Hai ngày sau, Cố Dương và Lục Ngôn cùng bay qua Pháp.
Cố Dương muốn đi học bên này, đương nhiên Lục Ngôn không thể thả cậu một mình ở đây, lâu lâu mới được gặp cậu thì làm sao chịu được. Vì vậy, hắn quyết định chuyển trọng tâm sang nước ngoài, phát triển chi nhánh bên Pháp, tất cả chuyện bên kia thì dùng máy tính xử lý, thực sự không về nước được mấy ngày.
Cố Dương cũng không khuyên Lục Ngôn, sự tín nhiệm của cậu đối với Lục Ngôn quá mức bình thường, biết hắn không phải người không biết phân biệt nặng nhẹ, Lục Ngôn có thể ra quyết định như vậy, tất nhiên chắc chắn sẽ xử lý tốt tất cả. Hơn nữa, chính cậu cũng không thể chịu được nếu lâu lâu mới được gặp Lục Ngôn.
Hồi năm nhất đại học mới vừa ở ký túc xá trong trường, ngủ trên giường gỗ cứng ngắc, không còn cái ôm ấm áp quen thuộc, cảm giác trong lòng vắng vẻ, cực kỳ khó chịu, một quãng thời gian dài ngủ không ngon. Thói quen này thật sự rất đáng sợ.
Đến Pháp, vì thời gian Cố Dương dành cho bà ngoại quá ít, nên chọn du học ở đây, một phần lý do là bà ngoại, đương nhiên cậu sẽ ở lại nhà bà.
Nhưng quan hệ giữa Lục Ngôn, cậu và Kiều An Na không hề tốt đẹp gì, là một người ngoài, hắn không thể ở nhờ. Cho nên, hắn mua một biệt thự khác trong khu nhà giàu gần nhà bà, Cố Dương cũng không biết hắn mua từ khi nào, nội thất bày trí bên trong rất giống ở Trung Quốc, tha hương nơi đất khách quê người nhìn thấy bày trí quen thuộc, khiến người rất thả lỏng.
Sau khi Kiều An Na biết được, chỉ nghiêm mặt hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì. Dù bà đã không thích Lục Ngôn, nhưng đó cũng là người yêu cháu ngoại, chung quy vẫn phải để mặt mũi cho cháu ngoại mình. Đúng, trong lúc Cố Dương học đại học, Kiều An Na đã biết mối quan hệ giữa hai người. Cố Dương còn rất lo lắng làm thế nào để bà ngoại chấp nhận Lục Ngôn, nhưng Lục Ngôn cũng đã nói chuyện với bà ngoại.
Sau đó, mặc dù Kiều An Na không vui khi mình có cháu rể, nhưng cũng không có ý phản đối, chỉ là thời điểm Lục Ngôn xuất hiện, có phần xoi mói, tâm thái đại khái là —— hứ, heo mà lại dám mơ tưởng đến bắp cải trắng nhà ta?
Miễn cưỡng cũng tính là sống chung hòa bình.
Coi như ra nước ngoài, Cố Dương vẫn... ăn rất nhiều.
Ban đầu, Cố Dương không quen mùi vị thức ăn nước ngoài, lúc thường ăn rất ít, hiếm khi hợp khẩu vị mới ăn được nhiều chút, còn lần này ra nước ngoài, cậu ăn rất nhiều, hơn nữa buổi chiều còn ăn thêm chút đồ ăn vặt, gần bằng Thao Thiết tái thế, ăn thế nào cũng không đủ no.
Cố Dương sợ mập, muốn kiểm soát một chút, song đến khi đói bụng, tự động tự giác đi tìm thức ăn, còn kiểm soát cái rắm.
Kiều An Na, giống như những người ông bà trên đời này, luôn thấy cháu ngoại đáng yêu của mình rất gầy, ăn thêm một chút, nào ngại Cố Dương ăn nhiều, nóng lòng làm thật nhiều món ngon, nhìn Cố Dương ăn.
Lúc đầu, Kiều An Na thấy cậu ăn ngon miệng hơn mọi khi, nghĩ chắc hẳn cậu đang trong độ tuổi dậy thì, ăn nhiều chút mới cao lớn, không nghĩ quá nhiều, nhưng qua mấy ngày, phát hiện Cố Dương luôn ngáp ngắn ngáp dài, rất buồn ngủ, bắt đầu cau mày lo lắng.
