Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 7: Làm nũng



Đột nhiên đón một học sinh cấp ba chưa từng gặp qua, tài xế không cũng không hiếu kỳ, ít nhất vì sự chuyên nghiệp nên ở bên ngoài vẫn không thể hiện ra, chỉ hỏi địa chỉ nhà cậu học sinh cấp ba ở đâu để biết đường lái xe.

Hỏi xong, tài xế quay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặc dù trong lòng hiếu kỳ đến mức cồn cào, điên cuồng bội phục cậu học sinh này dám ngồi sóng vai với Lục tổng thì bên ngoài vẫn mang bộ dáng an tĩnh, rất là chuyên nghiệp.

Xe chậm rãi chạy đi, bầu không khí bên trong có chút lạ lẫm.

Cố Dương lên xe, làm bé ngoan ngồi im lặng, không nhìn lung tung, mà nhìn cũng vô cùng thả lỏng, không có dáng vẻ sợ sệt. Khoảng cách giữa cậu và Lục Ngôn không gần không xa, không cần tận lực phòng bị.

Chính bởi vì như vậy, hai hàng lông mày của Lục Ngôn càng nhíu chặt hơn, lạnh giọng phá vỡ yên tĩnh, nghiêm túc nói: "Mặc dù tôi không phải người xấu, nhưng em cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác. Không thể tùy tiện lên xe người xa lạ, biết không?"

Lục Ngôn cho rằng Cố Dương là một đứa nhỏ ngốc ngây thơ dễ lừa, không có tâm lý phòng bị đối với người xa lạ, đột nhiên có chút bất mãn, sắc mặt chìm xuống.

Nhưng mà hắn lại trách oan cho Cố Dương. Cố Dương không phải tùy tiện ai cũng tin tưởng, ngược lại, bởi vì tình cảnh gia đình khác biệt, từ nhỏ cậu đã có những suy nghĩ mẫn cảm, cũng không dễ dàng ở chung với người khác, chớ nói chi là tiếp cận người xa lạ không quen biết.

Cậu nghe lời lên xe như thế, chỉ do người này chính là Lục Ngôn.

Một đời trước ở chung, Lục Ngôn đối với cậu mà nói, ngoại trừ cha mẹ Cố ra thì hắn là người quan trọng nhất. Đoạn thời gian tối tăm tuyệt vọng đó, đều là Lục Ngôn ở bên cạnh cậu, dẫn cậu bước ra khỏi bóng tối mà hướng tới ánh sáng. Cho nên, Lục Ngôn là người cực kỳ đặc biệt không thể thay thế.

Người khác nói có thể cậu không để ý tới, nhưng Lục Ngôn nói thì cậu sẽ nghe.

Bởi vì cậu biết, Lục Ngôn là thật lòng đối xử tốt với cậu.

Tương tự như lời căn dặn này, một đời trước, Lục Ngôn cũng từng nói với cậu không ít lần, xem cậu như con của hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Dương thật ấm áp, rất nghe lời gật đầu.

Từ góc độ Lục Ngôn, nhìn thấy cậu rũ mắt, lông mi dài buông xuống, da dẻ mềm mại ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi khiến người khác...lòng ngứa ngáy.

Lục Ngôn đặt tay trên đùi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, che giấu khuôn mặt trong bóng tối, tâm tình khó phân biệt.

Hắn cũng không nói được, chẳng qua là cảm thấy đứa nhóc này vừa nhìn thấy mình đã đỏ mặt căng thẳng, chơi cũng vui, nhưng nhìn kỹ một chút, phát hiện đôi mắt sạch sẽ trong suốt của cậu, trong ánh mắt nhìn hắn tràn đầy đều là tín nhiệm, như có ngôi sao lấp loé, sáng đến kinh người.

Vô thức nghĩ đến cậu, còn rất dễ dàng bị nhất cử nhất động của cậu liên luỵ đến tâm tình.

Cố Dương không biết Lục Ngôn đang suy tư điều gì, chỉ là khi cậu ngồi bên cạnh Lục Ngôn sẽ vô thức cảm giác an tâm. Ở chung nhiều năm như vậy, giữa hai người không thể quen thuộc hơn nữa. Từ lúc trọng sinh đến bây giờ, tâm tình lên xuống quá kịch liệt, tinh thần cậu vẫn luôn căng chặt, cả ngày làm bài thi, đối mặt cha mẹ có loại cảm giác không thật, sợ rằng tất thảy đều là mơ, còn phải ứng phó với những lời châm chọc khiêu khích của bác và anh họ.

Tập trung quá lâu, cậu rất mệt, một người có thể kìm nén, nhưng ở trước mặt người thân cận nhất, cậu vô thức thả lỏng cả người, mí mắt đánh nhau, dần dần không mở ra được, không cẩn thận ngủ mất, thân thể đảo sang đập vào người Lục Ngôn.

Lục Ngôn còn đang trầm tư, đột nhiên một bóng người mềm nhũn ngã về phía hắn, không chỉ có như vậy, còn trực tiếp trượt xuống gối lên bắp đùi của hắn.

Tài xế: "..."

Tầm mắt lơ đãng nhìn vào gương chiếu hậu thì nhìn thấy cảnh khiếp sợ này, con ngươi thiếu chút nữa nhảy ra khỏi vành mắt.

Móa! Đứa nhỏ này thật trâu bò! Dám gối đầu lên đùi Lục tổng mà ngủ!

Tài xế nơm nớp lo sợ, cho là cậu học sinh này xong đời, lão đại nhất định phải nổi giận hù chết người...Mười phút trôi qua, vẫn là không có động tĩnh chút nào. Tài xế lén lút liếc mắt nhìn, phát hiện lão đại không nhúc nhích. Chuyện gì thế này?

