm mũi dẫn đi, hoảng hốt cho là Lục Ngôn còn là quân tử khiêm tốn, vừa nãy đó chỉ là hoa mắt nhìn lầm rồi... Cái rắm!
Cố Dương nằm trong lồng ngực Lục Ngôn sợ hãi run rẩy.
Trải qua một lần tự tìm đường chết này, Cố Dương trở nên cực kỳ ngoan, thời khắc cảnh giác, tuyệt đối đừng làm ra mấy trò trêu chọc với Lục Ngôn, đây tuyệt đối là tự tìm đường chết. Nhưng thấy rõ là chuyện rất khó, bởi vì đối với tên biến thái như Lục Ngôn mà nói, nguýt hắn một cái hay đạp hắn một phát đều có thể là câu dẫn.
Cố Dương thực sự khóc không ra nước mắt, sống trên đời không còn gì luyến tiếc, trong lòng thầm mắng bản thân không biết bao nhiêu lần. Rảnh quá sao không xem hoạt hình tiếp đi? Tự dưng nhảy đi trêu Lục Ngôn? Lục Ngôn là người cậu khả năng trêu được à?
Nghĩ thật kỹ, đáng lẽ ra ban đầu không nên cùng Lục Ngôn đi công tác, lời Lục Ngôn nói rõ ràng đang ám chỉ cậu tránh được mùng một cũng không tránh được mười lăm, nhiều lắm cũng chỉ hoãn được lệnh thi hành án hai ngày!
Cố Dương thầm nghĩ, nếu như cho cậu cơ hội lựa chọn lần nữa, cậu có đồng ý ra nước ngoài với Lục Ngôn không? Hình như... Vẫn vậy. Bởi vì không nỡ xa Lục Ngôn.
Nghĩ tới đây, Cố Dương không nhịn được ôm đầu đập vào gối, cảm thấy mình thực sự là không còn thuốc nào cứu chữa rồi!
Từ đầu Lục Ngôn nói phải dẫn cậu đi chơi, đột nhiên thay đổi ý định, nói lần này công việc rất thuận lời, sau khi hoàn tất chuyến công tác, mấy ngày còn lại, cũng có thể bên cạnh cậu. Lục Ngôn nói xong, còn hỏi Dương Dương vui không?
Qua hai ngày, Lục Ngôn quả nhiên như hắn đã nói, thời gian rảnh rỗi, dẫn Cố Dương đi chơi. Bọn họ dựa theo hành trình lúc trước, đi tham quan vài danh lam thám cảnh. Cố Dương thưởng thức cảnh đẹp nơi đất khách, nhìn thấy rất nhiều thứ mới mẻ chưa từng thấy, bất giác quên mất cảnh giác phòng bị của bản thân, một lòng hưởng thụ.
Trên đường phố náo nhiệt, Cố Dương và Lục Ngôn là hai người có vẻ ngoài nổi bật, đặc biệt làm người khác chú ý.
Bọn họ vốn là tuấn tú ưa nhìn, đường nét phương Đông khác biệt, người nước ngoài không khỏi sinh ra thiện cảm trong lòng, có người nhiệt tình, nhìn thấy bọn họ chụp ảnh, còn chủ động đi đến hỏi có cần giúp hay không.
Ở nước ngoài, cặp đôi đồng tính cũng không hiếm thấy, trên đường cũng có thể bắt gặp vài đôi tình nhân nắm tay, thân mật tự nhiên. Cố Dương và Lục Ngôn cũng nắm tay. Một đôi chồng chồng tóc đỏ nhìn thấy bọn họ, nụ cười xán lạn, chủ động ngỏ ý giúp bọn họ chụp ảnh chung. Sau khi chụp xong, còn thiện ý mà cười nói: "Hai người rất đẹp trai, rất xứng."
Một người khác còn trêu chọc mà chỉ vào Lục Ngôn nói: "Nhìn ra anh ta rất yêu cậu, ánh mắt không thể rời khỏi cậu, không thèm nhìn ống kính."
Cố Dương nhận lại điện thoại di động, thấy trong hình, cậu và Lục Ngôn thân mật dựa vào nhau, Lục Ngôn nghiêng đầu, vừa sủng nịch vừa dung túng mà nhìn hắn, tựa như trong mắt chỉ có một mình cậu, không có chỗ cho người khác. Quả nhiên không nhìn ống kính.
Tai Cố Dương đỏ lên, Lục Ngôn nắm tay cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của cậu, cười ôn nhu nhìn cậu.
Đôi chồng chồng nước ngoài nhìn thấy Cố Dương thẹn thùng, kinh ngạc thốt lên: "Thật đáng yêu!"
Lúc này Lục Ngôn cau mày, bất động thanh sắc che Cố Dương phía sau mình, không cho bọn họ nhìn.
Chồng chồng nước ngoài: "..." Oa, dục vọng chiếm hữu thật mạnh.