Kiều An Na trầm ngâm, này cũng không tính là muộn đâu. Vì vậy bà căn dặn Cố Dương nghỉ ngơi nhiều hơn.
Hai ngày tiếp đến, trạng thái như cũ, ban này Cố Dương ngủ thẳng tới gần trưa. Kiều An Na cảm thấy không được bình thường, nói phải đến bệnh viện kiểm tra.
Mặc dù Cố Dương không thấy có vấn đề lớn lao gì, nhưng cả ngày buồn ngủ, học tập không chuyên tâm, cũng nên đi kiểm tra một chút, ít nhất cũng làm cho bà ngoại yên tâm.
Vì vậy, ngày hôm sau Cố Dương đi gặp bác sĩ, không để bà ngoại đi cùng, dù sao bà ngoại đi đứng có phần bất tiện, sức đề kháng người lớn tuổi không mạnh lắm, bệnh viện bệnh nhân nhiều, không cẩn thận sẽ bị nhiễm cảm mạo thì mệt hơn.
Cố Dương nghĩ chắc là mình bị ốm vặt gì đấy, Lục Ngôn bận rộn công việc, cũng không nói với hắn.
Cậu nói qua triệu chứng của mình cho bác sĩ nghe, bác sĩ rất bình tĩnh đưa cho Cố Dương một tờ khai, rồi nói đi làm kiểm tra thân thể, sau đó chờ khi có kết quả kiểm tra, sẽ thông báo cho cậu.
Cố Dương làm vài xét nghiệm, bình tĩnh rời khỏi bệnh viện.
Sinh hoạt như cũ, Cố Dương gần như quên mất chuyện này.
Ba ngày sau, Cố Dương nhận được một cú điện thoại, giọng nói bác sĩ từ trước đến nay lạnh nhạt không khác nào người máy, hiếm thấy khi xuất hiện chần chờ, muốn nói lại thôi, vô cùng khó khăn.
"Cố tiên sinh, cậu... Kết quả kiểm tra đã có, phiền cậu nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến."
Cố Dương nghe giọng điệu bác sĩ không đúng lắm, trong lòng không khỏi hồi hộp, "Bác sĩ, kết quả kiểm tra của tôi có vấn đề gì ư?"
Bác sĩ mới vừa mở miệng, lại ngập ngừng, "Cái này, nói trong điện thoại không được, hay là chờ cậu đến rồi tôi sẽ nói tường tận hơn."
Cố Dương cúp điện thoại, hơi hoang mang, sau đó nhanh chóng ra ngoài, đến bệnh viện. Trên đường suy nghĩ lung tung rất nhiều, nếu như mình thật sự có bệnh, phải nói thế nào với Lục Ngôn và bà ngoại, thậm chí ngay cả khi mình có thể sẽ... Chết...
Nghĩ tới đây, vành mắt Cố Dương đỏ lên, chờ đến khi ngồi trước mặt bác sĩ, cậu dùng vẻ mặt tráng sĩ ra chiến trường không sợ chết, lẫm nhiên nói: "Bác sĩ, tôi có bệnh gì, anh cứ việc nói thẳng đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Bác sĩ cúi đầu nhìn kết quả kiểm tra, một mặt phức tạp, không dám tin vào mắt mình, hít một hơi, mới từ từ nói ra kết quả khó mà tin nổi: "Cố tiên sinh, cậu —— mang thai."
Cố Dương căng thẳng, chờ tin dữ giáng xuống đầu mình, lại không ngờ nghe thấy một câu nói kỳ lạ.
Mang thai...?
Đây là bệnh gì?
Có tên bệnh nan y nào phát âm tương tự mang thai hả?
Cố Dương cứng ngắc ngồi trên ghế, như bị ấn tạm dừng, không nhúc nhích.
Bác sĩ hiển nhiên hiểu được phản ứng này của cậu, tiếp tục nói: "Chuyện này nghe qua có lẽ rất khó mà tin nổi, nhưng đây chính là sự thực. Mặc dù còn phải làm thêm một bước kiểm tra nữa, nhưng trên căn bản thì không sai, tình trạng thân thể của cậu đặc thù, khác với người bình thường. Căn cứ vào kết quả kiểm tra cho biết, cậu đã mang thai hai tháng."
Đầu óc Cố Dương trống rỗng, cảm giác bác sĩ nói mỗi một chữ thì cậu vẫn nghe hiểu được, nhưng mà tổ hợp thành câu, sao khó hiểu quá vậy?