Tài xế như đang mơ, làm người trong cuộc như Lục Ngôn cũng không tốt hơn chỗ nào.

Thời điểm cảm xúc mềm mại rót vào lồng ngực hắn, Lục Ngôn cũng bối rối, nhưng ngay sau đó, nhìn gò má Cố Dương trắng nõn mềm mại, yên tĩnh nằm úp sấp ngủ trên người hắn, hơi thở bình ổn, như bị mèo nhỏ dùng vuốt cào lên tim, ngứa ngáy không thôi.

Lục Ngôn sửng sốt một chút, cả người lập tức run lên, tâm tình lạ lẫm dâng lên, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, mỗi một tế bào đều đang kêu gào, huyết dịch điên cuồng sôi trào, tự dưng một luồng khô nóng khó tả.

Cảm giác giống như là đợi đã lâu, rốt cục cũng có thể đem bảo bối mơ ước tha thiết nâng trong lòng bàn tay.

Hưng phấn tê cả da đầu, không nhịn được muốn phát ra một tiếng thở dài thoải mái.

Lục Ngôn cũng biết trạng thái lúc này của hắn không đúng lắm, nhưng hắn không khống chế được, nhẹ nhàng giơ tay, đầu ngón tay chạm vào mặt Cố Dương, vô cùng ôn nhu mà chậm rãi xoa xoa, như chỉ sợ quấy nhiễu đến cậu. Ngón tay xẹt qua đôi môi hồng hào hơi khựng lại, sau đó tăng lực đạo xoa nắn, màu môi từ từ đỏ lên đến mức như là bị hung hăng hôn qua. Cố Dương đang ngủ có cảm giác được không khỏe, nhíu nhíu mày. Lục Ngôn cũng tỉnh táo, ánh mắt u ám lóe lên, lập tức buông tay.

Đây là thế nào? Cử chỉ điên rồ kia, là muốn đem người...

......

Không biết qua bao lâu.

Cố Dương rốt cục giật giật, mi mắt run rẩy, có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, Cố Dương vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng, ý thức mông lung, nhất thời đều quên mất chuyện mình đã trọng sinh, mở mắt nhìn thấy gương mặt tuấn tú thân quen của Lục Ngôn, còn tưởng mới sau một đêm, bám giường không muốn dậy, Lục Ngôn buồn cười sủng nịch, kéo cậu từ trong chăn ra, gọi cậu đi ăn cơm.

Cố Dương lười biếng, còn muốn tiếp tục ngủ, dùng âm thanh khàn khàn mới vừa ngủ dậy, mềm nhũn làm nũng nói: "... Ba ba, để em ngủ một lúc nữa."

Lục Ngôn sửng sốt.

Nói xong, Cố Dương thanh tỉnh chút, nhìn thấy Lục Ngôn ngây người, nhớ lại đây là Lục Ngôn mười năm trước, bọn họ căn bản không hề quen biết!

Cố Dương nghĩ đến mình mới vừa nói cái gì, mặt nhất thời đỏ bừng lên, lúng túng quẫn bách, hận không thể ôm đầu Lục Ngôn tông vào cửa xe, để cho hắn mất trí nhớ quên hết mấy chuyện vừa rồi.

Nếu muốn nói, còn phải trách cái tên này mới đúng, nếu không phải đời trước Lục Ngôn thích nhìn cậu bị ép đến không còn cách nào nữa, nước mắt chảy ra, sau đó gọi hắn một tiếng ba ba, chồng chồng gì đó mới buông tha cậu...Nếu không tại sao lúc này cậu lại lỡ miệng gọi được?!

Đúng! Cậu không sai! Đều là Lục Ngôn quá lưu manh!

Mặt Cố Dương đỏ thấu, trong lòng thầm mắng người, cực kỳ xấu hổ, nói chuyện lắp ba lắp bắp, "...Ừm, em ngủ mơ, đúng, xin lỗi."

Lục Ngôn lấy lại tinh thần, che giấu cảm xúc khi nghe những lời nói mềm mại của Cố Dương khi nãy, kích thích trong lòng bỗng nhiên run rẩy, ngứa ngáy hưng phấn. Hắn khắc chế, bày ra một mặt ôn hoà bình thản, mỉm cười nói: "Không sao đâu."

Còn tài xế ngồi phía trước đang rất trầm mặc. Y đã sâu sắc ý thức được mức độ đặc biệt của thiếu niên này đối với Lục tổng. Cố Dương đang ngủ không biết, nhưng lúc y lái xe đến nơi đã ngừng lại nửa giờ, Lục tổng cũng không đánh thức cậu, còn không cho y làm phiền.

Thời gian cứ lãng phí như vậy!

Tài xế nhìn dáng vẻ Lục tổng, hình như không cảm thấy lãng phí, rất kiên nhẫn chờ đợi. Trong lòng tài xế yên lặng phát sầu, nếu như thiếu niên này ngủ mấy tiếng cũng không tỉnh, chẳng lẽ muốn chờ luôn sao?

Trước đây, tài xế kiên quyết sẽ không nghĩ như thế, nhưng hôm nay không giống. Ánh mặt Lục tổng nhìn thiếu niên đang ngủ, trong đó có chút cố chấp giữ lấy, làm cho người khác kinh hãi.

Tài xế nhìn vài giây, bị ánh mắt nhắc nhở của Lục tổng doạ sợ vội vã quay đầu, sau lưng như bị rắn độc bò qua, từng trận run rẩy. Y cảm thấy mắt nhìn phía trước không đủ, còn rất muốn buông vách ngăn xuống, tách rời ra, cái gì đều không nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.