Nói chung, đến đây, người qua đường tình cờ thoáng qua nhau, nói vài câu, rồi tạm biệt. Nhưng tại lúc này, có chuyện xảy ra.
Âm thanh giống như pháo nổ, ầm ầm vang lên.
Người đi trên đường sững sờ, sau đó bắt đầu kinh hoảng chạy trốn, hét rầm trời.
Bởi vì, đây là tiếng súng.
Nơi này khác với trong nước, cho phép cá nhân nắm giữ súng ống, cho nên khó tránh khỏi thỉnh thoảng sẽ xảy ra những vụ nổ súng. Nếu có người không ra, muốn trả thù, ở trong nước khả năng chỉ được dùng dao kiếm, đến gần mới có thể gây tổn thương đến người khác, nhưng nơi này thì khác, phạm vi bị hại càng lớn hơn.
Trong mấy giây, đã có hai người qua đường bị bắn trúng, ngã trên mặt đất thống khổ kêu cứu.
Đã có người báo cảnh sát gọi xe cứu thương, nhưng thời gian chạy tới hiện trường, người qua đường vô tội chỉ có thể nghĩ biện pháp tự cứu. Mới vừa rồi còn là bầu không khí đường phố thư thích phồn hoa, trong nháy mắt biến thành luyện ngục nhân gian, tất cả mọi người đều sợ hãi, hoảng sợ không thôi.
Cố Dương được Lục Ngôn kéo đi sang một bên, dùng chiếc xe đứng bên đường che chắn. Thời điểm như thế này, càng phải tỉnh táo, không thể rít gào chạy loạn, rất dễ dàng trở thành mục tiêu rõ ràng cho những tên thủ phạm ngoài kia.
Đôi chồnh chồng nước ngoài nói chuyện phiếm với bọn họ mới vừa rồi, cũng trốn sau một chiếc xe khác, dáng vẻ nghiêm nghị, trong mắt cũng rất sợ hãi. Một người trong đó đang giữ túi hơi nhô lên.
Là súng.
Tay Cố Dương bị Lục Ngôn nắm thật chặt trong lòng bàn tay, ngậm lấy ý tứ chấn an cậu, nhưng trên thực tế, Cố Dương cũng không phải rất sợ sệt, đại khái là chuyện xảy ra trước mắt quá không chân thật, cậu nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn phản ứng lại. Nhưng tiếng khóc của người bị thương, điên loạn gào thét, làm lòng cậu phát lạnh, rất vô lực. Mong mỏi cảnh sát mau mau tới, kẻ cầm đầu tàn nhẫn điên cuồng, làm tổn thương người vô tội.
Ngay lúc này, cậu phát hiện đôi chồng chồng nước ngoài kia có súng trong túi, nhưng bọn họ lại không có bất luận động thái gì, nhìn ra chút đầu mối.
Cố Dương đã đoán đúng, người có súng trong tay, nhưng khả năng kỹ thuật của anh ta không được nhạy bén, hầu như không cần dùng đến, vào thời điểm này càng không thể chủ động xuất kích, nhiều lắm chỉ có thể đem ra phòng thân.
Cố Dương không biết mình nghĩ thế nào, có lẽ là vì người phụ nữ nước ngoài ngã lăn trên mặt trên, không ngừng chảy máu, đáy mắt mơ hồ tuyệt vọng, có lẽ vì bên cạnh nàng còn có một đứa nhỏ sợ sệt gào khóc, hay vì kẻ cầm đầu máu lạnh tàn khốc, điên cuồng cười lớn.
Cậu lại dám đưa tay ra phía đôi chồng chồng kia, chỉ chỉ súng trong túi anh ra, ra hiệu anh ta đưa cho mình.
Nam nhân tóc đỏ kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết dùng súng?"
Cố Dương gật đầu, im lặng chỉ chỉ Lục Ngôn.
Họ chỉ là người xa lạ tiếp xúc với nhau qua vài câu nói, nam nhân tóc đỏ sẽ không tin tưởng, nhưng Cố Dương rất nghiêm túc, còn có Lục Ngôn lạnh lùng nghiêm nghị, dĩ nhiên làm cho anh ta nhất thời dao động, lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đã đưa súng cho cậu.
Cố Dương đúng là biết dùng súng. Trước đó từng nói, đời trước Lục Ngôn đã dạy cho cậu tất cả, dường như muốn đem tất cả mọi thứ mình có chia sẻ cho cậu.
Sống lại được một năm, cậu vẫn chưa có cơ hội chạm vào súng, tự nhiên ngượng tay. Cậu đột nhiên lớn mật như vậy, nhưng không đến mức mất lý trí, dám làm xằng bậy khoe mẽ. Cậu dám lấy khẩu súng, là vì cậu biết Lục Ngôn có kỹ năng bắn súng rất lợi hại.
Nạp đạn xong. Tay Cố Dương cầm lưng súng nhẹ nhàng đụng tay Lục Ngôn, giương mắt nhìn sâu vào trong mắt hắn, không nói gì, nhưng giữa hai người đã ngầm hiểu ý nhau.