Cố Dương thấy hình như tai mình có vấn đề rồi, tìm bút, viết xuống tờ giấy hai chữ "mang thai", hỏi: "Bác sĩ, ý anh nói mang thai là chữ này ấy hả? Ý của anh là nói... Trong bụng tôi có một đứa nhỏ?"
Ánh mắt bác sĩ mềm mại, dẫn theo chút động viên trấn an, gật đầu nói: "Đúng, cậu mang thai, hơn nữa phôi thai phát triển rất tốt, chúc mừng cậu."
Cố Dương nghe xong, một chút vui sướng cũng không có, cũng không phải không thích đứa nhỏ trong bụng, chỉ là quá mức khiếp sợ, căn bản không nghĩ tới khả năng này, đã không có cách nào thể hiện những cảm xúc khác nhau.
Sau khi bác sĩ dặn dò một phen, Cố Dương rời khỏi bệnh viện, trên đường về nhà vẫn còn hoảng hốt, bước đi như đạp trên bông, cảm giác như mơ đang vây lấy cậu.
Cậu không biết mình về đến nhà như thế nào. Kiều An Na ở phòng khách xem ti vi, nghe thấy tiếng động mở cửa, gọi Dương Dương đến ăn hoa quả, nhưng Cố Dương như không nghe thấy gì, bay thẳng lên lầu.
Kiều An Na cau mày, trong mắt nổi lên lo lắng, lập tức nghĩ tới chuyện đến bệnh viện, lẽ nào Dương Dương mắc bệnh nan y?
Mới vừa nghĩ tới đó, Kiều An Na chỉ lắc đầu, lòng nói không thể, nhưng hành động lại vô cùng bình tĩnh, theo sát phía sau, đứng trước cửa phòng Cố Dương, gõ cửa một cái, cẩn thận nói: "Dương Dương, con sao vậy?"
Qua vài giây, bên trong truyền đến giọng Cố Dương khẽ nói, "Con không sao."
Kiều An Na không tin, lại hỏi lần nữa, câu trả lời vẫn vậy. Kiều An Na biết tâm tình cậu đang rất loạn, chắc sẽ không chịu nói cho mình nghe, chỉ có thể đợi cậu bình tĩnh lại.
Kiều An Na một bụng ưu sầu xuống lầu, nhìn điện thoại di động của mình, có chút do dự, không biết nên gọi điện thoại cho người họ Lục hay không, để hắn khuyên nhủ Dương Dương một chút.
Ngay lúc này, Lục Ngôn vội vã chạy tới cửa, tóc tai cũng hơi rối bời, vừa vào đã hỏi Dương Dương đâu. Sau đó không chờ Kiều An Na nói hơn hai câu, nhanh chân lên lầu.
Lục Ngôn đứng trước cửa phòng, cố gắng kiềm chế hỏi: "Dương Dương, tôi có thể vào không?"
Cố Dương giật mình, khẽ run rẩy, không ngờ Lục Ngôn lại tới. Không phải cậu không muốn nói cho mọi người nghe, chỉ là lúc này đầu óc cậu đang loạn lên, còn chưa kịp tiêu hoá thông tin khiếp sợ này, càng không biết mở miệng thế nào.
Một tay Cố Dương đặt trên bụng, vẫn không thể tin rằng trong bụng mình có một sinh mệnh đang lớn lên. Đứa bé này không chỉ là của cậu, mà còn là của Lục Ngôn. Cố Dương do dự một chút, đứng dậy đi qua mở cửa.
Mới vừa mở cửa, một vòng tay rộng rãi ấm áp ôm cậu vào lòng, khiến người rất an tâm.
Mũi Cố Dương chua xót, vành mắt đỏ hoe. Trong lúc hoảng loạn mờ mịt luống cuống nhất, một thân một mình, có lẽ còn có thể kìm nén cảm xúc, nhưng nếu như người thân thiết với mình xuất hiện, trở nên cực kỳ tủi thân, không nhịn được khóc lên.
Cố Dương cúi đầu, im lặng rơi nước mắt. Thực ra cậu rất sợ, vô cùng hoảng loạn, xưa nay chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với mình, bây giờ nên làm gì?
Lục Ngôn cảm thấy ngực mình ướt sũng, ngay lập tức càng đau lòng hơn, hai tay nâng mặt Cố Dương lên, nhẹ nhàng hôn cậu, gạt đi giọt nước mắt, xoa xoa lưng cậu động viên, dịu dàng nói: "Không sao đâu, bất kể là xảy ra chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt."