Lục Ngôn không tiếp nhận súng, ngược lại cầm tay Cố Dương, bao lấy tay cậu, lập tức ánh mắt lạnh lẽo, quyết đoán lại quyết tuyệt, nhắm tên tội phạm tàn sát bắn giết người qua đường vô tội, bóp cò súng.
Phát súng đầu tiên, bắn trúng tay phải gã, vũ khí rơi xuống.
Ngay sau đó.
Phát súng thứ hai, thứ ba, bắn trúng hai chân gã, làm cho gã mất đi năng lực trốn chạy.
Một viên đạn cũng không lãng phí.
Cố Dương bị hắn nắm tay nổ súng, hoàn toàn có thể cảm nhận được lực đạo đạn bay ra ngoài, trong lồng ngực như đốt lửa cháy hừng hực, có loại cảm giác nói không ra lời.
Đôi chồng chồng kia cũng bị khiếp sợ, tựa như cũng không nghĩ tới Lục Ngôn có thể căn chuẩn đến vậy. Làm sao giống như người máy, không có bất kỳ sai lầm nào!
Cũng không lâu lắm, cảnh sát tới rồi, bắt giữ nghi phạm.
Cố Dương và những người có mặt tại hiện trường, đương nhiên cũng muốn đến cục cảnh sát phối hợp lấy khẩu cung.
Toàn bộ quá trình, Cố Dương đều rất mờ mịt căng thẳng, cảnh sát hỏi gì cậu sẽ ngoan ngoãn đáp đó.
Bọn họ tuy là du khách nước ngoài, nhưng đã góp phần hỗ trợ trong vụ việc, lực lượng cảnh sát đương nhiên sẽ không làm khó bọn họ, nhưng Cố Dương là công dân tốt, đã vào cục cảnh sát, không tránh khỏi khẩn trương. Nữ cảnh sát nhìn ra cậu là người đơn thuần, cũng bội phục dũng khí của cậu, đối với chàng trai phương Đông rất có thiện cảm. Toàn bộ trình tự điều tra, đều ôn thanh động viên, như dỗ trẻ con.
Chờ đến khi ra khỏi cục cảnh sát, sắc trời cũng đã tối. Đang yên đang lành hẹn hò, không hiểu ra sao bị cuốn vào cuộc đấu súng, thực sự quá phá phong cảnh.
Đôi chồng chồng nước ngoài ra khỏi cục cảnh sát cách bọn họ không bao lâu, nhìn thấy biểu tình của Cố Dương, có chút buồn cười, "Vừa nãy nguy hiểm đến vậy mà cậu còn dám nổ súng, sao bây giờ vào cục cảnh sát lại lo lắng đến vậy?"
Ngón tay Cố Dương cũng còn đang phát run đây, dũng cảm chỗ nào? Hiểu lầm rồi!
Cố Dương không nhịn được nhào tới lồng ngực Lục Ngôn, cái gì cũng không nhìn mà ôm thật chặt eo hắn, mặt chôn trong lồng ngực của hắn, tràn đầy ỷ lại mà nhỏ giọng nói: "Em sợ..."
Lục Ngôn ôn nhu xoa xoa đầu cậu, thấp giọng chấn an.
Hai người nọ líu lưỡi: "Phản xạ hình cung cũng quá dài rồi?"
Lục Ngôn lạnh lùng liếc mắt, hiển nhiên đang cảnh cáo bọn họ đừng nói xấu người yêu mình.
Hai người không hẹn mà cùng sờ sờ mũi, chao ôi, thức ăn cho chó đây rồi. Sau đó, bọn họ vừa cười nói: "Không quản thế nào, rất vui được quen biết hai người, có thể trao đổi phương thức liên lạc không?"
Lục Ngôn vội vàng chấn an bảo bối đây, nào có thời gian phản ứng bọn họ. Bọn họ cũng nhìn ra rồi, đưa cho Lục Ngôn một tấm card, lúc này mới phất tay nói tạm biệt.
Còn hai người Lục Ngôn Cố Dương, cũng lên xe. Tài xế đã sớm chờ bên ngoài cục cảnh sát.
Trên đường về khách sạn.
Cố Dương được Lục Ngôn nhẹ nhàng an ủi, tâm tình đã dần dần bình ổn, chỉ là khóe mắt vẫn còn ửng hồng, ngón tay bám vào quần áo Lục Ngôn không buông.
Lúc này, thần sắc Lục Ngôn lãnh đạm, cuối cùng vẫn hỏi tới một vấn đề, "Dương Dương, sao em biết dùng súng? Học với ai?"
"Em biết đấy, tôi mà ghen thì sẽ làm ra những chuyện gì?"
Lục Ngôn nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược, cực kỳ nguy hiểm.
___________
Tác giả có lời muốn nói: lần này không phải, sẽ sớm thôi ~~