Lục Ngôn dỗ một hồi lâu, mới để cho Cố Dương bình tĩnh lại. Hắn giúp Cố Dương lau nước mắt, để Cố Dương bình tĩnh lại, cuối cùng cũng không còn hoảng loạn như vừa nãy. Như Lục Ngôn nói, cậu không cô đơn, cậu luôn có hắn bên cạnh.
Cố Dương xoa xoa đôi mắt ửng hồng, lấy kết quả kiểm tra trong ngăn kéo ra, đưa cho Lục Ngôn.
Lục Ngôn nghe nói sau khi Cố Dương đến bệnh viện về thì tâm trạng không được tốt, trong lòng lo lắng như Kiều An Na, cũng chỉ lo Cố Dương mắc bệnh nan y, lúc nhận giấy kết quả, tay hắn bất giác run lên, thật sự không dám xem. Nhưng tâm trạng Cố Dương không ổn định, hắn không thể tăng thêm gánh nặng cho Cố Dương, cho nên hắn cố gắng làm bộ bình tĩnh, thực ra đang vô thức nín thở, chầm chậm nhìn kết quả kiểm tra.
Sau đó —— hắn triệt để ngây dại.
... Mang thai?
Ai có thai?
Đợi đã, đây là giấy kết quả kiểm tra của Dương Dương mà?
Lẽ nào viết sai rồi?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cố Dương đưa ra giấy kết quả kiểm tra cho hắn, cực kỳ thấp thỏm, cũng hơi sợ Lục Ngôn không thể tiếp nhận chuyện này, nam nhân sẽ mang thai? Rất lạ đúng chứ?
Cậu đã chờ một hồi lâu, không thấy Lục Ngôn có phản ứng gì, không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua, mới phát hiện Lục Ngôn cũng đang ngây người, hoàn toàn bối rối.
Nhìn Lục Ngôn giống mình lúc ngồi trước mặt bác sĩ, không hiểu sao Cố Dương lại hơi an lòng, như sự mờ mịt luống cuống của bản thân chuyển sang cho Lục Ngôn, cậu vẫn còn tâm tình để mắng: "Cái tên Đào Tử An này, nói cái gì đúng cái đó, thực sự làm em sợ muốn chết."
Lục Ngôn dừng một chút, dù cho nhất thời còn chưa tiêu hóa xong chuyện này, nhưng nghe Cố Dương bất mãn với bạn thân của mình, lập tức nhân cơ hội phụ họa: "Đúng vậy, cậu ta không tốt, Dương Dương đừng chơi với cậu ta nữa."
Cố Dương nghe vậy, cười khúc khích, nằm nhoài trong lồng ngực của hắn nói: "Em thuận miệng nói mà thôi, cũng không phải thật sự trách cậu ấy."
Đáy mắt Lục Ngôn lại chợt lóe một tia đáng tiếc, sau đó tâm tư đều đặt vào kết quả kiểm tra, đưa tay qua, cẩn thận từng li từng tí một, chạm vào bụng Cố Dương, "Có thật không?"
Cố Dương luôn cảm giác quái quái, nhưng không đẩy tay Lục Ngôn ra, "Bác sĩ nói vậy, có thể đến kiểm tra lại."
Lục Ngôn xưa nay không nghĩ tới chuyện mình sẽ có con, cũng không có bất kỳ mong đợi nào, nhưng thời khắc này đột nhiên nghe nói Cố Dương mang thai con hắn, cảm xúc ngay lập tức trở nên rất phức tạp.
Nếu như Dương Dương sinh con, lớn lên lại như Dương Dương phiên bản thu nhỏ, vậy hẳn là rất đáng yêu đúng chứ?
Lục Ngôn tưởng tượng một chút, Dương Dương bé con, mập mạp, tay nhỏ chân ngắn, hình như... Cũng không phải khó chấp nhận cho lắm?
Nhưng vừa nghĩ lại, sau khi sinh con ra, sẽ chiếm rất nhiều sự chú ý của Cố Dương, thậm chí, Cố Dương còn phải ôm bảo bảo cho bú sữa...
Không được, đáng yêu thế nào cũng không thể chấp nhận!
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: A a a a a a a a a a a!
Dương Dương (mỉm cười): Lục tiên sinh, anh nói sẽ rất thích con chúng ta mà?